Lương Sinh, Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương?

Chương 5: Lương Sinh, vậy thì để em làm con riêng







Tôi và Lương Sinh học rất chăm chỉ, bởi vì thầy giáo nói, học là con đường duy nhất để chúng tôi rời khỏi Ngụy Gia Bình! Lương Sinh vốn không thuộc về Ngụy Gia Bình, cho nên anh cố gắng hết sức muốn rời đi! Còn tôi, bởi vì Lương Sinh phải đi, cho nên cũng muốn theo anh.

Tôi muốn ăn chocolate mà Lương Sinh nói, tôi muốn đi công viên có trò chơi mà anh kể. Tôi muốn trở thành cô bạn gái ở thành phố mà anh nói.

Mặc dù rằng, tôi nghĩ đồng cỏ ở Ngụy Gia Bình rất đẹp.

Gừng Lương Sinh chôn trong cát đã mọc lên rồi, xanh xanh, rất mềm, Lương Sinh ôm ở trong tay, không chịu cho tôi, anh nói: Khương Sinh, đừng ẩu, em sẽ làm hư nó mất. Hư rồi, chúng ta sẽ không được nhìn thấy nó nữa.

Tôi hỏi Lương Sinh, hoa gừng đẹp không?

Lương Sinh nhức đầu, suy nghĩ hồi lâu, nói: Anh chưa nhìn thấy. Nhưng mà, Khương Sinh, chắc chắn là đẹp như em.

Lương Sinh là cậu con trai đẹp nhất Ngụy Gia Bình. Nhưng cũng là cậu con trai bị phụ nữ Ngụy Gia Bình hận nhất! Đợt sập mỏ đã lấy đi người thân của họ! Họ cho rằng, lần sập hầm đó là do Khương Lương Chi và người vợ phóng viên của ông có mặt, quan hệ yêu đương của hai người bị trời phạt, cho nên mới sập mỏ, mà người thân của họ cũng trở thành vật chôn cùng! Bởi vậy, họ cho rằng Lương Sinh không phải thứ gì tốt đẹp, sẽ khiến cuộc sống ở Ngụy Gia Bình của họ trở nên khổ hơn!

Cho nên họ thường sai vài thanh niên to con, nhân lúc tan học thì tìm Lương Sinh gây chuyện.

Có một lần, Lương Sinh bị mấy thanh niên kia đè trên mặt đất, bùn đất đầy người, máu không ngừng chảy ra từ trán của anh. Tôi và Bắc Tiểu Vũ đẩy mấy người đó ra không được, thì chạy tới sống cầu xin người phụ đang giặt áo. Chúng tôi còn nhỏ nên không biết rằng, họ mới là kẻ cầm đầu những việc gây lộn này.

Họ chỉ biết điên lên rồi la hét: Cái đồ con riêng chết tiệt kia, cho nó chết đi là được rồi!

Lúc đó, lòng lại đau đớn vô cùng, bởi vì tôi nhìn thấy, lúc Lương Sinh nghe được câu "Con riêng" này thì vẻ mặt lại trở nên thương đến đau đớn.

Tôi giống như một con chó dại, liều mạng cắn những thiếu niên kia, vai, chân, mông của họ, chỉ cần là những nơi có thể ra tay thì tôi liền cắn, gắng hết sức mà cắn. Tôi và Lương Sinh, chỉ muốn như những đứa trẻ bình thường, không lo âu điều gì, chúng tôi chỉ là trẻ con, không thể giải thích được ân oán to lớn như vậy.

Bắc Tiểu Vũ hai anh em tôi cắn hai lần, có thể đã giác ngộ được cắn người là một môn võ công cực kỳ lợi hại, cho nên cậu ta quyết tâm luyện tập bí kíp này, cũng liều mạng mà cắn giống tôi.

Xem ra, Bắc Tiểu Vũ là một thằng nhóc rất trượng nghĩa!

Nhưng trượng nghĩa đối với ba đứa trẻ như chúng tôi mà nói, có thể là nhỏ đến không đáng kể. Cuối cùng, ba chúng tôi bị ném trên đất, cả người đều đầy vết thương, còn đám thanh niên kia hả dạ chạy trốn.

Tôi lau bùn trên miệng đi, cố gắng kéo tay của Lương Sinh, nhưng tay anh cầm rất chặt, nước mắt liên tục trào ra từ mắt anh, tôi bò tới ghé vào tai anh, nói lớn, tôi nói: Anh, anh đừng khóc, anh không thích bọn họ nói anh như vậy thì chúng ta đổi đi, em làm Lương Sinh, anh làm Khương Sinh, em không sợ người khác mắng mình là con riêng đâu!

Nắm tay nắm chặt của Lương Sinh từ từ buông ra, nước mắt liên tục rơi xuống.

Tôi và Bắc Tiểu Vũ cùng nhau đỡ Lương Sinh về nhà. Trên đường đi, Bắc Tiểu Vũ cười hì hì: Khương Sinh, hóa ra cắn người lại vui vẻ như vậy.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vết thương mờ mờ trên mặt cậu ta, lòng chua chát, tôi muốn nói: Bắc Tiểu Vũ, xin lỗi!

Năm ấy, tôi và Bắc Tiểu Vũ mười tuổi, Lương Sinh mười hai.

Cuộc sống lúc nhỏ giương nanh múa vuốt cứ như vậy bắt đầu. Không có cách nào khác, tôi và Bắc Tiểu Vũ không thể bỏ mặc Lương Sinh bị người khác ức hiếp.