Lương Sử: Mạnh Giác

Chương 6




9.

Mạnh Ngọc và Mạnh Phan có chỗ nào giống long phượng thai?

Từ sau khi về nhà, Mạnh Ngọc dưỡng tốt thân thể liền đi học, phụ thân áy náy với nàng, không có gì mà không đáp ứng nàng, đi quân doanh cũng mang theo nàng. Mạnh Phan lại khúm núm, trầm mặc cùng ốm yếu, cả ngày nhốt ở trong phòng đọc sách, nếu là không chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn có thể nửa tháng không cùng người khác nói chuyện. Phụ thân cũng không quá mức gò bó hắn, nhưng mỗi lần nhắc tới, cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Qua năm mới, vóc dáng Mạnh Ngọc nhanh chóng cao lên, đợi đến mùa hè, đã may quần áo mới hai lần, trên mặt cũng có chút thịt, không còn là bộ dáng gầy trơ xương kia nữa.

Muội muội ta lớn lên cực kỳ đẹp mắt, trong nhà tỉ mỉ nuôi nửa năm, không còn là tiểu khất cái nghèo túng chật vật kia nữa. Chỉ là nàng vẫn như trước không thích ở trong phòng học nữ tắc mà ở bên ngoài học cưỡi ngựa bắn cung, sau đó phụ thân mang nàng đi quân doanh, nàng liền cùng quân sĩ luận võ, đá cầu, săn thú. Ánh mặt trời làm mất đi làn da vốn trắng nõn của nàng. Nghĩ kỹ lại, ta cũng không còn nhớ dáng vẻ nàng khi còn làn da trắng nõn ấy nữa. Chỉ là nàng sinh ra giống nương ta, mặc dù không còn quá trắng, nhưng vẫn được coi là xinh đẹp.

Tính tình của nàng ổn trọng hơn rất nhiều. Đối mặt với đệ muội có thể tâm bình khí hòa nói chuyện, đối mặt với trang sức phụ thân cho cũng sẽ không đi tranh đoạt, nàng thích đọc sách, càng thích sử thư binh thư, phụ tá của cha ta rất thích nàng, hận không thể đem học thức của mình toàn bộ dạy cho nàng.

Ta lại không biết, nàng chưa bao giờ thay đổi.

Nàng vẫn là đứa nhỏ cố chấp cổ quái kia, chỉ là thứ nàng muốn cũng không còn là phần chi tiêu cùng châm ngọc của các muội muội.

Ngày đó là một ngày đầy mây, ta từ quan thự về nhà, người trong phủ tới báo tin, nói là tiểu thư đang rất tức giận.

Ta vội vàng về nhà liền bị dẫn tới trong viện Bạch di nương, thấy trong viện đứng đầy người, Bạch thị bị trói quỳ rạp trên mặt đất, mà các đệ muội còn lại toàn bộ đứng ở trong viện.

Phụ thân cùng ta chân trước chân sau vào sân, ta đứng ở một bên, nhíu mày nhìn hắn.

Phụ thân nói: "A Ngọc, ngươi làm càn!”

Bạch thị dù là ti tiện, cũng là thiếp thất của phụ thân. A Ngọc dù có cao quý, cũng là nữ nhii của phụ thân.

Nàng đối với thứ mẫu của mình bất kính như thế, là bất kính phụ thân, là ngỗ nghịch bất hiếu.

Mạnh Ngọc đứng ở nơi đó, thanh âm so với mặt mày càng quạnh quẽ: "Ngài muốn nàng chết hay là muốn nàng sống?"

Ta nhìn không ra thần sắc của phụ thân là gì, trầm mặc nhìn nàng.

Mạnh Ngọc chỉ vào Bạch thị bị trói nói: "Ngài cũng không phải là không có thiếp thất, lại lấy thiếp thất xuất thân tiện tịch thay làm chủ mẫu, đây là dấu hiệu loạn gia.”

Phụ thân hỏi: "Chỉ như thế?

Mạnh Ngọc lắc đầu, tiếp tục nói: "A Ngọc ở bên ngoài đi khắp phố phường, lại nghe nhiều chuyện của Hầu phủ, nếu không phải cố ý truyền bá, chính là Bạch thị vô năng. Chuyện lớn như vậy trong Hầu phủ nàng lại quản không nghiêm, trăm ngàn lỗ hổng. Phụ thân có từng nghe nói 'ngàn dặm đê vỡ vì tổ kiến'? Từ xưa nói gây dựng sự nghiệp gian nan, phụ thân có muốn xem cơ nghiệp của Mạnh gia bị hủy hoại bởi chủ mẫu hậu trạch như này?"

Nàng đi tới trước mặt nữ quyến, tiện tay kéo ra một đứa bé, Nói: "Phụ thân hãy xem, Bạch thị thân mặc cẩm y thượng hạng như này, lại trơ mắt nhìn thiếu gia tiểu thư trong phủ ăn không đủ no ngủ không đủ ấm. Chủ mẫu trước đây cho dù là hậu viện hỗn loạn, cũng có để ai phải đông lạnh bụng đói?. Hiện giờ Bạch thị cầm quyền, thiếu gia tiểu thư nếu không được sủng ái, liền có tôi tớ nâng cao giẫm thấp, nhẹ thì bị lạnh nhạt, nặng thì áo cơm không có. Bạch thị chính là ngược đãi con cháu Hầu phủ, làm đứt đoạn truyền thừa của Hầu phủ. Như thế, phụ thân còn bảo vệ cho nàng?”



Ta nhìn kỹ, mới phát hiện quần áo của các đệ muội tuy là chất liệu tốt, nhưng so với người bên cạnh Bạch thị cũng không bằng. Chạm đến ánh mắt của ta, những hài tử kia phần lớn đều sợ hãi khiếp nhược, không còn hoạt bát lanh lợi như trước nữa.

Nếu không phải ngày thường bị ức hiếp cùng cảnh cáo, nhi nữ Hầu phủ sao lại không dám lên tiếng như thế?

Trong viện chất đống mấy cái rương, nhìn tư thế này là từ trong phòng Bạch thị tìm ra, Mạnh Ngọc lần lượt mở ra, châu báu kỳ trân, hoàng kim bạch ngân, lóng lánh chói lọi làm cho người ta không mở mắt ra được.

“Chi phí ăn mặc của đệ muội ta bị cắt xén, phòng riêng của di nương ta bị lục soát, của hồi môn mà huynh trưởng ta để dành cho ta đều bị nàng cắt xén như vậy, đổi thành vàng thật bạc trắng cung cấp cho nàng hưởng thụ cơm ngon áo đẹp.”

"Xin hỏi chủ quân, các tướng sĩ ngày thường có thể ăn được bao nhiêu thịt? Áo bông mùa đông có đủ ấm? Dược liệu trong quân có đủ dùng không? Áo giáp vũ khí trong quân có cần tu sửa hay không?"

"Chủ quân, Bạch thị tham ô tài vật, nếu là không dùng cho trong quân, lại có thể cho bao nhiêu dân chúng an ổn qua mùa đông?"

"Thế sự loạn lạc đến tận đây, trong có quan nịnh, ngoài có ác phỉ. Chủ quân trong lòng có ấp ủ thành tựu sự nghiệp lớn, lại vì một thiếp bất công đến tận đây, cứ như vậy, chủ quân muốn đem chính mình liên lụy vào trong vũng lầy sao?"

Phụ thân hỏi: "Bạch thị chỉ là một tiểu thiếp, sao có thể uy hiếp đến đại nghiệp của ta chứ?"

Mạnh Ngọc: "Hôm nay một tiểu thiếp dám làm loạn đến tận đây, chủ quân còn không đành lòng giết, ngày khác dưới trướng chủ quân làm loạn, chủ quân có thể nhẫn tâm?"

Nàng ép hỏi: "Nếu không phạt, vậy chẳng phải có người thấy chủ quân ngài đây nhân từ mà thừa cơ làm loạn sao?”

Ta đang muốn nói gì đó, đã thấy Mạnh Ngọc đến gần, rút bội kiếm bên hông phụ thân ra, quỳ gối xuống, hai tay cầm bội kiếm giơ cao quá đỉnh đầu, nói: "Làm nhục thứ mẫu, ngỗ nghịch phụ thân, A Ngọc thẹn không dám làm người, Chủ quân xin dùng kiếm này ch.ém A Ngọc.”

Phụ thân tiếp nhận bội kiếm, nhẹ nhàng búng một cái, boong boong ù ù, lưỡi kiếm chiếu ra ánh sáng lạnh khiếp người, hắn nói: "Con đang bức bách ta?”

Mạnh Ngọc nói: "Con nguyện noi theo trung thần lấy cái chết can gián.”

Phụ thân cười to, tiện tay ném bội kiếm, nói: "Bạch thị giao cho con xử trí, Mạnh Ngọc, đừng làm phụ thân thất vọng.”

Phụ thân chắp tay rời đi.

Kiếm kia cắm trên mặt đất, thân kiếm còn đang rung động, Mạnh Ngọc đứng dậy rút ra.

Nàng dùng kiếm chỉ vào nữ hầu, nói: "Cởi trói cho nàng.”

Nữ hầu không dám chậm trễ, vội vàng cởi bỏ sợi dây trói trên người Bạch thị, ngoan ngoãn nói: "Tiểu thư định xử lý thế nào?"

Mạnh Ngọc: "Chém”

Ta khiếp sợ nhìn về phía nàng, đã thấy mặt mũi nàng lạnh băng đến cực điểm, kiếm trong tay không run chút nào.

Gia bộc đem Bạch thị đè lại, liền muốn gi.ết ch.ết.

Có lẽ là do bản năng cầu sinh, Bạch thị lại tránh thoát trói buộc của người hầu trong phủ, nhào lên muốn chạy. Mạnh Ngọc liền vung kiếm đâm xuyên qua bụng của nàng, đợi đến khi rút kiếm ra, máu tươi liền phun tung tóe khắp nơi. Mạnh Ngọc vẫn lạnh băng như cũ, dùng khăn tay lau chùi máu tươi dính trên mặt.

Trong viện truyền ra tiếng thét chói tai, đã có di nương cùng đệ muội té xỉu.

Lục tục có người rời đi, cuối cùng trong viện ngoại trừ Bạch thị bị thụ hình và người hầu, chỉ có hai huynh muội ta.

Tiếng kêu đau đớn của Bạch thị thê lương biết bao, ai có thể chịu đựng được tình cảnh như vậy?

Nàng ta khẩn cầu A Ngọc, cầu xin nàng tha mạng. Thấy vô dụng, nàng ta lại nguyền rủa A Ngọc, nói nàng không được chết tử tế.

Cho đến cuối cùng, cổ họng Bạch thị đã khàn, một câu cũng nói không nên lời. Tuy vậy, nàng ta vẫn dùng đôi mắt gắt gao trừng A Ngọc, đối với nàng phát ra đầy hận ý cùng nguyền rủa, nguyền rủa nàng xuống địa ngục, nguyền rủa nàng bị ác quỷ quấn thân, nguyền rủa nàng bị chúng bạn xa lánh. Bạch thị khóc từng tiếng ra máu, Mạnh Ngọc mặt vẫn không chút thay đổi, ta đau đầu, đây là tràng diện hoang đường mà bi ai.

Hôm đó trời đổ một trận mưa lớn, Mạnh Ngọc đứng trong mưa, xem xong một hồi hành hình.

Đến tột cùng là yêu tà từ đâu tới chiếm thân thể muội muội ta?



Một đứa bé, sao lại nhẫn tâm đến mức này?

Một đứa bé, sao có thể mặt không chút thay đổi?

Nàng vẫn còn là một đứa bé a!

10.

Thi thể Bạch di nương bị cuộn trong chiếu cỏ kéo đi loạn táng cương, trong lòng ta thở dài, lại không biết nên đối mặt với Mạnh Ngọc như thế nào, muốn gọi nàng, lại thấy nàng cầm kiếm chống đỡ, thần sắc âm trầm.

Ta lạnh giọng chất vấn: "Mạnh Ngọc, muội còn muốn tự tay giết huynh trưởng sao?”

Kiếm rơi trên mặt đất, Mạnh Ngọc thần sắc hoảng hốt, thì thào gọi ta "Ca ca".

Ta phất tay áo bỏ đi.

Phụ thân đang ngồi uống rượu, thấy ta tới cũng không nói gì, nhưng thần sắc rất thoải mái.

Giống như người vừa chết một cách bi thảm như vậy không phải là ái thiếp của hắn.

Hắn lôi kéo ta cùng uống rượu, ta uống đến hôn mê, hắn nói rất nhiều lời, nhưng ta chỉ nghe rõ ràng hai câu.

“Đứa nhỏ như A Ngọc, thật không nỡ gả nó đi!”

"Nàng ấy, sao lại là con gái?"

Ta đỡ hắn lên giường, tự mình đi ra ngoài giải rượu.

Mưa đã tạnh, phía chân trời có trăng mờ.

Ta đột nhiên rất muốn đi xem A Ngọc.

Nàng cũng đã lớn, lẽ ra ta không nên đi thăm nàng, như vậy sẽ hỏng danh tiết của nàng.

Nhưng là, danh tiết của nàng từ lúc hạ lệnh gi.ết ch.ết Bạch thị, từ lúc ra vào quân doanh, từ lúc giống như nam tử đọc sách, từ lúc mang theo A Phan ăn xin mà sống, cũng đã bị hủy hoàn toàn.

Sao muội ấy lại biến thành như vậy?

Mạnh Ngọc cũng không ngủ, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, thấy ta tiến đến, cúi đầu, giống như là đứa nhỏ làm sai chuyện, gọi ta "Ca ca".

Ta ngồi xuống, không biết nên nói gì với muội ấy, chỉ rót một ly trà lạnh trên bàn nhấp miệng. Nước trà lạnh lẽo thấm vào cổ họng, ta giật mình, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Mạnh Ngọc không nhúc nhích, ôm mình chặt hơn, hỏi: "Ca ca, có phải muội đã làm sai rồi không?"

Làm gì sai à?

Bạch thị xuất thân ti tiện, lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, cho dù là gi.ết ch.ết, cũng không thể chỉ trích.

Thế nhưng, đây không nên là A Ngọc làm.

Mạnh Ngọc hỏi: "Bạch thị xuất thân không cao, quản gia bất lực, còn cắt xén chi phí của đệ đệ muội muội. Nhưng mà, nàng ta thật sự đáng chết sao?”

Ta nói: "Muội đã giết nàng.”

Mạnh Ngọc nói: "Muội không biết. Muội không muốn giết nàng, nhưng muội phải giết nàng.”



Nàng nói: "Nàng ta đem Hầu phủ loạn thành như vậy, đem đệ đệ muội muội ức hiếp thành như vậy, muội chỉ có giết nàng ta mới có thể phục chúng. Muội sợ phụ thân sẽ tiếp tục thiên vị nàng ta che chở nàng ta, điều này sẽ mang đến cho huynh muội ta hậu quả rất đáng sợ.”

Nhưng mà, ca ca, nàng thật sự tội ác tày trời sao?

Tay nàng đang run rẩy.

Nàng nói: "Ca ca, muội là một tội nhân tội ác tày trời. Muội từng bán mình cho người xấu để đi tìm A Phan. Ở chỗ hắn, lần đầu tiên muội ăn no, nhưng muội đánh gãy tay chân bọn họ. Muội biết, muội đánh không lại bọn họ, bọn họ tỉnh lại sẽ tới bắt muội, cho nên muội đánh gãy tay chân bọn họ. Chỉ có như vậy, muội mới có thể chạy trốn, mới có thể mang theo A Phan chạy trốn.”

Nàng nói: "Ca ca, Bạch thị từ một mỹ nhân biến thành thi thể thê thảm như vậy, là muội hạ lệnh giết."

Nàng hỏi: "Ca ca, ta giết bọn họ, có phải đều là sai lầm hay không?"

Ta nhìn muội ấy run rẩy.

Ta nên nói cho muội ấy biết, muội ấy sai rồi. Muội ấy nên hảo hảo ở nhà đọc sách viết chữ, học đàn ngâm thơ. Muội ấy có phụ thân và huynh trưởng, có gia thế tốt, có vị hôn phu khiến người ta ca ngợi, có của hồi môn giá trị liên thành.

A Ngọc thông minh đến cực điểm, học cái gì cũng hiểu hết. Nên làm một quý nữ mà thế gian ca tụng, sống thành nữ nhân bình thường mà hạnh phúc.

Nhưng nàng hết lần này tới lần khác không muốn.

Cố chấp cổ quái muốn đi vào một con đường chết.

Ta thở dài một tiếng, tiến lên ôm nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng trấn an.

Ta hỏi muội ấy, "Nếu được làm lại lần nữa, muội sẽ vẫn làm vậy chứ?"

Giọng nói của nàng mang theo run rẩy, nói: "Vâng!”

Ta nói: "A Ngọc, muội không sai!”

Ta nói: "Là thế đạo này sai rồi!”

Nhưng con đường này rất khó, rất khổ.

A Ngọc, muội phải biết rằng, từ nay về sau, muội sẽ đi lên một con đường rất gian nan.

Muội sẽ bị tổn thương rất nặng, sẽ phải chịu rất nhiều ánh mắt phê phán lạnh lùng của người đời. Lời nói có thể hủy hoại muội, quyền thần có thể chèn ép muội, huynh đệ tỷ muội không hiểu muội, trượng phu tương lai của muội thậm chí sẽ muốn gi.ết muội.

A Ngọc, chỉ mong huynh trưởng còn có thể bảo vệ muội!