Lương Nhân

Lương Nhân - Chương 46




Hai người quay về chỗ của ông nội mới biết sáng sớm nay có khách tới. Bà nội của cậu bé kia đã đi tàu hỏa suốt mười mấy tiếng đồng hồ để đến đón cháu.

Sau khi nhà họ Lục liên lạc với gia đình cậu bé, mấy người lớn trong nhà cậu đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu cãi vã om sòm. Bà nội của cậu không muốn nghe bọn họ đùn đẩy trách nhiệm, chỉ nghĩ cháu mình làm cháu người ta chết như vậy mà còn mò đến đó, dù rằng gia đình ấy có vẻ tử tế nhưng bà vẫn rất lo lắng, sốt ruột muốn tới nhà họ Lục.

Người già một khi đã cố chấp làm gì cũng liều lĩnh hơn. Bà chẳng cho ai biết, tự mình đến ga tàu mua vé, điện thoại cũng tắt máy, ra khỏi ga mới nhớ ra phải gọi điện báo cho Lục gia.

Nhà họ Lục không còn cách nào khác, đành vội sai người đến đón bà.

Bà cụ vừa thấy cháu mình thì vừa đánh vừa ôm, nhưng đánh cũng không nỡ mạnh tay, cuối cùng chỉ biết ôm cháu mà khóc, gần như dập đầu lạy ông cụ họ Lục.

Cậu bé bị ông cụ dạy dỗ một hồi chỉ mím môi không nói lời nào, cũng không hỏi tại sao bố mẹ mình không tới, chỉ dìu bà nội mình.

Ông cụ phất tay: “Thôi được rồi, ở lại ăn bữa cơm đã.”

Trước đó Lục Trác Niên đã gọi điện tới hỏi ông nội hôm nay có câu được con cá nào không, vì Kỳ Duật muốn trổ tài nấu ăn cho ông. Thời tiết hôm nay rất thích hợp để câu cá, ông cụ cũng mạnh miệng bảo chắc chắn sẽ câu được con cá béo để nấu canh, nhưng giờ thì làm gì có canh cá nữa, nên ông cụ buồn bực lắm.

Hai người về đến nơi vừa hay bắt gặp nhân viên trong viện dưỡng lão tới đưa cá. Lục Trác Niên thấy thế thì cười nói: “Xem ra hôm nay ông không bắt được con nào rồi, chắc buồn lắm cho xem. Chút nữa chúng mình hẵng vào, để ông ăn gian tí.”

Thế là hai người đi lòng vòng bên ngoài một lúc mới vào trong, nào ngờ vào đến nơi ông cụ đã nói thẳng: “Vừa bảo người ta mang cá đến đấy, đang để ở kia kìa.” Hai người hỏi han mới biết được tình hình.

Cậu bé vẫn chẳng có phản ứng gì, cho tới khi biết bố mẹ đang trên xe đến đón thì mới hoảng hốt, nhưng vẫn không hé răng lời nào. Người nhà tới lại ầm ĩ một trận, ông cụ họ Lục cho là mình vai vế cao, rồi tốt xấu gì cũng là người có ơn với họ nên lên tiếng quở mắng hết một lượt. Cậu bé vẫn lầm lì không nói gì, dù người lớn có thử nói chuyện với cậu, cậu cũng không tiếp lời, như thể đã có dự định riêng cho mình, hơn nữa còn chắc rằng mình có thể thực hiện, không ai lay chuyển được, nên cũng chẳng cần nhiều lời với ai khác.

Kỳ lạ là Kỳ Duật đã đại khái đoán được cậu bé định làm gì. Kỳ Duật thuở nhỏ chưa từng nghĩ tới việc hành xử quyết liệt, thậm chí là dùng đến bạo lực để cắt đứt quan hệ với nhà họ Kỳ, nhưng với cậu bé kia, cuộc đời đã bắt cậu nếm trải quá nhiều đau khổ rồi.

Kỳ Duật do dự rất lâu, phải tới khi cậu bé chuẩn bị đi, anh mới tìm cơ hội để nói chuyện. Anh nói hạnh phúc cũng đầy trở ngại và ràng buộc.

Nhưng làm sao một đứa trẻ không đi học có thể hiểu nổi những lời này. Kỳ Duật ngẫm nghĩ rồi cố gắng nói dễ hiểu hơn: “Muốn yêu cũng phải biết cách, nhưng không phải ai cũng có khả năng này. Nếu em không biết yêu người khác, thì những người yêu thương em sẽ thấy mệt mỏi, dần dần họ sẽ không thể yêu em nữa.”

Lục Trác Niên đi ngang qua, đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

“Em còn nhỏ, rồi sẽ có nhiều người bao dung và chờ đợi em. Bố mẹ đâu phải dễ dàng mà có được… Đừng để như anh, tới giờ mới bắt đầu học cách yêu người khác.”

Kỳ Duật khẽ cười mà than: “Quá muộn rồi, anh chỉ sợ mình chưa học được cách yêu, người khác đã thấy mệt mỏi.” Anh dường như rất lo âu, nhưng khi nói lại cực kỳ thong thả, đúng mực, tới mức khiến người ta tưởng những lời vừa rồi chỉ là lịch sự cho có. Anh lại rằng: “Còn em đang ở độ tuổi đẹp nhất, tất cả đều mới chỉ bắt đầu, tốt biết bao.”

Lục Trác Niên cho rằng thầy Kỳ nhà mình dạy sinh viên nhiều quá nên thành thói quen, nói kiểu này với một đứa nhóc mười mấy tuổi thì sao nó hiểu nổi? Nhưng hắn không chen ngang, chỉ chờ Kỳ Duật nói chuyện xong mới túm lấy cậu bé nói: “Anh trai anh có hai bằng thạc sỹ đấy, em biết không hả?”

Cậu bé ngơ ngác nhìn hắn, nhưng nghe tới tên Lục Trác Hoa, gương mặt chợt nghiêm túc hẳn lên.

“Thế mà anh lại nghe nói em còn không vào nổi trường cấp II?”

Cậu bé ngẩn ra, xấu hổ cúi đầu. Cậu định khi nào về rồi sẽ lại tìm cách bỏ trốn, nói chung không gây phiền toái cho Lục gia là được rồi. Nhưng Lục Trác Niên lại bảo cậu: “Về rồi thì đừng có chạy linh tinh, học hành đàng hoàng đi.” Ý nói nếu cậu không cố gắng học tập thì sẽ có lỗi với Lục Trác Hoa đã cứu mạng.

Lục Trác Niên đắc ý nghĩ, đây mới là cách đúng đắn để dạy bảo một thằng nhóc mười mấy tuổi.

Về sau cậu bé thật sự đã thành công, Kỳ Duật thi thoảng cũng thấy vui vì hồi đó đã khuyên nhủ cậu, để cậu hiểu ra mà học hành, Lục Trác Niên lại một mực cho rằng chính áp lực mình tạo cho cậu mới có hiệu quả như vậy, nhưng hắn không cho Kỳ Duật biết, lần nào cũng gật gù với anh, chỉ thầm đắc ý trong lòng, thấy mình không hổ là người đàn ông sau lưng Kỳ Duật.

Ngay sau đó, Lục Trác Niên lập tức cảm nhận được sầu muộn ẩn dưới vẻ mặt bình tĩnh của Kỳ Duật, bèn nghĩ cách đưa Kỳ Duật tới ngôi trường hai người từng theo học, bảo rằng muốn ôn lại kỷ niệm hồi mới gặp lần đầu. Kỳ Duật không nói hắn biết lần đầu tiên hai người gặp mặt không phải ở trường, nhưng chuyện đã quá lâu rồi, lại liên quan đến quá khứ không nên nhắc tới, bởi vậy anh chỉ im lặng.

Kỳ Duật cho rằng cùng lắm chỉ đi loanh quanh bên ngoài, không ngờ Lục Trác Niên quyết định đi vào trong trường. Giờ trường đang nghỉ đông, không thể đi cổng chính, nhưng Lục Trác Niên đã tính toán sẵn, kéo Kỳ Duật tới một góc để trèo tường.

“Đây là chỗ hồi trước anh hay trèo tường vào trường, đừng lo.” Lục Trác Niên ngồi trên đầu tường, đưa tay về phía Kỳ Duật. “Lên đi.”

Kỳ Duật do dự lắm: “Hay là thôi vậy?”

Lục Trác Niên hỏi: “Em chưa từng trèo à?”

Kỳ Duật thật thà đáp: “Em chưa.”

Lục Trác Niên lại lộ vẻ hưng phấn: “Thế thì thử luôn, nhanh lên. Giẫm lên cái thanh kia kìa, chân em dài mà, không sợ đâu.”

Kỳ Duật đành phải nghe lời mà trèo tường lần đầu tiên trong đời. Động tác của anh cực kỳ khéo léo, thậm chí còn chẳng phải dừng lại ở bờ tường, cứ thế nhảy sang bên kia. Anh ngẩng đầu nhìn Lục Trác Niên vẫn đang ngồi ở trên.

Lục Trác Niên há hốc mồm: “Cũng được đấy.” Hắn chợt nảy ra ý nghĩ, nói to với Kỳ Duật: “Đỡ anh này!” Sau đó cố ý nhảy về phía Kỳ Duật đang đứng, cả người nhào vào anh, suýt chút nữa đè anh xuống đất.

“Đất bẩn lắm.” Kỳ Duật giải thích tại sao mình không làm theo ý Lục Trác Niên mà chỉ đỡ cho hắn đứng vững.

Trời mùa đông nên đến cỏ cũng chẳng mọc, mặt đất thì ẩm ướt. Lục Trác Niên bằng lòng với lý do anh đưa ra nên mau chóng bỏ qua chuyện này, kéo anh chạy vào trong trường.

Hai người đều từng học ở ngôi trường này, đi đến đâu cũng thấy kỷ niệm.

Buổi trưa, Lục Trác Niên thường xuống sân đá bóng, còn Kỳ Duật lại thích ngồi trong lớp để đọc sách, có lẽ khi ấy vì quá tập trung nên không để ý đến tiếng hô hào cổ vũ Lục Trác Niên của đám con gái, có lúc đọc lâu nên mệt, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ liếc một cái cũng thấy được không khí dưới sân tập sôi nổi tới mức nào.

Kỳ Duật đã rất nhiều lần đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu trong những lần tập trung toàn trường hàng tuần, nhưng Lục Trác Niên lại ghét nhất mấy hoạt động kiểu này, toàn nhằm những lúc như thế để trèo tường ra ngoài mua đồ, hoặc trốn vào một góc để chơi game.

Lớp của hai người một ở tầng bốn, một ở tầng năm, Kỳ Duật thường ở trong phòng giáo viên để giúp đỡ thầy cô một số việc, còn Lục Trác Niên thi thoảng lại bị giáo viên gọi lên phòng làm việc để dạy dỗ khuyên bảo, hai phòng một trên một dưới, bên trên thầy giáo bị Lục Trác Niên chọc tức đến mức gõ xuống bàn, bên dưới Kỳ Duật ngồi chấm bài giúp thầy đôi khi lại nghe thấy tiếng vọng xuống.

Tựa như nơi nào hai người cũng xuất hiện cùng lúc, vậy mà lại bỏ lỡ mất nhau.

Cuối cùng họ đi đến gốc cây cổ thụ, chính là gốc cây hồi ấy Lục Trác Niên nấp vào trước khi xông ra can ngăn vụ ẩu đả.

Lục Trác Niên nói: “Hồi mười mấy tuổi anh có chôn một bức thư dưới này, không biết có còn không.”

Kỳ Duật hỏi: “Thư gì vậy?”

“Nếu nhớ không nhầm thì là thư tình.”

Lục Trác Niên nói như thật, nhưng Kỳ Duật bị hắn lừa nhiều rồi nên không tin có chuyện này, chỉ khẽ cười.

“Thật đấy.” Lục Trác Niên đã bắt đầu tìm thứ để đào đất, lúc này Kỳ Duật mới bán tín bán nghi quỳ xuống cùng hắn, bẻ đôi một cành cây to để đào cùng, lại không kìm được mà hỏi: “Anh lừa em chứ gì?”

“Anh lừa em làm gì.”

“Chứ anh chôn thư tình ở đây làm gì?”

“Không có cơ hội để gửi, lại chẳng nỡ xé đi nên chôn thôi.”

“Có chắc là ở đây không? Anh vẫn nhớ sao?” Vừa dứt lời, Kỳ Duật liền cảm thấy đúng là chọc trúng cái gì đó, gạt đống đất đi liền thấy một hộp sắt rỉ sét.

Lục Trác Niên mừng rỡ: “Đấy, vẫn còn đây này. Em mở ra xem đi.” Hắn bảo Kỳ Duật.

Kỳ Duật cười bảo: “Đây là thư anh gửi người khác, sao em đọc được.”

Lục Trác Niên gian manh đáp: “Sao em biết là gửi người khác?”

Kỳ Duật thấy nét mặt của Lục Trác Niên thì chợt nhận ra gì đó, nhưng vẫn không động đậy. Lục Trác Niên biết anh sợ bẩn nên đã giúp anh mở chiếc hộp rồi đưa tới trước mặt anh. Kỳ Duật chần chừ hồi lâu mới lấy bức thư bên trong ra.

Ngay giây phút mở thư, Kỳ Duật đã linh cảm Lục Trác Niên xếp đặt chuyện này từ lâu, tay anh thậm chí còn hơi run rẩy. Trong thư viết:

Anh viết bức thư này vì không cam lòng. Anh mượn giọng văn thời còn mười mấy tuổi để viết mấy bản khác nhau, mong rằng có thể gửi tới em của thời niên thiếu, nhưng bức nào cũng thấy không hài lòng nên đành phải viết lại. Bởi vì thâm tâm anh hiểu rất rõ rằng, có những chuyện đã bỏ lỡ rồi sẽ chẳng có lại, không ai có thể cho đôi ta cơ hội thứ hai, để Lục Trác Niên tuổi niên thiếu tới trước mặt Kỳ Duật của thời ấy, lần nữa cùng em đi qua chặng đường này, cho tới khi đưa được em tới Lục Trác Niên của tuổi ba mươi.

Bởi vậy rất cảm ơn em vì đã đưa bản thân tốt đẹp đến vậy tới với anh.

Nhưng anh lại nghĩ, hồi trẻ bồng bột quá, lại qua vài năm trui rèn ngoài đời, hẳn sẽ chẳng còn tấm lòng chân thật. Vậy nên có khi bây giờ mới chính là thời điểm thích hợp nhất, để anh được bên em suốt quãng đời còn lại. Anh chấp nhận tất cả những gì thuộc về em, chỉ mong sao em cũng khoan dung với quá khứ và tương lai của anh.

Thư rất ngắn, Kỳ Duật đọc đi đọc lại mấy lượt mới ngẩng đầu, Lục Trác Niên đang đứng trước mặt cười với anh. Kỳ Duật nói: “Anh làm gì đã đến ba mươi tuổi?”

Lục Trác Niên không nghĩ câu đầu tiên của Kỳ Duật lại là như vậy, dở khóc dở cười vì vẻ nghiêm túc của anh: “Cũng sắp rồi còn gì.”

Im lặng một chốc, Kỳ Duật mới khẽ khàng nói: “Anh viết lúc nào vậy?” Thời gian gần đây lúc nào họ cũng ở bên nhau, Kỳ Duật không hề phát hiện ra Lục Trác Niên còn dành thời gian để làm chuyện này.

Lục Trác Niên ngoẹo đầu suy nghĩ: “Đại khái là lúc… cảm thấy yêu em vô bờ bến.”

Kỳ Duật muốn cười nhưng trong lòng lại thấy xót xa, nói: “Nhưng có lẽ em không bao giờ có thể làm những chuyện thế này…”

“Em chỉ cần biết vào những lúc thế này không cần nói gì cả, chỉ cần chủ động hướng về phía này,” Lục Trác Niên chỉ chỉ vào môi mình, “thơm một cái là được 100 điểm ngay.”

Bấy giờ Kỳ Duật mới từ tốn gập gọn bức thư, anh hơi cúi đầu, tới khi chắc chắn gập tới mức không thể gập nổi nữa mới ngẩng lên, tiến lên nửa bước, gần như sát vào người Lục Trác Niên, sau đó đưa tay ra ôm hắn, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.

Năm ấy, cậu thiếu niên Lục Trác Niên đã xông ra từ chỗ này, can đảm đuổi hết một lũ con trai mới lớn, chạy tới bên Kỳ Duật.