Lưu Manh Đi Lấy Vợ

Chương 67: Lấy sự xui xẻo của cô để tế cho sự lương thiện từng có của tôi




Bố mẹ tôi bị bệnh thật mà, hủy hoại công việc của tôi cũng chẳng khác gì lấy mạng bố mẹ tôi cả! Trần Hàm Tuệ, lúc cô còn ở trường nhìn thấy chó mèo chết cũng rơi nước mắt, cô sẽ không nhẫn tâm nhìn cả nhà tôi chết chứ!” Viên U U vừa khóc vừa nói.

Tuệ Tử nhìn cây lớn cạnh đường.

Buổi tối có tuyết rơi, tuyết đọng lại trên chục cây, không biết có phải vì tiếng khóc của Viện U U lớn quá hay không mà làm lá khô rụng xuống, rơi trên đầu Viện U U.

Tuệ Tử giơ tay ra, ngón tay thon dài kẹp một cái lá, động tác chậm rãi, giọng nói dịu dàng.

“Bây giờ tôi nhìn thấy chó mèo chết cũng sẽ khóc.”

Viên U U rưng rưng nước mắt, nhìn Tuệ Tử vô cùng đáng thương, tóm lấy tia hy vọng cuối cùng.

“Cô sẽ tha thứ cho tôi, đúng không?”

“Không, tôi không tha thứ cho cô. Nhưng sau khi bắt cô trả giá, vì người nhà cô đã phải nuôi một đứa vô dụng như cô, tôi sẽ khổ sở rơi mấy giọt nước mắt.”

Viên U U không hiểu ý Tuệ Tử lắm, há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Tuệ Tử.

“Tôi đồng cảm với bố mẹ cô vì không dạy được một đứa con có tam quan đứng đắn, tôi sẽ thấy tiếc vì lựa chọn sai lầm của cô. Nhưng nó chẳng liên quan gì tới việc tôi muốn trả thù cả.”

Viên U U mất mấy giây mới dịch được lời Tuệ Tử, thế không phải là...

“Cô đùa giỡn tôi à?!”

“Không, tôi nghiêm túc bày tỏ thái độ của tôi.”

“Cô muốn ép chết tôi sao? Cô muốn khiến tôi chết à?” Giọng Viên U U chói tai.

“Là cô tự tìm đường chết. Lúc bỏ thuốc tôi có từng nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ cô không? Cô biết rõ bố mẹ có bệnh mà còn làm chuyện như thế.”

Trời lại đổ tuyết nhỏ, cách đó không xa, Vu Kính Đình làm động tác tay nhanh lên với Tuệ Tử.

Tuyết rơi sẽ lạnh hơn, anh không muốn vợ và em gái chịu lạnh.

Trong lòng Tuệ Tử ấm áp, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cô ngẩng đầu nhìn tuyết rơi từ trên trời.

Tuyết ở Đông Bắc rơi không ngừng như cát, lạnh thấu xương nhưng lại nhẹ nhàng thoải mái, cực kỳ giống Vu Kính Đình , thuần khiết nhưng mãnh liệt.

Đây là cảnh đẹp nhân gian mà cô có nhìn bao nhiêu lần cũng không chán.

“Trần Hàm Tuệ, năm nay tôi mới hai mươi, cuộc đời tôi vừa mới bắt đầu, cô không thể làm tôi mang vết nhơ khi còn trẻ thế được, tôi bị đuổi việc rồi còn có thể làm gì chứ?” Nếu không phải có người qua lại, Viên U U còn muốn quỳ xuống trước mặt Trần Hàm Tuệ.

Tuệ Tử bây giờ khác hoàn toàn khi còn ở trường.

Lúc ở trường, Trần Hàm Tuệ là nữ thần thành tích vượt trội, tính tình dịu dàng dễ nói chuyện.

Trần Hàm Tuệ trước mắt có giọng nói không mang tính công kích và vẻ mặt dịu dàng nhưng lại khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.

“Đúng vậy, hai mươi tuổi, độ tuổi đẹp biết bao, vậy tại sao ở độ tuổi đẹp đến thế mà cô lại làm chuyện ghê tởm như vậy? Lúc cô bỏ thuốc tôi, có từng nghĩ tôi cũng mới hai mươi tuổi không? Có từng nghĩ cuộc đời tôi sẽ vì cô mà thay đổi thế nào không?”

Viên U U nghẹn lời mấy giây, lúc cô ta đang há hốc mồm định phản bác thì Tuệ Tử lại giơ tay chặn môi lại, ra hiệu cho cô ta giữ im lặng.

“Tôi không có kiên nhẫn nghe cô phản bác, trước giờ không có tai nghe mới bị miệng lưỡi thuyết phục.”

“Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là tự cô từ chức với tòa soạn, nghiêm túc xin lỗi tôi, coi như tôi thanh toán xong với cô.”

“Hai là gì?” Viên U U không muốn từ bỏ bát cơm chẳng dễ gì mới kiếm được này.

“Hai là tôi đá cô ra ngoài, cô nghiêm túc xin lỗi tôi, món nợ của cô với tôi sẽ xem tâm trạng tôi thế nào, có quyết định thanh toán xong luôn hay không.”

“Không phải hai cái này như nhau sao? Cô đùa tôi à!!!”

Tuệ Tử lắc đầu.

“Không giống, cô chủ động nhận sai thì tỷ lệ tôi bớt tức sẽ lớn hơn. Tôi hết giận rồi thì tôi với cô là người qua đường, tôi không trả thù cô nữa, cô nên thấy may mắn vì người cổ động vào là tôi chứ không phải là người đàn ông của tôi.”

Tuệ Tử biết lòng dạ cô không lớn, nhưng chắc chắn rộng lượng hơn Vu Kính Đình .

Chọc vào Vu Kính Đình , anh mà nhớ ra là giày vò đến chết đi sống lại mấy chục năm trời cũng không chừng.

Tuệ Tử có thành ý khuyên Viên U U, nhưng Viên U U lại không cảm kích.

Viên U U lùi về sau một bước, vẻ mặt vặn vẹo mắng Trần Hàm Tuệ:

“Trần Hàm Tuệ! Chính cô không có khả năng tìm công việc mà lại chạy đến đây ghen ghét với tôi có tác dụng gì chứ? Cô có chứng cứ thật thì đi báo cáo đi, cô đi đi! Tôi không tin thời gian lâu như thế mà cô còn có chứng cứ gì được!”

Tuệ Tử lạnh lùng nhìn cô ta, thở dài.

“Xem ra cô từ bỏ lựa chọn đầu tiên rồi.”

“Cô bớt ra vẻ lừa bịp đi! Tôi không sợ cô! Đồ bỏ đi không có tiền đồ như cô, đáng đời sống không tốt, cuộc đời cô đã định trước là chẳng có gì rồi!”

Viên U U mắng xong, bước chân nhanh hơn vượt qua Tuệ Tử xông vào cổng.

Cô ta không dám quay đầu nhìn xem Tuệ Tử có vẻ mặt gì.

Miệng thì mắng hung hãn nhưng trong lòng chột dạ nhiều hơn.

Viên U U vội vã tránh Tuệ Tử nên không nhìn thấy ánh mắt Tuệ Tử nhìn cô ta không có hận thù, chỉ có thương xót.

“Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết.” Tuệ Tử khẽ nói.

Vu Kính Đình đen mặt bước tới, trừng mắt nhìn theo hướng Viên U U đi, mắt toàn sát khí.

“Người phụ nữ xấu xí đó mắng em mà sao em còn nhìn thế?”

Anh hối hận rồi, không nên để vợ tự xử lý, nên tự mình xắn tay áo, đánh cái đồ cứng đầu kia đến mức không thể tự mình sinh hoạt được!

Tuệ Tử nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh, khóe miệng cong rõ ràng hơn, nhẹ chạm vào gò má anh.

Lành lạnh, cảm giác cực kỳ tốt.

“Để người ta mắng mà còn cười được?” Vu Kính Đình nghi ngờ não vợ mình bị úng nước rồi.

Anh không ngại dùng miệng hút hết nước trong đầu cô ra, hút từ cái miệng nhỏ bé của cô ấy.

“Em cười, sau này em không mơ thấy ác mộng nữa. Anh biết không, có một thời gian dài em không thể tha thứ cho chính mình.”

“Vì sao?”

“Em thấy mình lúc hai mươi tuổi đã sống quá ngu ngốc, em hận mình luôn bị người khác tính kế, em không thể tha thứ cho bản thân từng ngu xuẩn đến vậy.”

Kiếp trước mắc chứng trầm cảm, nửa đêm tỉnh giấc, cô luôn nhớ đến những tổn thương mình từng phải chịu, hận sự ngây thơ và ngu xuẩn lúc ấy.

Nhưng mới ban nãy, tâm trạng của cô khi đối mặt với Viện U U đã khác.

“Em nhận ra những kẻ xấu xa đó cũng chẳng thông minh bằng em, bọn họ cũng rất ngu xuẩn. Sở dĩ có thể ra tay chỉ vì bọn họ làm người không có giới hạn, không biết xấu hổ, từ bỏ làm người có giới hạn, luôn lợi dụng sự lương thiện của người khác để đạt được mục đích của mình. Những người tốt bị thiệt cũng không phải vì ngu ngốc, chỉ là quá lương thiện thôi.”

“Ra vẻ nho nhã cái gì đấy?”

Vu Kính Đình không hiểu được giác ngộ mà Tuệ Tử trải qua một kiếp mới có được, hai mắt nhìn chằm chằm sân tòa soạn, trong đầu là mấy cách trùm bao tải đánh Viên U U một trận.

“Vậy em nói lời mà anh có thể hiểu được...” Tuệ Tử ngừng lại, nở nụ cười còn đẹp hơn hạt sương đọng trên cây: “Bây giờ em dắt anh và Giảo Giảo vào tòa soạn.”

“Đánh cô ta?” Vu Kính Đình sáng mắt lên, nắm đấm sắt của anh đã khó nhịn nổi rồi!

“Đánh hay không thì xem tâm trạng của anh, nhưng trước đó em phải làm cô ta mất việc đã. Chuyến xe cuối về thôn chúng ta là mấy giờ?”

“Hai giờ chiều, bây giờ là bảy giờ năm mươi phút sáng.”

“Đủ rồi, trong vòng nửa ngày sẽ kết thúc chiến đấu.”