Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 154: Bất an!




Đêm khuya, trong lều trướng, gã Thống Lĩnh cởi giáp nghỉ ngơi, nhưng nằm một hồi lại không cách nào chợp mắt cho nổi.

Hắn thần tình có chút không yên, chẳng phải vì sao, chỉ là trong lòng có cảm giác bất an không yên mà thôi.

Ngủ không được, hắn lại ngồi dậy, lấy kiếm ra mài...

Tất nhiên là kiếm thật!

Đá mài ma sát với lưỡi kiếm phát ra âm thanh xoèn xoẹt nghe rất chói tai, nhưng chỉ có âm thanh này mới tạo cho hắn cảm giác an tâm.

Bỗng nhiên...

Từ xa, những âm thanh hỗn loạn từ 4 phía khắp nơi truyền về lều của hắn, âm thanh mỗi lúc một lớn khiến tên Thống Lĩnh khựng người lại, tạm ngưng mài kiềm, căng tai ra nghe ngóng...

Khi biết rõ thứ âm thanh này là gì, hắn liền hoảng hốt!

“Cài này là...” Lòng hắn căng thẳng thầm nghĩ.

Phía bên ngoài, âm thanh của tiếng chém giết dần dần trở nên rõ ràng.

Một đám hắc y nhân tay cầm đao sắc đang tiến hành dạ tập, tấn công quân doanh.

Bị đánh úp bất ngờ không chuẩn bị, Phụng Thánh Vệ binh sĩ mới đầu chỉ có thể hốt hoảng theo bản năng mà miễn cưỡng chống đỡ, nhưng càng lúc càng không ngăn được tình huống nghiêng dần về một bên.

Tên Thống Lĩnh vội vã xách theo thanh kiếm trên tay lao ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mí mắt hắn như muốn căng ra

Trong ánh sáng nhập nhèm của đống lửa trại, những bóng đen thân thủ nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện vung đao hướng về đám binh lính tụ tập, tiến hành chém giết.

Tiếng la ó, tiếng gào thét, tiếng vũ khí kim loại choang choang va chạm vào nhau...

Khắp nơi đều phát sinh chiến đấu, thi thoảng là những tiếng kêu thảm thiết, suối máu bắn ra tung toé, báo hiệu lại một chiến sĩ nữa bỏ mạng tại nơi này.

Không thể đứng nhìn thêm được nữa, gã thống lĩnh vội vàng không kịp mặc lại áo giáp, nâng lên thanh kiếm, xông về phía đám đông, miệng quát lớn:

- Ác tặc, chớ vội làm càn!

*

Việc tên Thống Lĩnh ra nhập chiến trường cũng đẩy tâm lý của Phụng Thánh Vệ gia tăng đôi chút, trận địa cũng đã được hình thành, đám binh sĩ tản mát lấy tên Thống Lĩnh làm trung tâm mà quy tụ lại với nhau.

Gã Thống Lĩnh vung kiếm, vất vả chém xuống một tên hắc y nhân, lòng không thấy vui mừng mà ngược lại càng nhíu mày đăm chiêu.

“Những tên này thân thủ thật mạnh, đây là.... tử sĩ sao?” Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn.

Tử sĩ là có thể coi như là hàng độc quyền của thế gia môn phiệt hay là các tổ chức lớn.

Không phải những kẻ khác không được phép có mà đơn giản là quá tốn tiền. Nuôi dưỡng một đội tử sĩ cần một khoảnh chi phí chèo chống khổng lồ.

Không phải gia tộc lớn thì khó có thể bỏ ra được ngần ấy tiền tài được.

Nuôi dưỡng hao tiền tốn của là thế, nhưng các Gia tộc đều muốn nuôi, không ít thì nhiều.

Tử sĩ bọn hắn chính là một đám cảm tử không sợ chết, phục vụ quên mình cho chủ nhân.

Nay nhìn thấy cái loại đấu pháp không sợ chết của đám người áo đen, Gã Thống Lĩnh nghĩ ngay tới cái này.

Mấy chục người áo đen thân thủ tốt, phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, đấu pháp liều mạng chẳng mấy chốc đẩy lui đám người của Phụng Thánh Vệ lui lại.

Bọn hắn đẩy lui binh sĩ đến đâu, liền phá lửa trại đến đó, khiến không gian càng trở nên tối tăm mù mịt, hạn chế tầm nhìn của Phụng Thánh Vệ lại.

Tên Thống Lĩnh câu mày nhận ra điều này

Đám người này nhìn được trong bóng tối, ngược lại binh sĩ thì không, bọn hắn đang dựa vào điều này để áp chế Phụng Thánh Vệ, thấy thế, tên Thống Lĩnh vội gào to:

- Đứng tụ lại thành nhóm, bảo vệ lửa trại!

Ngay lậy tức, Phụng Thánh Vệ thấy lửa trại làm trung tâm, tạo thành các nhóm nhỏ, nâng lên đao thương đánh trả.

Nhưng tên Thống Lĩnh đã phạm phải một sai lầm.

Phụng Thánh Vệ vốn dĩ đã bị hơi đẩy lùi về phía sau một chút, nay lại chia tách ra mà đứng, bỗng nhiên để lộ ra một con đường tiến thẳng vào trung doanh.

Nơi mà sứ thần Chiêm Thành đang ở.
— QUẢNG CÁO —


Ngay lập tức, một nhóm người áo đen tận dụng thời cơ này xông thằng vào trung lộ, dẫn đầu đám người là hai thân ảnh thướt tha, một xanh, một hồng.

“Hỏng rồi! Mục tiêu của bọn hắn là sứ thần Chiêm Thành!” Nhận ra được điều này, gã thống lĩnh nội tâm liền hốt hoảng.

Hắn vội vàng quay đầu ra lệnh cho đám thuộc hạ kết trận thủ vững nơi này, bản thân thì dẫn theo một đội xông về phía quân doanh trung tâm cứu giúp, hi vọng có thể kịp thời sửa sai.

Lúc đến nơi, khung cảnh hỗn loạn cũng đang diễn ra.

Đám sứ thần thì thần tình hoảng hốt co ro trong đại doanh lều trướng, bên ngoài, những binh sĩ nhận nhiệm vụ bảo vệ đang liều mình chống cự lại đám hắc y nhân đang tiến vào như thủy triều đen.

Từng người, từng người phía bên Phụng Thánh Vệ sau mấy phút chống trả thì bị áp đảo hoàn toàn, bỏ mạng nơi này.

Nhìn đám huynh đệ thuộc hạ ban ngày còn đùa vui nói cười, nay lại bị đao sắc nhập thân, đầu lìa khỏi cổ, hét thảm vong mình, mí mắt gã Thống Lĩnh như muốn nứt ra, phẫn nộ thét lên một tiếng, tên Thống Lĩnh như hoá thần thành mãnh thú, xông lên chém giết.

Đám người đi theo cũng lao lên hỗ trợ, gia nhập chiến cuộc.

Có hỗ trợ, Đám vệ binh mới thở ra được một hơi, hơi chỉnh đốn một chút rồi lại một lần nữa xông lên.

Gã Thống Lĩnh cầm song thủ đại kiếm, tả xung hữu đột, chém người như chém chuối, dựng lên tinh thần cho đám người đã bị đè ép bấy lâu.

“Giết hết bọn chó này!”

“Con mẹ nó! Theo Thống Lĩnh... làm thịt bọn này!”

“Mẹ kiếp! Bố mày nhịn chúng mày hơi lâu rồi đấy!”

Tinh thần nâng cao, chửi ra một tiếng, Phụng Thánh Vệ một nhóm 4-5 tụ lại thành một nhóm nhỏ, dựa lưng vào nhau mà đánh.

Thế trận dần dần trở nên cân bằng hơn.

Nhưng vào đúng lúc sự tình có khởi sắc, hai thân ảnh như hai con bướm nhỏ một xanh một hồng từ đâu hiện ra trước mắt gã Thống Lĩnh.

“Đây là... nữ nhân?!” Gã Thống Lĩnh ngay lập tức nhận ra.

Hai thiếu nữ diện mạo được che bởi mặt nạ, thân hình lung linh uyển chuyển tựa như hai con bướm nhỏ trong đêm tối.

Khanh khách cười một tiếng, cả hai nâng lên thanh kiếm, đồng loạt hướng về tên Thống Lĩnh mà đâm tới.

Vũ khí va chạm toé ra những tia lửa nhỏ.

Ba người ngay lập tức đánh thành một đoàn.

Cùng lúc đó, ở ngay phía bên kia bìa rừng, đang có một thân ảnh cưỡi ngựa hoả tốc chạy trong đêm.

Trên thân ngựa, kị sĩ tay xách theo trường thương, thân khoác kim sắc chiến khải.

Bạch Loan Bào Phục tung bay trong gió.

Hướng về điểm đóng quân của Phụng Thánh Vệ một đường phi như bay.

*

Đêm tối phủ xuống, thi thoảng là có ánh sáng loé lên tựa như ánh chớp.

Gã Thống Lĩnh lấy một địch hai có phần quá sức, phần vai và đùi đều đã bị thương, máu chảy càng làm ảnh hưởng đến hắn đi chuyển.

Mồ hôi vã ra như suối, lòng thầm than:

“Hai nữ tặc này quá con mẹ nó khó chơi!!!”

Hai thiếu nữ thân pháp linh động, song kiếm hợp Bích có thể nói lô hoả thuần thanh, kẻ công người thủ, xoay chuyển nhịp nhàng, chẳng mấy chốc liền có thể chém bị thương đối thủ, chiếm hoàn toàn thượng phong.

Thiếu nữ áo xanh đâm ra một kiếm, mũi kiếm đâm thẳng vào phần thân của thanh đại kiếm trước mắt, thoảng đẩy lui tên đối diện, nàng lạnh băng giễu cợt:

- Phụng Thánh Vệ Thống Lĩnh cũng chỉ đến thế!

Gã Thống Lĩnh nghe vậy cũng ẩn ẩn phát nộ, nhưng chẳng thể làm gì khác.

Cảnh giới của hắn cao hơn cả hai người này, nhưng thân pháp rõ ràng kém hơn không chỉ một bậc, hơn nữa hai người này phối hợp quá ăn ý, hoàn toàn không có kẽ hở để khai thác, thành thử ra hắn càng đánh càng bị thương, càng đánh càng thua.

Nay đùi vai đều có vết thương, nếu cứ tiếp tục e rằng chẳng mấy chốc liền mất máu mà chết.
— QUẢNG CÁO —


Trên đùi vết kiếm bỗng chốc nhói lên khiến tên này bị đau đến nhăn mặt, thân thể hơi khựng lại, khuỵu xuống, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy ngay mũi kiếm của đổi thủ đâm sát tới.

“Mạng ta xong rồi!” Hắn thầm than.

Nhưng vào đúng cái lúc hắn nghĩ là mình đã xong đời thì từ phía xa đằng sau có một vật lao tới.

Vận tốc như sao băng, xẹt qua khoảng không, hướng tới chính giữa vị trí của nhóm 3 người đang quần ẩu mà xông tới.

Thiếu nữ áo Hồng thấy tỷ tỷ bị đánh lén liền nâng kiếm lên đỡ hộ, nhưng khi lưỡi kiếm chạm vào vật đang tới, nàng liền biến sắc, trong lòng chỉ có một cảm giác

Đó là Nặng! Quá nặng!

Không gạt ra được!

- Tỷ tỷ cẩn thận! - Thiếu nữ áo Hồng hốt hoảng la lớn.

Thiếu nữ áo xanh thấy vậy thì không thể không thu kiếm lại, cùng muội muội đỡ lấy cái “ám khí” đang tới.

Hai người song kiếm cùng chặn mà vẫn phải bị bức lùi ra sau 5-6 bước mới có thể ổn định được thân hình, hai tay nàng đều cảm thấy tê dại, nội tâm kinh hãi nhìn vật thể vừa lao tới.

Đó là một ngọn thiết thương!

Ngọn thương bị cản lại, quay một vòng trên không trung rồi cắm thẳng xuống phía nền đất.

Cây thương không lực tiếp xúc lại có thể cắm sâu xuống dưới nền đất không đổ, nhìn qua đã đủ biết ngọn thương này trọng lượng không hẳn nhẹ.

Hai chị em song sinh nhìn nhau, xong lại cùng nhìn về phía xa, nơi mà cây thương này phi tới.

Ở chỗ đó, có một kỵ sĩ cưỡi ngựa đang thong dong đi tới.

Kẻ mới tới lại là một nữ nhân...

Một đầu tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tự tin trên môi tỏa ra anh khí bừng bừng.

Dương Đoan Hoa tới!

Hơi ghìm cương ngựa lai, nàng nhìn hai thiếu nữ phía trước bằng ánh mắt hứng thú, tiếu dung trên khuôn mặt lộ rõ, hào sảng cười nói:

- Ta không cầm thương, lại nhường 3 chiêu, 2 người các ngươi...

Tới đi!

*

Ngay lúc đó tại Vịnh Đông Bắc biển Đông.

Đây đã là đêm thứ 2 sau khi xuất phát, theo lộ trình, Đoàn thuyền của Đỗ Anh Vũ hẳn 3 ngày nữa là tới Quan Lạn Đảo.

Trên Soái thuyền có phòng ngủ, Đỗ tiểu tử cùng Hoa Nương đang nằm bên trong đó.

Hoa Nương áo ngủ trễ vai, lộ ra cả áo yếm bên trong, tuổi nàng mới 14-15, còn khá nhỏ nhưng mị lực của nàng lại không nhỏ chút nào, hoàn toàn không hợp lẽ thường.

Đa phần nam nhân đều khó có thể cưỡng lại mị lực của Hoa Nương

Uhm...

Ngoài trừ Đỗ Anh Vũ!

Vì thằng nhóc con này hắn còn chưa phải là nam nhân.

Nằm trong vòng tay người đẹp, Đỗ tiểu tử vẫn tỏ ra hồn nhiên vô hại, manh manh ngoan ngoãn, thi thoảng mới “vô tình” dụi dụi, va chạm vào bộ phần mềm mại trên người nàng một chút thôi.

Cái này hắn cũng không cố ý, ai bảo hai người nằm sát nhau đến vậy.

Bình thường khi có va chạm đã thịt xảy ra, Hoa Nương hẳn sẽ lườm nguýt hoặc trêu chọc hắn một hồi.

Thế nhưng hôm nay nàng lại có phần an tĩnh, thi thoảng cả người lại như mất hồn, không giống bình thường chút nào.

Đỗ Anh Vũ thấy lạ liền quay đầu hỏi thăm:

- Hoa Nương! Sao vậy!
— QUẢNG CÁO —


Hoa Nương tinh thần có chút không ổn định, phải để đến khi Đỗ Anh Vũ hơi lay nhẹ người nàng thì nàng mới tỉnh.

Nhìn tiểu công tử dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Hoa Nương hơi nhíu mày, khẽ nói:

- Công tử! Chuyến đi này... công tử phải cẩn thận một chút!

Đỗ tiểu công tử thấy nàng bỗng dưng nói vậy liền tò mò hỏi:

- Ngươi là lo lắng ta đối phó không nổi đám cướp biển sao?

Hoa Nương lắc lắc cái đầu, thận trọng nói ra:

- Ta không phải lo về đám Hải tặc, ta là đang lo lắng về kẻ khác!

Thấy Đỗ Anh Vũ có chút không hiểu, Hoa Nương hơi ôm lấy hắn, thở dài nói:

- Ngươi cũng biết... ta là cái gì? Vậy người nên biết, ta là có thể cảm nhận được “thứ” giống như ta... nó đang tới!

Nàng có chút không chắc chắn lắm, nhưng nếu là thật, thì chuyến đi này e rằng sẽ có nguy hiểm!

Nghe đến đây, Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên có phần hốt hoảng trong lòng, vội nói:

- Thứ giồng như ngươi đang tới, cái này chẳng lẽ là... mỹ nhân sao?

Hoa Nương nhìn hắn, sắc mặt càng lúc càng tối, nghiến răng nói:

- Ngươi là không nghĩ ra được cái gì khác sao?

Nói đùa, Đỗ Anh Vũ tất nhiên là hiểu, chỉ là thấy tiểu nương tử này quá căng thẳng, trêu đùa nàng một phen mà thôi.

Sống qua ở cái thế giới này đã 9 năm, Đỗ Anh Vũ tất nhiên biết nó không giống bình thường như hắn nghĩ.

Thế giới này ẩn ẩn là có những thứ tồn tại mà khoa học bình thường sẽ không lí giải được.

Đôi khi hắn là thầm nghĩ liệu mình có phải là xuyên đến một thế giới song song giống hệt chứ không đơn thuần chỉ là quay về quá khứ...

Biết là vậy nhưng Đỗ tiểu tử cũng không có sợ hãi, vì đơn giản trên thế giới này dù là có yêu mà quỷ quái đi chăng nữa thì con người vẫn là kẻ đang làm chủ.

Sư phụ hắn từng nói, yêu ma không phải bất khả xâm phạm.

Yêu ma có mạnh, cũng chẳng thể thắng nổi một đạo quân!

Đỗ Tiết Độ Sứ chỉ cần trong tay có cường binh thì đối thủ dù là Hải tặc hay là thứ gì đi nữa hắn đều không sợ hãi!

...

Đảo Quan Lạn phía Bắc ngoài trặm dặm.

Một con thuyền tựa như Cá Lồng Đèn thắp sáng cả vùng biển đang đi chuyển xuôi nam.

Trên mũi thuyền, một tiểu nữ oa đang ngẩng đầu ngắm trăng, gã trung niên võ sĩ thủ vệ phía sau hướng về nàng nói chuyện:

- Tiểu thư, chúng ta là đang tiếp cận đám Hải tặc phía trước không xa, bọn hắn hẳn là đám hoành hành tại miền Nam Tống Quốc mấy năm nay, đều là kẻ hung hãn, tiểu thư thật sự muốn đi theo bọn hắn sao?

Thiếu nữ quay đầu, mị mị cười nói:

- Ta vốn dĩ chỉ muốn đến xem cuộc vui nhưng không nghĩ lại phát hiện ra một điều thú vị, chuyến đi này không thể không đi!

Đã nghe được lời khẳng định chắc chắn, nam nhân võ sĩ cũng chẳng nhiều lời thêm, cúi đầu quay lại sắp xếp cho đám thuộc hạ tăng tốc.

Thiếu nữ thì vẫn lặng lẽ đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn trăng, híp mắt cười lẩm nhẩm:

“Cái mùi này... là Bạch Mị sao?”