Ly Hôn Hiểu Biết Một Chút

Chương 48




LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 48

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Trong nhà cũng chỉ rộng chừng đó, hai người tranh luận trong phòng khách, Lâm Hiếu Thành không thể nào không nghe được. Quả nhiên, Khương Vu vừa quay đầu đã thấy một đôi mắt rưng rưng đang nhìn thẳng vào mình từ bên phía phòng ngủ.

Khương Vu nghĩ hành động lần này của cô có thể sẽ bị xem như xen vào việc người khác, nhưng cô vẫn cảm thấy từ lúc cậu bé đến tìm, cô cũng đã có trách nhiệm với cậu. Bất luận đứng ở cương vị là một luật sư hay một người bình thường, Khương Vu đều không thể thuyết phục bản thân mặc kệ tình cảnh của cậu bé.

Khương Vu thở dài, xem như tự cổ vũ cho cố gắng cuối cùng của bản thân. Tuy bị chủ nhà mời ra nhưng trước khi đi, cô vẫn đưa cho đối phương một tờ danh thiếp có in những thông tin liên quan đến công việc của mình.

- Chị Lâm, đây là danh thiếp của tôi. Nếu có chuyện cần đến... - Khương Vu lễ phép nói.

- Tôi không cần. Cô lấy lại đi, tôi không dùng đến. - Người phụ nữ lạnh nhạt từ chối.

Khương Vu đành phải nuốt lại nửa câu sau. Nhưng cô vẫn đặt danh thiếp lên bàn trà trong phòng khách.

- Vậy, quấy rầy rồi. Tôi đi trước.

Khương Vu vừa bước ra khỏi căn hộ đã nghe sau lưng đánh "rầm" một tiếng. Đối phương vội vàng sập cửa, ngăn vị khách không mời mà đến là Khương Vu ở bên ngoài. Cô quay đầu lại nhìn một lúc.

Cánh cửa đó vì cũ kĩ nên đã sớm rỉ sét loang lổ, nhưng chủ nhân ngôi nhà lại không nghĩ đến chuyện thay đổi mà dán chữ phúc và một câu đối xuân thật lớn đè lên để che đi những dấu vết của thời gian. Vết rỉ sét đúng là bị che không ít, nhưng câu đối kia vì quá lớn nên dán trên cửa trông không hề hài hòa, cũng như gia đình đằng sau nó vậy.

Khương Vu thở dài, cuối cùng không làm gì khác mà chỉ cất bước đi xuống lầu.

Cô Lâm nhìn tờ danh thiếp Khương Vu để lại trên bàn trà một lúc lâu, cuối cùng cầm lên định vứt đi. Lúc này, cậu bé vẫn luôn trốn trong phòng ngủ đột nhiên lao tới, vươn tay chụp lấy tấm danh thiếp.

Cô nổi giận: "Con lấy thứ đó làm gì? Còn không mau ném đi. Nếu để ba về nhìn thấy..."

Chỉ nghĩ đến đó thôi, cô ta đã nhịn không được mà run rẩy.

Bị đôi mắt đầy thất vọng của con trai đảo qua, cô ta cuối cùng không nói nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bé chạy ra ngoài.

- Hiếu Thành, con đi đâu đó? Quay lại cho má.

Khương Vu vừa khởi động xe đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bước đến bên cửa. Cậu bé kiên cường dụi dụi, lau khô nước mắt rồi cười với cô: "Dì ơi, xin... xin lỗi. Cảm ơn dì hôm nay đã tới."

Khương Vu muốn hạ kính xe xuống xoa đầu cậu lần nữa. Cô đã hứa sẽ giúp cậu, nhưng cuối cùng vẫn đi không một chuyến này. Cậu chẳng những không oán giận, không thất vọng mà còn cười với cô, nói xin lỗi. Nhưng người nên nói xin lỗi không phải đứa nhỏ trước mắt này, chưa bao giờ phải.

Tay còn chưa kịp vươn ra, Khương Vu đã thấy một bóng hình xuất hiện nơi cửa tòa nhà, đang chạy nhanh về phía này.

Không có thời gian.

Khương Vu nghĩ, cô nhất định phải nói mấy câu hữu dụng trước khi người phụ nữ kia túm cậu bé đi.

- Hiếu Thành, con lại đây. - Khương Vu vẫy tay.

Lâm Hiếu Thành tuy không hiểu để làm gì nhưng dựa vào sự tín nhiệm đối với Khương Vu, cậu vẫn bước đến.

Khương Vu chỉ kịp nói mấy câu, mẹ Lâm Hiếu Thành đã một tay kéo cậu bé vào lòng, ôm chặt lấy.

- Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? - Cô ta phẫn nộ như thể xem Khương Vu là kẻ phá hoại gia đình mình.

Khương Vu cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Hiếu Thành: "Nhớ kĩ chưa?"

Lâm Hiếu Thành gật đầu thật mạnh: "Dạ nhớ."

Cậu bé còn muốn nói câu tạm biệt, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị mẹ kéo về khu nhà cũ xưa tăm tối.

- Đi, đi về nhà với má, đi.

Về đến nhà, cô Lâm giật lấy tấm danh thiếp Khương Vu đưa trong tay cậu bé, vo lại thành cục rồi ném vào thùng rác.

- Má nói cho con biết, chuyện người lớn, con nít đừng có xen vào. Con còn chưa hiểu gì, sao có thể tìm người ngoài đến quản chuyện trong nhà mình được. Đừng nghe mấy người luật sư đó ba hoa, bọn họ chỉ muốn tiền thôi.

Lâm Hiếu Thành phản bác: "Dì Khương không giống vậy."

Cô Lâm hung tợn nói: "Sao lại không giống? Thà hủy một tòa miếu chứ không hủy một mối hôn. Hôm nay cô ta ngóng trông người khác vợ con ly tán, là sẽ bị trời phạt."

Lâm Hiếu Thành lạnh lùng nhìn mẹ mình, khiến cô Lâm khựng lại một chút. Đứa nhỏ này dù là lúc bị ba nó đánh nghiêm trọng nhất cũng chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn bất kì ai.

Cô Lâm lúc này mới luống cuống. Cô ta vội ngăn cánh tay đang định đóng cửa phòng của Lâm Hiếu Thành lại, cố dịu giọng an ủi: "Má với ba con ầm ĩ đã mấy năm nay. Làm gì có vợ chồng nào mà không cãi nhau. Ba con ông ấy... chỉ là tính tình không được tốt thôi."

Lâm Hiếu Thành lạnh lùng nói:

- Vậy còn con?

- Ba vẫn luôn thương con, chỉ cần con hiểu chuyện, nghe lời, cố gắng học giỏi...

Lâm Hiếu Thành ngắt lời mẹ, nói một cách khẳng định:

- Không phải như vậy. Sự thật là dù con có hiểu chuyện, nghe lời cũng sẽ bị đánh, dù con có học giỏi cũng sẽ bị đánh. Má, má có thể đừng tự lừa bản thân nữa được không?

Rồi cậu vặn bàn tay đang chặn cửa của mẹ ra, đóng sầm lại.

Tự... lừa bản thân sao?

Cô Lâm hoảng sợ. Vấn đề này cô ta vốn không dám nghĩ đến. Cô ta sợ nếu mình suy nghĩ nghiêm túc, sẽ phát hiện thật ra lời con trai nói mới là đúng. Cô thất tha thất thểu trở lại phòng khách, tầm mắt vô ý rơi trên tấm danh thiếp vừa bị vo cục ném vào thùng rác. Cô ta bất giác bước đến nhặt nó lên. Cả quá trình tưởng chừng như rất lâu nhưng thật ra chỉ trong nháy mắt. Đang lúc cô do dự không biết có nên mở nó ra không thì đột nhiên tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên ngoài cửa.

Cô ta vội vàng nắm danh thiếp trong tay, chiếu gương thấy không nhìn ra có gì khác thường, lúc này mới ra cửa đón.

- Người đâu? Người chết đi đâu hết rồi? - Tiếng quát thô bạo quen thuộc truyền đến, cô Lâm vội vã nhanh chân.

- Về rồi à. - Cô Lâm nói.

Đó là một gã đàn ông say khướt. Giờ mới giữa trưa, sợ là đã uống rượu. Gã lắc lư đổi giày, rồi cầm quần áo quăng vào tay cô Lâm.

- Rề rà, mò tới mò lui. Thằng nhãi kia đâu, ba nó về mà một tiếng thưa cũng không có?

Cô Lâm sợ chồng lại kiếm chuyện với con trai, vội đáp: "Con đang học bài trong buồng, cũng vừa về thôi. Để tôi đi gọi nó."

Gã đàn ông vẫy vẫy tay: "Thôi, nhìn thấy là nổi điên. Đẻ một thằng như vậy có ích lợi gì? Chỉ biết tiêu tiền. Sớm biết vậy lúc mới đẻ ra đã bóp chết cho rồi."

Giọng gã vốn đã vang dội, giờ có rượu vào lại càng như rống lên. Lâm Hiếu Thành trốn trong phòng, ghé vào bàn bưng chặt tai mình. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng. Người đàn ông cậu gọi là cha kia rõ ràng không vào phòng, cũng không tiếp cận cậu, chỉ đứng bên ngoài nói mấy câu thôi mà cậu đã sợ đến run rẩy.

Lâm Hiếu Thành sợ hãi. Sợ hãi nhưng không biết phải trốn đi đâu, chỉ có thể vùi đầu vào cánh tay, im lặng khóc thút thít.

Cảnh này rốt cuộc còn phải chịu đựng bao lâu, đến khi nào cậu mới có thể lớn lên, có thể rời khỏi chốn địa ngục mang tên nhà này.

***

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, cả buổi chiều Khương Vu vẫn luôn uể oải, không vui.

Lâm Lan lúc quét dọn đi ngang qua phòng, thấy cô tựa đầu vào ghế mà xuất thần, bèn lặng lẽ mang một chậu sen đá đặt lên bàn làm việc.

Cô bé này dịu dàng lại tinh ý, biết tâm trạng Khương Vu không tốt, không hỏi cũng không quấy rầy, chỉ yên lặng đến rồi đi, để lại một chút màu xanh trước mắt cô.

Khương Vu khi tan tầm cũng thuận tiện mang chậu sen đá kia về. Cô vừa mở cửa, Thẩm Mộ cũng đúng lúc về đến, hai người trước sau bước vào nhà.

- Chúng ta quả là duyên phận trời ban. - Thẩm Mộ vẻ mặt say mê nói.

Khương Vu đã sớm quen rồi. Thẩm Mộ không mang chuyện hai người vừa vặn về cùng lúc nói thành ước định hơn ngàn năm trước đã xem như kiềm chế. Tốt nhất là cô đừng nói gì cả, bằng không chẳng biết chị còn ba hoa tới đâu nữa.

Khương Vu là kiểu người không thường mang cảm xúc trong công việc về nhà. Cho nên suốt mấy tiếng đồng hồ từ khi nấu cơm đến dùng bữa, Thẩm Mộ không hề nhận ra có gì không đúng. Nhưng tới tám chín giờ tối, hai người cùng nhau ngã ra sô pha xem TV, cũng không biết ấn sao mà lại đến kênh đang chiếu chương trình pháp lí, mà trên đó cũng vừa lúc nói về bạo lực gia đình. Người bị hại sau khi đã được làm mờ chân dung đang chính miệng kể lại những điều bi thảm mình từng trải qua. Chỉ lời nói thôi không thể diễn tả hết tình cảnh khi đó nên chương trình đã cho người dựng lại toàn bộ hiện trường vụ việc.

Tiếng phụ nữ khóc than, tiếng la hét của trẻ nhỏ, tiếng ẩu đả, chửi rủa, đánh đập, vỡ đồ. Tất cả những thứ đó đã kích thích đến thần kinh đang mẫn cảm của Khương Vu.

Màn hình đột nhiên tối đen.

Khương Vu vươn người chộp lấy điều khiển, trực tiếp ấn tắt TV. Thẩm Mộ ngồi dậy nhìn Khương Vu vẫn còn đang kích động.

- Em đi rửa mặt một cái. - Khương Vu nói xong lập tức bước vào phòng rửa mặt.

Sau khi em đi vào không lâu, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Thẩm Mộ vẫn luôn nhìn hướng phòng rửa mặt, nhưng mãi không thấy Khương Vu bước ra, tiếng nước chảy cũng chưa hề dừng lại. Cô cảm thấy lo lắng, bước đến trước phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Chị vào nhé? - Thẩm Mộ đánh tiếng hỏi.

Không ai đáp lời, cũng chẳng ai từ chối. Thẩm Mộ gạt tay nắm, đẩy cửa bước vào.

Trên mặt Khương Vu đầy nước, hiển nhiên là vừa rửa đúng như lời cô nói, nhưng cô không lập tức lau khô, vòi nước cũng không đóng lại. Cô chỉ đứng đó, nhìn hình ảnh mình trong gương mà xuất thần.

Thẩm Mộ hoảng sợ. Cô không biết Khương Vu bị sao, cũng không biết mình có nên hỏi hay không. Cô chỉ có thể lấy khăn, nhẹ nhàng kéo Khương Vu qua, từ từ lau khô nước trên mặt em.

Khương Vu đột nhiên mở miệng: "Thật ra em biết cái cảm giác đó."

Thẩm Mộ không hiểu lắm.

Khương Vu dường như cũng không cần nghe trả lời, chỉ lẩm bẩm: "Em từng bất lực, từng tuyệt vọng. Em cũng từng hy vọng, từng khẩn cầu, cho dù chỉ có một người, ai cũng được. Cầu ai đó có thể giúp em, làm ơn giúp em..."

Lời Khương Vu nói vô tình cũng gợi lên hồi ức trong Thẩm Mộ. Đôi tay cầm khăn lông của cô khẽ run.

Khương Vu tự trách: "Rõ ràng em có thể làm nhiều hơn. Dù không thuyết phục được mẹ cậu bé, em cũng có thể nghĩ cách khác. Em có thể không lấy ly hôn tiến hành tố tụng mà tìm một tổ chức thứ ba can thiệp, giải quyết vấn đề đứa bé bị bạo hành, nhưng em lại bỏ đi. Không được..."

Dường như nghĩ đến điều gì, cô trực tiếp bước qua Thẩm Mộ, mở cửa đi ra ngoài.

Thẩm Mộ nhìn bóng dáng Khương Vu, ký ức bị kéo về năm sáu tuổi. Cô như thấy lại cô bé mặc áo bông đỏ giống hệt búp bê sứ kia, thấy em liều mạng kéo tay một bé gái lôi thôi, khóc thút thít khác, dũng cảm ngửa đầu lớn tiếng nói: "Bà buông em gái tôi ra, không được mang em đi."

Khương Vu trước giờ vẫn vậy. Rõ ràng không có quan hệ gì, lại vì một lòng nhiệt huyết mà vĩnh viễn không thể đứng ngoài cuộc.

_____________