Cùng Thiệu Dương nhanh chóng về thành,đến tề vương phủ, nghe hạ nhân nói Hàn Chiêu đã trở về, tôi lập tứcxuống ngựa, lảo đảo chạy đến chỗ Hàn Chiêu, dọc đường đi thấy thị nữ lần người hầu nhìn tôi, bị bộ dạng của tôi làm hoảng sợ, chạy vào đến cửahoa viên, có thị vệ xa lạ ngăn tôi lại, Hàn Chiêu nghe tin tức liền rahoa viên đón tôi, thấy bộ dạng của tôi, trên mặt anh ta không lộ ra vẻkinh ngạc, mà trong ánh mắt lại có sự đau đớn.
Trong nháy mắt nhìn biểu hiện của HànChiêu, tôi chợt hiểu, đêm qua hành động kỳ quái của Hàn Chiêu, hôm naylại bảo tôi đi mang tin đến Thiên Hương tự, trên đường đột nhiên lạixuất hiện thích khách…
Tất cả mọi chuyện đều từ từ rõ rãng,không phải là Hàn Kinh muốn giết tôi, mà người muốn mạng của tôi chínhlà Hàn Chiêu! Tôi đứng ở đó, cảm thấy tay chân run rẩy, tôi nghĩ đếnphong thư anh ta đưa cho tôi vẫn đang ở trong ngực áo, tôi run rẩy chạmvào, quần áo đã sớm bị thích khách chém qua, vết thương ở ngực vẫn cònchảy máu.
Tôi nhìn chằm chằm vào Hàn Chiêu, chậmrãi lấy thư trong ngực ra, mở ra, quả nhiên bên trong chỉ là tờ giấytrắng. Tôi cười thống khổ, thì ra người muốn giết tôi là anh ta.
Hàn Chiêu nhìn tôi, đau khổ nhắm mắt lại.
Phía sau anh ta đột nhiên vang lên mộtgiọng nói trầm mạnh: “Chiêu nhi, làm sao vậy?” Một người đàn ông trungniên chừng hơn năm mươi tuổi từ trong hoa viên bước ra, đến bên HànChiêu, nhìn thấy tôi, hỏi.
Hàn Chiêu khôi phục lại thái độ bìnhthường, quay lại nói: “Phụ hoàng, không có việc gì, chỉ là một hạ nhânra ngoài thành gặp kiếm phỉ, bị thương.” Sau đó nhanh chóng gọi ngườihầu: “Còn không đưa hắn đi chữa trị, đứng ngây ở đó làm gì.”
Hai người hầu vội chạy lại, đưa tôi đi, tôi chỉ cười nhìn Hàn Chiêu.
“Chờ đã!” Thánh Đức hoàng đế đột nhiêngọi lại, thẳng tắp bước đến chỗ tôi, tôi ngây ra đứng đó, không biết lão hoàng đế này muốn gì.
Ông ta nhìn trực tiếp vào tôi, tôi theoánh mắt ông ta nhìn lại, phát hiện tầm mắt ông ta dừng lại trên cổ tôi,ông ta lập tức túm lấy vật ở trên cổ tôi, lớn tiếng hỏi: “Vì sao ngươilại có vật này? Nói!”
Tôi cười cười, chỉ thấy cơ thể bắt đầu lay động, trước khi mất đi ý thức, tôi nghe mình nói rất rõ ràng: “Là mẫu thân đưa cho.”
Nửa tháng sau, Thánh Đức hoàng đế chiêucáo thiên hạ, hoàng tử thất lạc nhiều năm giờ nhận tổ quy tông, phonglàm Tú vương, ban thưởng đất đai, vương phủ, được hoàng thượng rất sủngái.
Tôi chậm rãi ngắm nhìn miếng bạch ngọctrong tay, soi lên ánh mặt trời, bên trong hiện lên văn long màu vàng mơ hồ, tôi cười cười, đeo lâu như vậy, nhưng vẫn không phát hiện ra tínvật này lại có bí mật như vậy.
“Vương gia, thời tiết tuy rằng ấm lên, nhưng gió vẫn còn lạnh, đừng đứng ở đây nữa.” Tiểu Ngọc đến sau tôi nhẹ nhàng nói.
Tôi quay lại, thản nhiên cười cười: “Tiểu Ngọc, cứ gọi tôi là công tử đi, cô không phải là người ngoài.”
Tiểu Ngọc nghe lời gật đầu.
Đúng vậy, tôi được Thánh Đức hoàng đếntân phong là Tú vương, mọi người tưởng rằng vì dung mạo tôi tuấn tú vôsong nên với được phong làm Tú vương, chỉ tôi mới biết, lão hoàng đế kia là nhớ đến những kỷ niệm trước đây với Văn phu nhân, khuê danh trướcđây của Văn phu nhân có chữ Tú.
Thật không ngờ Thánh Đức hoàng đế anhdanh thần võ, tuổi trẻ cũng có những chuyện hoang đường như vậy trongđời, đường đường là Vương gia của Hung nô lại đi làm sơn tặc ở Song túsơn.
Thánh Đức hoàng đế hỏi rất kỹ thân phậncủa tôi, may mắn là lúc Văn phu nhân lâm chung có kể lại với tôi, kể cảnhững chuyện như lần đầu họ gặp nhau, nhưng nguyên văn việc Văn phu nhân nhờ tôi giao lại tín vật này cho Hoa Niệm Mô thì lại thành tín vậtchứng minh thân phận của tôi, tôi ở tề vương phủ chỉ là một tên sai vặt, giờ lại lập tức trở thành Tú vương được hoàng đế sủng ái nhất.
Ông trời thật đúng là trêu người!
Đường Huyên hỏi tôi, Tĩnh Chi, chẳng lẽcậu không thể từ bỏ sự tranh đoạt hay sao? Tôi cười mà không nói gì, sau sự việc xảy ra ở cánh rừng cô ấy chỉ vào tôi nói, Tĩnh Chi, làm quyềnquý trong triều đình giống như một thân cây nằm phơi trên mặt đất, bênngoài thì nhìn rất độc lập, nhưng bộ rễ sâu bên trong đã ngấm ngầm phứctạp rối rắm, chúng ta có thể nhìn chỉ là cây ở trên mặt đất, còn tổngthể thì lại không thể biết hết, ai cũng không biết làm sao để cây có thể sinh trưởng được! Nước Chu đã thế, nước Hung Nô này cũng thế!
Nói xong, cô ấy ưu sầu nhìn tôi, tôi biết ý của cô ấy, là cô ấy không muốn tôi bị hãm ở đây, cô ấy đã từng nói,chúng tôi chỉ là khán giả ở thế giới này mà thôi.
Tôi hướng về Đường Huyên cười, nói cho cô ấy biết giờ tôi đã không còn con đường nào khác để đi rồi, có lẽ tôi sẽ cùng cô ấy trở về, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.
Còn chuyện về thế ngoại cao nhân kia cũng đã có chút manh mối, kết quả tra ra được làm tôi chấn động, thật khôngngờ là Vô thượng tán nhân, sư phụ của Trầm Triệu Thiên và Văn Hinh.
Khi biết kết quả này, tôi cười, cười cho đến khi nước mắt chảy ra, Tiểu Ngọc kinh hãi nhìn tôi, không biết vì sao.
Tôi kể cho Đường Huyên biết quan hệ giữaVô thượng tán nhân với Trầm Triệu Thiên, hiện tại muốn biết Vô thượngtán nhân đang ẩn cư ở đâu, muốn tìm ông ấy, tìm được Trầm Triệu Thiên là được.
Hôm nay là sinh thần tám mươi tuổi củaThái Hậu, Thánh đức hoàng đến lấy hiếu thị mẫu, cho nên ân xá thiên hạ,muốn khắp nơi cùng chúc mừng, buổi tối, trong hoàng cung mở tiệc longtrọng.
Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều catụng công đức của Thái hậu, của hoàng đế, sau đó là ca múa, uống rượu,tôi là Tú vương mới được tân phong, nhưng lại trở thành tiêu điểm chính ở đây, không ít người đến chúc rượu, tuy rằng tôi hết sức tránh nhưng vẫn phải uống mấy chén, chén vừa đặt xuống lại phải nâng lên, tôi không dám uống nhiều, sợ có sơ hở, liền tìm cớ rồi trốn ra ngoài.
Trong ngự hoa viên, tiếng người đã nhỏdần, tôi tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, ngẩng lên nhìn ánh trăng,lại là một vầng trăng tròn. Nam Cung Vân và Việt nhi ở cùng nhau phảikhông? Họ ở trên trời có nhìn thấy tôi không? Yên tâm, tôi hiện giờ rấttốt, tôi nhất định là trừng phạt những người đã làm tổn thương chúngtôi, đem những thống khổ của chúng tôi trả lại bọn chúng gấp trăm ngànlần.
Một bóng người đến bên cạnh tôi, sau đóngồi xuống cách đó không xa, tôi quay sang nhìn, là Hàn Kinh! Từ lúcphong vương, tôi cũng đã gặp hắn vài lần, nhưng lại chưa từng gặp riêngnhư hôm nay.
Hàn Kinh không nhìn tôi, chỉ ngẩng lên nhìn trăng sáng, “Ngươi hiện giờ rất vui sướng đúng không?”
Tôi thản nhiên nói: “Hoàng huynh sao lại hỏi như thế? Tôi…”
“Không cần gọi ta là hoàng huynh!” Hàn Kinh cắt ngang lời tôi, “Ta biết ngươi không phải.”
Tôi quay lại, không để ý tới Hàn Kinh,hắn lại thì thầm như là nói với tôi, hoặc như nói với chính mình: “Trước kia, muội gạt ta, nói cho ta biết muội sẽ trở về, ta tin muội, không để ý tới ý chỉ của phụ hoàng, chỉ chờ muội, mặc dù biết muội đã trộm đibản đồ quân sự của ta, nhưng ta vẫn tin tưởng muội, là muội sẽ không hại ta, muội sẽ trở về bên ta, bởi vi muội nói yêu ta, vì thế ta sẽ tinmuội, thật không ngờ muội lại mang đại quân của Chu quốc đến… ta thấtbại, biết rõ ràng cuộc chiến này sẽ bị thất bại trong tay ta, phụ hoàngrăn dạy ta, trong triều có vô số đại thần muốn phế ta, ta cũng không cảm thấy khó chịu, ta chỉ không hiểu, muội vì sao lại gạt ta, vì sao vừanói yêu ta, nhưng mặt khác lại hại ta, làm mẫu hậu quỳ một ngày một đêm ở ngoài điện phụ hoàng… Ta bắt đầu hận muội, muội lại đột nhiên biến mất ở thế giới này, ta khó khăn lắm mới đem muội trở về, thì muội lại nói cho ta biết cái gì muội cũng không nhớ nữa, ta nghĩ, ta không quan tâm muội không nhớ gì cả, ta chỉ hận muội, muốn cho muội sống không bằng chết,nhưng… Ta vẫn yêu muội, khi muội khóc, mọi oán hận trong bảy năm trờicủa ta đều tan biến, ta tự nói với mình, ta không oán muội, muội nhấtđịnh có nỗi khổ trong lòng, muội vẫn yêu ta… Nhưng… Muội vẫn gạt ta…”
Hàn Kinh vẫn nhìn lên mặt trăng, giọngnói trở nên run run, nói tiếp: “Muội bỏ đi bao lâu, ta chờ muội bấy lâu, đến lúc ta tìm thấy muội, muội lại ở cùng một nam nhân khác, vì hắn,muội nhìn ta, ánh mắt không chút tình cảm, chỉ có hận, ánh mắt của muộilàm ta thấy sợ hãi, nhưng cũng làm ta càng thêm phẫn nộ… Muội không hềthương ta… Ta thế mới biết, từ trước tới giờ muội không hề yêu ta, muộiluôn gạt ta…”
Cơ thể của tôi bắt đầu run rẩy, trước mắt thấy mơ hồ.
“Ta từng nghĩ, yêu… sẽ nắm chặt trong tay mình, kết quả chính là, giành lại tình yêu… cũng là làm phá nát nó, tađành phải buông tay… Nhưng muội lại xuất hiện ở Phồn Đô…”
“Ta không dám đi xác nhận, ta hy vọng làmuội… Nhưng lại sợ chính là muội, cho nên ta buông tay, ta làm cho mìnhbuông tay, để muội muốn làm gì thì làm, cho dù muội muốn giết ta, chỉcần muội vui, ta cũng không lưu tâm…”
Tôi không muốn nghe tiếp nữa, cuống quýt đứng dậy, lạnh lùng nói: “Anh uống say rồi, tôi không biết anh đang nói gì.”
Nói xong liền hoảng loạn trở về, vì đi quá nhanh, đến cửa đại điện lại va phải một cô gái.
“Xin lỗi!” Tôi hành lễ nói, ngẩng đầulên, là Tả Thiên Tình con gái của Tả Văn Huân, cô ấy vội quỳ xuống hoànlễ, trên mặt đỏ ửng.