Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng

Chương 83




Trong phòng bệnh, Hoắc phu nhân gọi Hoắc Nam Phong lại, nói với hắn vài câu.

"Sống đã gần nửa thế kỉ, dạo qua quỷ môn quan một chuyến, mẹ mới suy nghĩ cẩn thận một ít việc."

Hiển nhiên Hoắc phu nhân muốn cùng con mình tâm sự vài câu.

Nhưng Hoắc Nam Phong từ nhỏ đã tự lập có chủ ý riêng, rất ít khi cùng người trong nhà nói lời tri kỷ, lúc này ngồi ở trước giường bệnh, nhàn nhạt mà nói: "Mẹ có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Thấy con trai có thái độ này, Hoắc phu nhân có chút xấu hổ, thở dài nói: "Vốn dĩ mẹ rất thích Tô Tiêu, cảm thấy cô ta rất hiểu chuyện, khẳng định có thể giúp con xử lý chuyện ở Hoắc gọn gàng ngăn nắp. Ai ngờ lại có tâm địa độc ác, đối với mẹ cũng đều dám ra tay."

"May mắn việc kết hôn do con quyết định, không nghe theo mẹ và ông con nói. Nếu không con cưới loại con gái này, Hoắc gia sớm hay muộn sẽ bị hủy trong tay cô ta."

"Mấy ngày nay mẹ cũng suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy hai năm kia khẳng định là bị Tô Tiêu làm cho mắt mù, là người hay quỷ đều thấy không rõ."

Hoắc Nam Phong không kiên nhẫn nghe Hoắc phu nhân nhắc mãi, đánh gãy lời bà nói: "Mẹ rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Hoắc phu nhân không nói nữa, dừng lại vài giây, nói: "Mẹ cảm thấy nếu so sánh Tô Tiêu với Thẩm Thần thì Thẩm Thần vẫn là không tồi. Tuy rằng mẹ không thích tính tình của cậu ta, nhưng cậu ta ở Hoắc gia ba năm, mẹ thấy cậu ta là con người tốt. Hiện giờ cậu ta lại mang thai con của con, con cũng thích hắn, con muốn cùng cậu ta tái hôn thì tái hôn đi."

Hoắc Nam Phong luôn luôn không thèm để ý người khác nói việc của hắn cùng Thẩm Thần như thế nào, việc của hắn hắn tự quyết, ai cũng can thiệp không được, có đồng ý hay không đều là hắn định đoạt.

Cho nên lời này của Hoắc phu nhân cũng không có ảnh hướng lớn đến Hoắc Nam Phong, hắn sắc mặt bình tĩnh như cũ, không nói cái gì, chỉ là rót cho Hoắc phu nhân một ly nước ấm rồi đưa cho bà.

Hoắc phu nhân cầm lấy ly, uống một ngụm, nói: "Mẹ có thể không quan tâm đến việc của con cùng Thẩm Thần, nhưng ông con thì không. Tô Tiêu làm ra việc như vậy, ông nội con khẳng định sẽ một lần nữa tìm cho con một người thích hợp để kết hôn."

"Con biết." Hoắc Nam Phong đứng lên, nói thêm vài câu: "Chuyện của con con tự làm chủ được, ông can thiệp cũng vô dụng, ông ấy không có khả năng khống chế con cả đời." Hoắc phu nhân lo lắng bọn họ lại xảy ra xung đột, đến lúc đó lão gia sẽ động tay động chân, liền muốn khuyên nhủ Hoắc Nam Phong, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Hoắc Nam Phong nói: "Mẹ nghỉ ngơi cho tốt, con đi về trước."

Từ bệnh viện ra, Hoắc Nam Phong không đi đến công ty, tính toán sẽ về biệt thự cùng Thẩm Thần ăn cơm trưa.

Trở về mới biết được Thẩm Thần đã ăn qua, đang ở trên lầu nghỉ trưa.

Hoắc Nam Phong bước nhẹ nhàng đi lên lầu đếm trước phòng ngủ, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Thẩm Thần đưa lưng về phía hắn nằm ở trên giường, sau vạt áo mỏng xuyên qua lưng lộ ra đường cong cùng xương bướm.

Cứ việc Thẩm Thần mang thai gần năm tháng, nhưng ăn vào đi tất cả đều bị hai bé con hấp thụ hết, thế cho nên trên người cậu không có chút thịt thừa nào, chân tay như cũ thon dài tinh tế.

Đặc biệt là vòng eo, nếu chỉ xem sau lưng, khi nằm nghiêng eo cong uốn lượn, hình thành độ cung duyên dáng.

Hoắc Nam Phong nhìn Thẩm Thần như vậy, ánh mắt trở nên cực nóng, tay chân nhẹ nhàng mà đi đế nằm bên cạnh Thẩm Thần, nhịn không được duỗi tay vuốt ve chiếc bụng phồng kia.

Trong lòng lại có một loại cảm giác thật thỏa mãn.

Phải biết rằng hắn vốn dĩ cũng không thích trẻ con, cảm thấy trẻ con không khóc thì cùng nháo, phiền đến muốn bệnh. Nếu không phải bởi vì Hoắc lão gia yêu cầu hắn nối dõi tông đường, Hoắc Nam Phong căn bản không nghĩ muốn hài tử.

Nhưng hiện tại không giống nhau.

Tưởng tượng đến việc người sinh con cho con cho hân chính là Thẩm Thần, Hoắc Nam Phong liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nói không vui đó là gạt người, thậm chí hắn so với người khác thì hắn rất mong chờ đứa bé này.

Thẩm Thần vốn không có ngủ say, bị hắn chạm vào, rất mau liền tỉnh.

"Anh có phiền hay không?" Cậu nhăn mặt lại, vẻ mặt không vui, cảm thấy Hoắc Nam Phong gần đây càng ngày càng dính người, cũng càng ngày càng phiền, lúc nào cũng dính đến cậu.

Quả nhiên, Hoắc Nam Phong cười một chút, lại sát lại muốn hôn cậu.

"Đừng" Thẩm Thần đẩy vai hắn ra.

"Để tôi ôm em một chút." Hoắc Nam Phong ánh mắt thâm trầm, hầu kết di chuyển liên tục, âm thanh nuốt đó có thể nghe được rõ ràng ở trong phòng ngủ, nghe được Thẩm Thần muốn đá hắn.

Nhưng cậu vừa nhấc chân đã bị Hoắc Nam Phong dùng chân kẹp lấy.

Hoắc Nam Phong nhẹ nhàng vỗ về cậu phía sau lưng: "Được rồi, tôi không trêu em nữa. Đúng rồi, từ khi nào em biết khoanh sinh sản của mình chữa trị được?"

Thẩm Thần xoay người đưa lưng về phía hắn: "Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Tô Tiêu cùng Chu Ninh bị bắt." Nói đến hai người này, giọng nói của Hoắc Nam Phong bỗng nhiên trầm xuống, "Bọn họ đã sớm gian díu với nhau tư lâu, lần trước em bị bắt cóc cũng là bọn họ động thủ."

Hoá ra là bọn họ!

Thẩm Thần cười lạnh một tiếng, chán ghét nói: "Xem ra tôi đoán không sai, Chu Ninh bị Tô Tiêu mua chuộc, liền nói khoanh sinh sản tôi hỏng không chữa trị tốt không thể mang thai, trên thực tế hắn cho tôi uống thuốc chữa trị đều là thuốc tránh thai."

"Em đã sớm biết rồi sao?"

" Trước khi anh và tôi ly hôn hai tháng, tôi cho rằng chính mình cũng không thể mang thai, không uống thuốc đều giống nhau, liền lặng lẽ ngừng uống thuốc Chu Ninh kê cho. Ly hôn lại phát hiện có thai, thế mới biết khoanh sinh sản bị thương bị là một âm mưu."

Hoắc Nam Phong đột nhiên cảm thấy chính mình giống tên ngốc, buồn bực hỏi: "Vì cái gì em không nói sớm cho tôi? Nếu em nói cho tôi sớm một chút, chúng ta sẽ không"

Hắn dừng lại không nói tiếp.

Sẽ không như thế nào? Ly hôn sao? Nhưng Thẩm Thần là ở ly hôn xong mới biết được âm mưu này. Trước đó, Hoắc gia trên dưới đều ở truyền tai nhau Thẩm Thần không thể mang thai.

Hoắc Nam Phong trong lòng tê rần, ôm chặt Thẩm Thần.

Thẩm Thần châm chọc nói: "Dù có nói cho anh, anh sẽ tin tưởng tôi nói sao? Chu Ninh y thuật cao, Hoắc gia người tín nhiệm hắn như vậy, phỏng chừng các người chỉ cho rằng hắn khám sai, sau đó để hắn tiếp tục chăm sóc cho tôi. Ha, nếu để cho Chu Ninh tới giúp tôi, chỉ sợ tôi đã sớm sinh non!"

Hoắc Nam Phong trầm mặc không nói.

Thẩm Thần nói không sai, lúc trước hắn cảm thấy chán ghét tính tình của Thẩm Thần, sao có thể tin tưởng Thẩm Thần.

"Xin lỗi." Hoắc Nam Phong ôm chặt Thẩm Thần, hối hận lại đau lòng mà hôn lên trán người trong lòng, "Tôi làm nhiều điều khốn nạn với em rồi."

"Hiện tại nói tới việc này thì còn ý nghĩa gì." Thẩm Thần nhắm mắt lại, "Tôi rất mệt, anh đừng làm phiền tôi."

Phía sau lập tức không có tiếng nữa.

Trong chốc lát, Thẩm Thần cảm giác Hoắc Nam Phong lại di chuyển động đậy, khuôn ngực cường tráng ngực kề sát vào cậu, cách một lớp quần áo mỏng manh, một cảm giác ấm áp truyền đến cậu còn có tiếng đập, thìch thịch!

Thẩm Thần nghe được nhịp tim Hoắc Nam Phong đạp rất mạnh, một chút lại một chút, đập rất loạn.

Chẳng được bao lâu, cậu lại nghe được một hơi thở dồn dập, như là Hoắc Nam Phong đã chịu ảnh hưởng, trước sau không thể bình tĩnh lại.

Đây là tiếng tim hắn đập nhanh.

Giờ khắc này, Thẩm Thần đột nhiên có chút hoảng hốt, nhịn không được xê dịch ra phía trước, muốn cách xa Hoắc Nam Phong một chút, giống như làm như vậy thì đối phương không thể ảnh hưởng đến cậu.

Nhưng đáy lòng lại có chút tham luyến sự ấm áp kia.

Trong đầu có một tiếng nói hiện lên trong đầu cậu: Thẩm Thần, cậu không được để Hoắc Nam Phong nhất thời ôn nhu một chút mà bị lừa gạt. Cậu đừng quên, hắn chỉ là đem cậu coi như thế thân của Cố Tiêu!

Đúng vậy, Cố Tiêu đã chết. Ở trong lòng Hoắc Nam Phong, Cố Tiêu vĩnh viễn là bạch nguyệt quang của hắn, mà Thẩm Thần cậu chỉ là bị hắn cầm tù ở trong lồng chim hoàng yến.

Cứ cho là Hoắc Nam Phong ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh cậu thì như thế nào? Gặp dịp thì chơi mà thôi!

Nghĩ như vậy, Thẩm Thần trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, lại như cũ có một loại cảm giác rất nhỏ, là đau, còn có cảm giác đối với chính mình thống hận cùng chán ghét.

Cậu như thế nào lại tiên như vậy, bị Hoắc Nam Phong đâm vào mình đầy thương tích, giờ này khắc này thế nhưng lại tham luyến đối phương một chút ôn nhu, thậm chí bởi vì nghĩ đến đối phương không yêu mình mà khó chịu.

Thẩm Thần hận không thể để A Lâm tới mắng mình tỉnh.

Nghĩ đến A Lâm, Thẩm Thần rốt cuộc ngủ không được, đột nhiên ngồi dậy nói: "Hoắc Nam Phong, tôi muốn đi tìm A Lâm."

Hoắc Nam Phong không cho cậu cùng Tần Mộ Bạch liên hệ, cậu có thể đi tìm A Lâm, nhờ A Lâm hỗ trợ chuyển lời cho Tần Mộ Bạch tình huống hiện tại của cậu.

Không, cũng không thể nói nữa, cậu không thể lại liên lụy Tần Mộ Bạch.

Hoắc Nam Phong cũng ngồi dậy, gắt gao mà bắt lấy bả vai Thẩm Thần, ép cậu xoay người lại: "Em đi tìm A Lâm làm gì? Có phải lại muốn cùng cậu ta bàn kế hoạch trốn không?"

Giọng nói của hắn có chút khẩn trương, nghe giống như là đang lo lắng.

Thẩm Thần không cho rằng hắn đang khẩn trương vì mình, chỉ là đang khẩn trương vì bé con trong bụng mà thôi.

"Anh trong miệng nói thích, chính là đem tôi trở thành phạm nhân sao?" Thẩm Thần đưa chân lên, tầm mắt dừng ở cái lắc chân màu bạc, lộ ra sự trào phúng nồng đậm "Anh tìm bảo tiêu nhìn chằm chằm tôi, cho tôi mang định vị, sau đó không cho tôi cùng người khác liên hệ. Hoắc Nam Phong, anh luôn miệng nói đối tốt với tôi là thế này sao?" Hoắc Nam Phong hơi hơi hé miệng: "Tôi"

Thẩm Thần lập tức đánh gãy lời hắn nói: "Tôi vĩnh viễn sẽ không thích một người luôn luôn cầm tù tôi! Hoắc Nam Phong, tôi không phải tự cuồng ngược, nếu anh còn muốn tôi tha thứ cho anh, thì để cho tôi đi tìm A Lâm."

"Em tìm cậu ta muốn làm gì?" Hoắc Nam Phong gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, giống như muốn dò hỏi cậu

Thẩm Thần vẻ mặt lãnh đạm nói: "Tôi cùng A Lâm là bạn tốt, tìm cậu ấy đương nhiên là muốn nói chuyện cùng nhau. Như thế nào, ở trong mắt anh, loại người như tôi không xứng có được bạn nè sao?" Hoắc Nam Phong yên lặng nhìn hắn.

Hồi lâu, rốt cuộc gật đầu nói: ""Có thể, nhưng tôi muốn đi theo em."

Thẩm Thần hờ hững: "Tùy anh."

Sau khi Hoắc Nam Phong đồng ý, cậu dùng điện thoại của biệt thự gọi cho A Lâm, nói cho A Lâm cậu muốn đến chơi.

Hoắc Nam Phong cũng không biết A Lâm là học đệ của Tần Mộ Bạch, lúc Thẩm Thần cùng A Lâm gọi điện thoại, hắn không chú ý quá nhiều, chỉ cho rằng Thẩm Thần là trong lòng phiền muộn muốn cùng bạn bè tâm sự.

Ngày hôm sau buổi sáng, vừa lúc là thứ bảy, A Lâm không cần đi làm.

Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần ngồi trên xe, tài xế ở phía trước lái xe. Xe đi qua đài phun nước quảng trường của thành phố, Hoắc Nam Phong tùy ý hướng ngoài cửa sổ xe liếc liếc mắt vài cái.

Nhưng liếc mắt này lại làm hắn cứng đờ cả người, cả người đều căng thẳng!

Trong quảng trường, người đến người đi, trong đó có một thanh niên ăn mặc áo sơ mi màu trắng, chính mặt đối diện với xe, ở cùng một người con gái đang nói chuyện. Là Cố Tiêu!

"Dừng xe!" Hoắc Nam Phong đột nhiên nói to lên, đại não trống rỗng, như là hành xử theo bản năng.

Thẩm Thần bị hắn làm cho hoảng sợ, theo hướng hắn nhìn theo,cũng ngây ngẩn cả người.

Tài xế mới vừa dừng xe lại, Hoắc Nam Phong không chút nghĩ ngợi liền mở cửa xe, hướng đến hình ảnh người kia cạnh quảng trường mà chạy như bay.

Thẩm Thần ngồi trên xe, ngơ ngẩn mà nhìn Hoắc Nam Phong chạy như điên, đột nhiên cảm thấy trong khoảng thời gian này lời hứa hẹn của Hoắc Nam Phong cực kỳ buồn cười.

Mà cậu giống như lại bị Hoắc Nam Phong hung hăng mà tát mạnh một cái thật đau.