Lương Nhân

Lương Nhân - Chương 37




Cao trào part 3. Nếu các cậu đang tự hỏi phải chăng mỗi ngày tớ up một chương thì ừ, các cậu đoán đúng rồi đấy =)))) 

Nhà họ Kỳ loạn hết cả lên.

Con cún xa chủ quá lâu nên muốn vùng ra khỏi tay người làm để chạy đi tìm chủ. Cô giúp việc đương nhiên không dám buông nó ra vì thừa biết đây là cục cưng của Kỳ Vân, nghe nói còn được nuôi như con đẻ nên không khỏi cảm thấy căng thẳng, chỉ sợ xảy ra sơ suất gì nên càng ôm chặt lấy con cún. Điều này càng khiến con cún giãy dụa mạnh hơn rồi thoắt cái vùng ra được, lúc đấy lại đang ở ngay cạnh hồ nước nên con cún vừa chạm đất đã loạng choạng rơi ùm xuống nước.

Đa số chó đều biết bơi, nhưng chó của Kỳ Vân lúc nào cũng được nâng niu nên rất yếu đuối, bình thường đến tắm rửa nó cũng không ưa, phải có người dỗ mới chịu, lần nào cũng tỏ ra cáu kỉnh một hồi mới được, nói chi đến việc xuống nước để bơi, đấy càng là chuyện chưa từng xảy ra. Con cún vừa mới chạm nước đã thảm thiết kêu rồi hoảng loạn vùng vẫy dưới nước.

Cô giúp việc đứng cạnh hồ nước cũng tái mét mặt mày. Cô không biết bơi nên không dám xuống đó, chỉ biết quỳ ở mép mà vớt, nhưng con cún trôi ra xa quá, không với tới nên đành gấp gáp mà gọi to lên. Bảo vệ ở gần đó nghe vậy thì vội vàng chạy đến, nhảy xuống nước để vớt chó lên.

Lúc đưa lên bờ, con cún chẳng còn thở nữa nên bảo vệ phải cấp cứu cho nó. Kỳ Vân vừa đến đã thấy cảnh này, hãi hùng tới mức tim cũng muốn ngừng đập luôn.

Khi mấy người trong phòng khách nhỏ đi ra, Kỳ Vân và chồng mình đã vội vã đưa cún con đi bệnh viện, trước khi đi mặc dù không xả giận với Tả Kiều vì ngại nhiều người, nhưng sắc mặt của bà cũng không hề ổn. Mọi người đang bàn tán chuyện này, còn có người an ủi Tả Kiều đừng để tâm đến.

Tả Kiều hơi hốt hoảng, dù gì Kỳ Vân bây giờ cũng là độc đinh của ông cụ, dù lấy chồng rồi nhưng vị thế ở nhà họ Kỳ vẫn rất cao. Kỳ Vân không sinh được con nhưng nhà chồng không dám hó hé một tiếng, từ đấy cũng có thể thấy bà quan trọng đến mức nào. Được mọi người an ủi, Tả Kiều mới dần bình tĩnh lại, cũng không phải vì người ta dỗ ngon dỗ ngọt mà là vị trí trung tâm vốn có này khiến bà dần lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Dù Kỳ Vân có ngang ngược thế nào thì cũng chỉ dám lộng hành khi ông cụ còn sống, mà ông cụ thì đã lớn tuổi rồi, chẳng còn sống được mấy ngày, về sau Kỳ gia sẽ do Kỳ Trấn làm chủ. Đến lúc này, nhà chồng của Kỳ Vân cũng sẽ phải chịu sự chi phối của Kỳ Trấn.

Thấy con mình đi ra, Tả Kiều lập tức đi đến bên cạnh. Bà chẳng thèm liếc Kỳ Duật lấy một cái, chỉ khẽ giọng trách móc Kỳ Trấn: “Nhà còn bao việc, rồi bao nhiêu người đang chờ để gặp con đấy, con không biết chuyện nào quan trọng chuyện nào không à? Chuyện gì cũng để sau rồi hẵng…”

Lục Trác Niên đang khó chịu nên lạnh lùng cười mà nói: “Cháu không hiểu ý cô lắm, có phải cô đang khinh thường nhà họ Lục không?”

Tả Kiều cố nặn ra nụ cười, nói với vẻ nghi hoặc: “Tôi nói gì mà anh chụp cho tôi cái mũ to vậy? Tôi không dám nhận đâu. Nhà tôi còn bao nhiêu việc, nếu anh có chê chúng tôi tiếp đãi chưa chu đáo thì cứ nói ra, để tôi bảo người làm sửa sai là được. Hai nhà là thông gia với nhau nên mong anh đừng ghét bỏ gì, nếu không lại làm tổn thương tình cảm đôi bên thì không hay.”

Đầu của Kỳ Trấn đau như búa bổ. Y kéo mẹ mình ra sau, nhưng bà ngoan cố không chịu nhúc nhích. Bà chỉ coi Lục gia là nhà giàu mới nổi, cũng chỉ nhờ may mắn mà thôi, mới được có mấy năm mà đã dám lên mặt với Kỳ gia rồi? Nhất là bây giờ Lục gia còn đang dần trở thành chỗ dựa mới cho Kỳ Duật nên bà càng hận hơn.

Hồi còn trẻ bà cũng từng là người con gái kiêu căng ngạo mạn, chỉ là từ khi được gả vào nhà họ Kỳ, mọi thứ mới không được theo ý bà. Ban đầu vì bà là dâu trưởng nên chồng dặn phải quan tâm đến em trai em gái, bà cũng biết sau này mình sẽ thành bà cả trong nhà nên cũng che chở cho mẹ Kỳ Duật, không để em dâu phải bối rối khi ở Kỳ gia, cho nên quan hệ chị em dâu giữa hai người cũng khá thân thiết. Mẹ của Kỳ Duật đẹp, Tả Kiều cũng đẹp không kém, gia thế thì càng không phải so sánh, cho nên trước mặt cha mẹ chồng bà cũng được coi trọng hơn, chỉ có tình cảm vợ chồng là điều duy nhất khiến bà không hài lòng. Ngày nào cũng thấy bố mẹ Kỳ Duật nồng nàn với nhau nên Tả Kiều không tránh khỏi ghen tỵ, lúc rảnh rỗi còn lén nhờ mẹ Kỳ Duật chỉ cho vài cách để duy trì tình cảm phu thê. Nhưng bố mẹ Kỳ Duật dù gì cũng là liều lĩnh làm loạn một trận mới đến được với nhau, bà cũng biết chuyện của mình với người ta không giống nhau nên cũng chẳng để tâm gì lắm. Thế nhưng về sau khi biết được tâm tư của chồng mình, bà như bị người ta giáng cho cái bạt tai. Người mà bà cho rằng không thể bì được với mình lại chính là người trong mộng của chồng mình, bà còn nghe lời chồng mình mà bảo vệ người đó trước mặt bố mẹ chồng, điều này chẳng khác gì nỗi nhục nhã với Tả Kiều.

Sau này lại thấy gương mặt giống mẹ như đúc của Kỳ Duật, bà càng không thể nén được nỗi hận từ đáy lòng. Mỗi lần thấy Kỳ Duật bị người nhà họ Kỳ bài xích, bắt nạt, bà chỉ đứng một bên hờ hững quan sát, thầm nghĩ nếu hồi ấy tao không bảo vệ mẹ mày, e là mẹ mày ở nhà họ Kỳ còn phải chịu nhục nhã hơn thế này nhiều, giờ coi như tao trả lại cho mày…

Cuộc đời này của Tả Kiều chẳng có nhiều mong ước, ngoài việc trông ngóng Kỳ Trấn lên nắm quyền ra, ước nguyện lớn nhất của bà chính là được thấy Kỳ Duật phải chịu khổ sở, tốt nhất là cả đời này không ngóc đầu lên nổi, như thế mới xoa dịu được mối hận trong lòng.

Kỳ Duật lạnh nhạt nói: “Vậy còn phải xem con trai bà có giữ được mối quan hệ này không.” Dứt lời, anh quay sang nói với Kỳ Trấn: “Bên ông nội chúng tôi không qua chào nữa.”

“Ai dạy cái kiểu…” Tả Kiều đang định dạy dỗ Kỳ Duật thì Kỳ Trấn ở bên cạnh đã quát: “Mẹ!”

Trong lúc đó, Kỳ Duật và Lục Trác Niên đã đi ra ngoài cửa Kỳ gia.

Suốt quãng đường, Lục Trác Niên chẳng nói năng gì. Lúc ngồi lên ghế lái, việc đầu tiên hắn làm là lôi bao thuốc ra, rút một điếu rồi đưa lên miệng ngậm, châm thuốc xong thì rít mạnh một hơi, cánh tay gác lên trên cửa xe, không nói gì cả. Đây là lần đầu tiên Kỳ Duật thấy hắn hút thuốc nên anh chăm chú nhìn hắn hồi lâu. Ngay lúc anh tưởng hắn định nói gì với mình, Lục Trác Niên lại chỉ dập tắt đầu thuốc rồi cài dây an toàn, nói: “Về nhà đã.”

Kỳ Duật ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi không biết là anh hút thuốc đấy.”

“Còn nhiều chuyện em không biết lắm.” Lục Trác Niên nhìn thẳng đường, không quay sang nhìn anh.

Kỳ Duật rốt cuộc cũng xác định được hắn đang giận, anh bồn chồn nhưng im lặng một lúc mới gọi: “Lục Trác Niên…”

Lục Trác Niên ấn còi xe nên át luôn lời của Kỳ Duật. Lúc này hắn như chợt nhận ra Kỳ Duật vừa nói gì, chỉ lặp lại: “Có chuyện gì để về nhà hẵng nói.”

Kỳ Duật nghe vậy cũng không nói gì nữa.

Bầu không khí giữa hai người không được ổn cho lắm. Lục Trác Niên dừng xe xong, chờ Kỳ Duật xuống xe đi trước mới lầm lũi theo sau.

Vừa vào nhà, hai người đã đụng phải robot hút bụi đang từ từ chạy tới trước cửa theo chế độ cài đặt sẵn. Thấy phía trước đột nhiên xuất hiện chướng ngại vật, nó bèn ngoan ngoãn chuyển sang hướng khác. Hồi trước lúc rảnh rỗi, Lục Trác Niên rất thích chặn đường nó, lúc này lại thẳng tay tắt luôn rồi bước qua. Kỳ Duật quay lại nhìn, thấy robot hút bụi đang lặng lẽ nằm yên ở đó, anh đột nhiên như mất đi phương hướng, không biết nên làm gì trước tiên nên chỉ đứng trong phòng khách, nhìn về phía Lục Trác Niên.

Lục Trác Niên nghe điện thoại rồi ừ mấy tiếng, sau đó cúp máy. Thấy Kỳ Duật nhìn mình, hắn giải thích: “Là Đường Tân Duy.”

“À.” Kỳ Duật gật gù, thu lại ánh mắt của mình, một lúc sau điểm nhìn lại rơi lên người Lục Trác Niên. “Cảm ơn anh chuyện hôm nay.” Nói xong anh hơi cúi đầu xuống, dường như cảm thấy ngượng ngùng.

Lục Trác Niên đứng yên một lúc, định nói gì đó nhưng lại bước tới bên Kỳ Duật, đưa một tay gạt tóc anh ra. Kỳ Duật bị động tác này ép phải hơi ngẩng đầu lên. Cơn bực nín nhịn suốt từ nãy tới giờ của Lục Trác Niên lập tức xẹp xuống: “Sao mắt vẫn đỏ thế?” Hắn cũng không biết phải làm sao, câu hỏi của hắn tựa như một tiếng thở dài, rất đỗi nhẹ nhàng và trìu mến, khiến mũi Kỳ Duật cay cay.

Kỳ Duật mím môi cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Anh chối: “Đâu có đâu.”

“Vừa nãy em muốn nói gì với tôi?” Lục Trác Niên hỏi.

Kỳ Duật chưa kịp đáp thì điện thoại của Lục Trác Niên lại réo lên. Hắn bực mình lấy ra xem, là Lục Triển Đình gọi tới nên bắt buộc phải nghe.

Lục Triển Đình hỏi: “Sao hai đứa không lên máy bay mà lại tới nhà họ Kỳ?”

“Có chút chuyện ạ.” Lục Trác Niên vừa dứt lời, Lục Triển Đình đã nói tiếp: “Hồi trước tôi nói gì anh vẫn không chịu nghe à? Lúc nào anh cũng…”

Lục Trác Niên ngắt lời: “Bố! Bố đang cáu đúng không?”

“Tôi rất bình thường chứ không cáu giận gì cả!”

“Con thì thấy bố nên bình tĩnh lại đi, con biết mình đang làm gì, hơn nữa cũng đã làm rồi, nhưng con chỉ sợ tiếp theo bố sẽ không biết mình nói gì đâu.” Lục Trác Niên đối đáp cực kỳ bình tĩnh, nhưng Kỳ Duật lại lo Lục Triển Đình sẽ bị hắn kích cho càng nổi giận hơn. Anh bất giác chạm vào cánh tay hắn, ý là để mình giải thích. Nhưng Lục Trác Niên chẳng thèm nhìn  mà nắm luôn lấy tay anh, tiếp tục nói: “Con rất yêu anh trai, nhưng con không muốn cứ đến những lúc thế này lại nghe thấy bố nhắc đến tên anh ấy.”

Kỳ Duật không rõ cảm giác của mình trong khoảnh khắc nghe thấy câu nói ấy là gì. Lục Trác Niên vẫn bình tĩnh, nhưng Kỳ Duật lại không khỏi bối rối.

Lục Triển Đình cũng không ngờ Lục Trác Niên sẽ nói thế nên nghẹn lời trong phút chốc, sau đó mới nói khô khốc: “Anh nói chuyện với bố anh thế đấy à? Anh là bố tôi hay tôi là bố anh?”

Nhưng rồi ông cũng không cằn nhằn nữa, chỉ đáp: “Giờ tôi không nói nổi anh nữa rồi. Được, anh về đây cho tôi, tôi không nói với anh nữa, để tôi bảo ông anh dạy dỗ anh!”

Lục Trác Niên nhìn Kỳ Duật, miệng nói: “Lúc nào về thì còn phải xem tình hình đã, với cả ông nội cũng bận, chưa chắc đã có thời gian rảnh, con sẽ tự liên lạc với ông. Con cúp máy đây.” Nói xong hắn cúp thật, rồi còn tiện tay tắt máy, quăng điện thoại lên ghế sôpha, sau đó quay ra chăm chú nhìn Kỳ Duật: “Tiếp đi.”

Kỳ Duật thậm chí còn chưa phản ứng kịp, cứ ngây ra nhìn hắn.

“Vừa rồi lúc ra khỏi nhà họ Kỳ, em định nói gì với tôi?”“

Kỳ Duật cắn môi: "Tôi định nói là bất kể thế nào, khi chuyện này kết thúc rồi, chúng ta ly hôn đi.”