Lương Nhân

Lương Nhân - Chương 9-2




Ăn uống xong xuôi, hai người liền đi dạo với nhau, nói là đi dạo nhưng mục đích chính là để mua đôi dép để thay cho đôi “không vừa” kia. Lúc mua dép, nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình cúi người xuống giúp Lục Trác Niên so số dép. Lục Trác Niên vội vàng nói không cần, Kỳ Duật thì chỉ yên lặng đứng một bên mà mỉm cười.

Bên cạnh có người đang mua hàng nhìn sang bên này, ánh mắt sáng lên, vội rảo bước đến gần: “Anh Trác Niên!”

Lục Trác Niên quay đầu sang nhìn, thấy người đó thì cười cười: “Lăng Phong à.”

Kỳ Duật cũng quay sang nhìn theo, vừa hay chạm ánh mắt với người đó. Đó là một người trông còn khá trẻ, quần áo cực kỳ sành điệu và phong cách. Nhưng thứ khiến người ta phải chú ý đến hơn cả chính là ánh mắt nhìn thẳng người khác không chút kiêng dè như trẻ con của cậu ta. Cậu ta đưa mắt nhìn Kỳ Duật rồi hỏi Lục Trác Niên: “Ai đây?”

Lục Trác Niên nhìn Kỳ Duật, không biết nên trả lời thế nào. Kỳ Duật mỉm cười, đưa tay ra: “Chào cậu, tôi là Kỳ Duật.”

Cậu ta nhìn bàn tay đang đưa ra của Kỳ Duật với ánh mắt kỳ lạ, cứ như thể đang nhìn thấy thứ đồ cổ quý hiếm nào đó. Cậu nghiêng đầu đánh giá Kỳ Duật một hồi rồi đột nhiên nói: “A! Em trai của Kỳ Trấn, đúng không?” Không chờ đối phương đáp lại, cậu ta đưa tay ra bắt bàn tay mà Kỳ Duật đang định rút lại rồi lắc vài cái cho có, bắt chước dáng vẻ của Kỳ Duật để tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Vệ Lăng Phong.” Nói xong câu này cũng bỏ tay ra luôn rồi quay sang nói chuyện với Lục Trác Niên: “Lâu lắm rồi mới thấy anh giai, bao giờ mình lại đàn đúm tí nhỉ?”

“Đàn đúm?” Lúc nói câu này, Lục Trác Niên còn lén nhìn biểu cảm của Kỳ Duật, dù gì cách hành xử của Vệ Lăng Phong cũng không lịch sự lễ độ cho lắm, mà Kỳ Duật là chúa lịch sự. Hai người này gặp nhau thì quá là khó xử rồi. “Bố chú cho chú ra ngoài đàn đúm rồi à?”

Kỳ Duật đứng một bên nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt vẫn rất bình thản, dường như chẳng hề có chút cảm xúc dư thừa nào.

Vệ Lăng Phong lại chẳng hề để ý: “Bố em á? Ổng coi trọng việc cho con cái tự do lắm.”

Lục Trác Niên nghe vậy mà phì cười. Trong vòng tròn quan hệ của Lục Trác Niên, Vệ Lăng Phong chắc chắn nổi danh hơn hắn nhiều, thậm chí có thể nói không ai sánh bằng. Năm 14 tuổi, cậu ta bị bắt vì ngủ với gái mại dâm, bố cậu ta không cho luật sư can thiệp vào, chỉ bảo để cậu ta tự gánh hậu quả. Mặc dù cuối cùng Vệ Lăng Phong cũng được thả vì còn nhỏ tuổi, nhưng kể từ đó quan hệ giữa cậu ta và bố mình bắt đầu rạn nứt. Về sau cậu ta càng ngày càng phóng túng, làm rất nhiều chuyện hoang đường, thế là chuyện cũ cũng bị bới ra rồi lan truyền hết trong hội. Bố của Vệ Lăng Phong dạy con theo đúng cách tiêu chuẩn trong sách, không hề nuông chiều cậu ta chút nào, trước giờ chưa từng lợi dụng tư quyền để bao che cho con, tuy vậy cũng không quá hà khắc, bởi nếu là người khác thì với thằng con suốt ngày phá phách chơi bời như vậy đã đánh cho gãy chân rồi, nhưng cậu ta chưa hề phải chịu trận đòn roi nào, đó là bởi cách dạy dỗ cực kỳ văn minh của bố cậu ta. Ấy vậy mà Vệ Lăng Phong vẫn cứ dần hư hỏng như thế này, không cách nào uốn nắn lại nổi.

Lục Trác Niên và Vệ Lăng Phong là hai người “tự do” như nhau, mặc dù cách nhau mấy tuổi nhưng chơi với nhau lâu thành quen, chỉ cần hai người thích thì chuyện trên trời dưới bể nào cũng dám làm.

“Chờ khi nào rảnh đi, giờ anh đang phải học việc ở công ty.” Lục Trác Niên nhớ lại hồi hai người còn được chơi bời thỏa thích, không kìm được mà thở dài hoài niệm. Đúng là số phận trêu ngươi, ông trời chẳng bao giờ cho ai được tự do suốt đời cả.

Vệ Lăng Phong cũng từ quá khứ mà tỉnh lại. Cậu ta biết Lục Trác Hoa đã qua đời, giờ Lục Trác Niên là độc đinh của cả nhà họ Lục, họ làm sao có thể cho hắn tự do phóng túng như xưa nữa. Hồi đó cậu ta đánh nhau rồi bị đập cho gãy chân, phải ra nước ngoài để chịu quản giáo nên cũng chỉ nghe nói đến chuyện kia, đến tang lễ cũng không tham dự được.

“Chán phèo.” Vệ Lăng Phong bĩu môi, vẻ vui mừng khi tình cờ gặp được Lục Trác Niên thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt ủ dột buồn bực. Nhưng cậu ta cũng chỉ có thể nói được câu đó chứ không dám nói nhiều, sợ chạm vào vết thương lòng của Lục Trác Niên.

Nhân viên đã gói xong đôi dép, Lục Trác Niên bèn nói: “Thôi, có gì lần sau gặp nhé.” Lúc nói hắn còn nhìn Kỳ Duật, Kỳ Duật liền hiểu, nếu không có mình ở đây thì chắc hai người đó đã đi tìm ngay một “chỗ hay ho” để đàn đúm với nhau rồi.

“Thế khi nào rảnh nhớ tìm em đấy nhé! Chỉ cần anh ới một tiếng là lúc nào em cũng đi với anh được!” Vệ Lăng Phong nói với theo rồi chỉ biết đứng tại chỗ trơ mắt nhìn Lục Trác Niên đi xa, cảm thấy vô cùng buồn rầu. Còn Kỳ Duật đang đi cùng Lục Trác Niên thì cậu ta chẳng thèm để ý đến.

Chờ đến lúc đi xa rồi, Lục Trác Niên mới nói với Kỳ Duật: “Thằng đấy trẻ con lắm, cậu đừng để ý.”

“Không đâu, làm gì có.” Kỳ Duật cười cười, dường như sợ Lục Trác Niên chưa cảm nhận được sự chân thành của mình, anh còn nhìn thẳng vào mắt Lục Trác Niên: “Cậu ấy như thế cũng hay mà.”

Lục Trác Niên chưa hẳn đã tin lời Kỳ Duật, nhưng như thế cũng đủ rồi. Trong thế giới của người lớn, nếu cứ mải dò xét xem người ta có thật lòng hay không thì thật sự quá mệt mỏi, mỗi người nhường nhau một tí thì coi như hầu hết mọi chuyện đều được giải quyết rồi.

Kỳ Duật chờ đợi phản ứng của Lục Trác Niên, nhưng hắn lại chẳng phản ứng gì, chỉ nói: “Còn cần mua gì không? Về chứ?”

“Ừ.” Kỳ Duật trả lời.

Có thể sắp tới tớ sẽ chuyển ngữ thêm bộ nữa, cũng mạn nhiệt và tình thú lắm các cậu ạ =))))