Dù là bóng gió nhưng khi nói đến đây, mọi người đều hiểu mục tiêu của Đỗ tiểu tử là Tống quốc.
Kì thật Mizukune cũng không có gì phản cảm, thời này Tống quốc kinh thương cực mạnh, giàu đến chảy mỡ, chỉ là nước lớn nên người ta không dám manh động mà thôi, nay lại nghe Đỗ tiểu tử muốn động thủ, nàng bản tính không biết sợ cũng có chút ngứa ngáy tay chân.
Chỉ là nàng vẫn che dấu thật kĩ, nhìn hắn yêu kiều cười mắng:
- Công tử thật xấu, xúi bẩy ra tấn công nước Tống sao? Ha ha đừng đùa! Chúng ta chỉ có một mống quân bé nhỏ, tiểu nữ nhát gan, không dám gây chiến với đại quốc!
Đỗ Anh Vũ lắc lắc đầu nhỏ, nháy mắt với nàng cười nói:
- Tiểu thư chớ nhầm, chúng ta đâu có tấn công! Là đám “cướp biển” tấn công, ta và tiểu thư liên quan gì!
Nghe Đỗ tiểu tử đính chính lại nàng càng cười rực rỡ, thầm nghĩ tên này làm cướp biển đến nghiện rồi!
Thật gây chiến đương nhiên Đỗ Anh Vũ sẽ không làm, nhưng Lương Sơn Bặc đám người tạo phản còn dám cướp lấy Sơn Đông. Sơn tặc có thể giết quan chiếm địa bàn, dựa vào cái gì Hải tặc không thể.
Lại có Phương Lạp là bức trường chắn phía trước, có thể nói duyên Hải miền Nam Tống quốc trong thời gian ngắn sắp tới là rơi hoàn toàn bị tách ra khỏi Tống Triều, dựa vào cái gì hắn không thể chiếm lấy?
Tựa như dỗ dành trẻ nhỏ, Đỗ Anh Vũ nhìn Mizukune, thần tình quyến rũ, tủm tỉm cười nói:
- Ta là có thông tin đáng tin cậy là trong thời gian sắp tới, vùng Sơn Đông cùng Hàng Châu là sẽ đại loạn, đây chính là thời cơ tốt để cho đám “Hải tặc” này tấn công, chiếm đóng lấy những nơi thích hợp, Mizukune tiểu thư an tâm, những nơi này tuyệt đối an toàn!
- Nơi thích hợp?! - Tiểu la lỵ hé môi thắc mắc.
Gật đầu, Đỗ tiểu tử lộ vẻ xảo trá, mắt híp lại, nhẹ nhàng nói:
- Đảo Quỳnh Châu! Nơi này tương đối thích hợp để bắt đầu mọi chuyện! Hắc hắc!
Tiểu la lỵ nghe thấy địa phương này liền sững người, sau liền che miệng cười nói:
- Công tử... khẩu vị thật lớn nha!
- Quá khen rồi! Nơi này vùng biên viễn đảo xa, thành phần tập trung tương đối loạn, chúng ta chỉ cần hơi kích động liền đủ, sau thì nhân lúc loạn liền đổ bộ chiếm đóng,ha ha, bước khởi đầu của hạng mục siêu cấp lớn này chính là tại đây, nơi này lớn nhưng không phải trọng địa, chỉ cần có ta cùng nhân tài như Mizukune tiểu thư cùng nhau hợp tác tất có thế chiếm lấy, sau lưng của tiểu thư có gia tộc Taira, sau lưng ta có cả một Đại Việt, nếu chúng ta cường cường liên hợp, vậy chính là không gì có thể cản. - Đỗ Anh Vũ cười nói, cả người lộ vẻ tự tin, thấy thiếu nữ này cứ sắc mị mị nhìn mình, hắn nghĩ đối phương hẳn là đã lung lay liền tiếp tục chém gió:
- Nơi này có cô đảo không nối đất liền, nếu kiểm soát tốt toàn bộ vùng biển xung quanh, Tống Vương sợ xong còn biết mình mất đất từ lúc nào! Tính đến trường hợp xấu nhất là tin thất thủ có thể truyền về đến Biện Kinh cũng phải mất cả năm trời, hơn nữa Tống Quốc thời gian tiếp theo e rằng không có thì giờ để chăm lo cho hòn đảo này, đây vốn đã là vật trong túi của ta rồi, nay để bày tỏ thiện chí hợp tác, ta muốn chia sẻ một phần cho tiểu thư, Mizukune tiểu thư suy nghĩ sao? - Đỗ Anh Vũ nhún vai, bình thản nói, nhận thấy đối phương cũng có phần bị thuyết phục, hắn chốt lại vấn để bằng một câu:
- À! Mizukune tiểu thư liệu có biết trên Đảo Quỳnh Châu tương đối nhiều sắt?! Nếu chiếm được, chúng ta cùng nhau khai thác, thế nào?
“Sắt!” Nghe thấy từ này, ánh mắt của nàng liền sáng lên, nàng là thật sự động tâm!
Thời kì này sắt đối với bất cứ thế lực nào đều rất cần thiết, bao nhiêu cũng không đủ.
Đỗ tiểu tử không vội dục dã, bình thản chờ quyết định của thiếu nữ này.
Cuối cùng, thiếu nữ nói:
- Chia 5-5!
- Không! Ta 7 ngươi 3, đừng vội vàng từ chối, người của người nuốt không được nhiều như vậy, hơn nữa chúng ta còn nhiều việc khác có thể hợp tác lâu dài, ta sẽ bù đắp cho ngươi bằng cái khác, theo ta ngươi sẽ không có thiệt thòi! - Đỗ tiểu tử cương quyết nói ra cái giá cuối cùng, vấn đề này hắn chỉ có thể nhượng bộ đến vậy.
— QUẢNG CÁO —
Hai người lại tiếp tục đấu mắt một hồi, phải mãi một lúc sau, Mizukune mới nhổ ra hai chữ:
- Thành giao!
Đến lúc này Đỗ Anh Vũ mới có thể hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn cười cười, theo thói quen hiện đại, tiến lên bắt tay đối tác.
Chỉ là khi chìa tay ra, đối phương không hiểu nhìn lại khiến tên này có chút ngại ngùng, gãi đầu cười ngượng, nói:
- Hợp tác nhành công thì bắt tay, cái này là thói quen quê hương ta, ha ha, để tiểu thư chê cười rồi.
Đang chuẩn bị rụt tay về thì một bàn tay mềm mại vươn ra nắm chặt lấy tay hắn, bàn tay nhỏ nhắn tựa không xương nhưng khi nắm lấy tay của Đỗ Anh Vũ lại như một chiếc kìm bắt chặt lấy, khiến hắn không thể rút tay về.
Đỗ Anh Vũ có chút kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt, chỉ thấy nàng cười đấy mị hoặc, âm thanh trầm bổng nói:
- Ta hiện tại muốn đối ý! Ta không muốn tiền tài, địa bàn này nhân lực, ta muốn ngươi... thế nào?
Một bên con ngươi của nàng bắt đầu chuyển dần sang sắc đỏ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, vẻ mị hoặc của nàng lúc này như muốn thôi miên người khác, Đỗ Anh Vũ lúc này cũng kinh hoảng nhận ra bản thân lại không thể cử động, không thể nói.
Mà điều kinh khủng nhất chính là đám thuộc hạ của hắn đằng sau đều như bị thứ gì đó che mắt, hoàn toàn không nhận được điều gì đang diễn ra với Đỗ Anh Vũ, tất cả đều điềm nhiên như không, không biết rằng hắn đang bị người khống chế!!
Con mẹ nó!
Yêu nữ này lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, vừa mấy giây trước còn vui cười hợp tác cơ mà!!
Sao lại thành thế này rồi???
Đỗ tiểu tử khóc không ra nước mắt.
Lúc này hắn mới thầm hối hận, quên mất một vấn đề...
Nữ nhân là không thể tin được...
Từ đầu đến cuối hiền lành nhu mì chính là để hắn thoáng chốc mất cảnh giác mà lại gần nàng.
Đỗ tiểu tử lúc này toàn thân căng cứng, áp lực từ nàng tỏa ra con mạnh hơn Nguỵ Bàng năm xưa.
Mizukune nhẹ nhàng áp sáp lấy, mùi hương cơ thể nàng thoáng chốc khiến Đỗ tiểu tử mê muội, nàng thấp giọng, thì thầm vào tai hắn:
- Trở thành người của ta... thế nào?
“Dừng lại! Ta không phải lolicon!” Đỗ Anh Vũ nội tâm gào thét lên.
Chỉ là càng lúc càng mê muội, hắn là thật buồn ngủ!!!
Ngay vào thời khắc nguy cấp, một mùi hương quen thuộc bỗng tiến vào mũi của Đỗ Anh Vũ khiến hắn tỉnh táo lại đôi chút.
Một đôi tàu thon mềm từ đằng sau ôm lấy hắn, kéo hắn trở lại.
— QUẢNG CÁO —
Từ đằng sau Đỗ tiểu tử, một giọng nữ nhân thanh lãnh lạnh nhạt phát ra:
- Hắn... là người của ta!
Cảm nhận thân thể mềm mại đang ôm lấy mình, Đỗ tiểu tử hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng quen thuộc liền an tâm.
Hoa Nương!
Nàng đến rồi!
Tiểu la lỵ cùng thiếu nữ Hoa Nương lần đầu tiên đối mặt.
Một bên con người của Hoa Nương cũng từ từ chuyển sang màu xanh Ngọc Bích, bộ dạng như đánh dấu lãnh thổ, lạnh giọng nói:
- Xích Nguyệt! Chớ làm càn!
Mizukune nhìn thấy người tới thần sắc cũng không biểu lộ ngạc nhiên cho lắm, tiếu dung mị hoặc vẫn như cũ, giọng điệu manh manh có chút ngây thơ hồn nhiên đáp:
- Bạch Mị! Đã lâu lắm rồi ha ha! Của ngươi... ta lại càng muốn chiếm được!
Tiểu la lỵ lộ ra khuôn mặt hung ác, dưới bộ đồ kimono, nguyên khí bồng bềnh như mây cô động lại lành một cái đuôi màu đỏ to lớn, vung lên quấn chặt lấy Đỗ tiểu tử, muốn lôi kéo hắn trở về.
Từ sau lưng Hoa Nương cũng gần như ngay lập tức xuất hiện một chiếc đuôi màu trắng, ôm chặt lấy Đỗ tiểu tử, giữ hắn ở lại.
Không khí giương cung bặt kiếm trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết.
Hai bên quyết liệt giằng co, Đỗ tiểu tử thì kẹt ở giữa, khổ không thể tả!!
Con mẹ nó! Đừng kéo nữa!
Rách thật đấy!
Người đâu.... Cứu giá!!!!
Đáng thương Đỗ tiểu tử trong lòng gầm thét.
*
Cùng lúc đó, ở một địa phương khác, cụ thể là kinh thành Thăng Long.
Mấy ngày này lòng người có chút không yên.
Rõ ràng việc sứ thần gặp nạn mang theo ảnh hưởng không nhỏ vì nó xé ra vỏ bọc hoà bình được ngụy trang rất kĩ ở nơi này.
Đám người hiểu chuyện lúc này đều tĩnh lặng chờ biến, xem lần này Thành Chiêu Hầu cùng Thành Khánh Hầu, ai mới là kẻ chiến thắng.
Chỉ trong vòng mấy ngày, các tấu trương vạch tội Thành Chiêu Hầu cùng Nguyễn thị xếp thành chồng đầy trên bàn của Bệ Hạ, đa phần đều là tố cáo Nguyễn thị tập đoàn tại phía nam chuyên quyền độc đoán, mượn Thành Chiêu Hầu bao che mà mặc sức làm càn, dung túng địa chủ cướp đất của dân, cả vùng đồng bằng sông Mã có đến 7 phần là đất của họ Nguyễn, đây là trọng tội.
Phía bên Thành Chiêu Hầu cũng ngay lập tức đáp trả, nói Thành Khánh Hầu cùng họ Hà ở Tây Bắc cấu kết ngoại bang, buôn lậu muối sắt, trận chiến năm ngoái tại Ma Sa động còn ngang nhiên thả quân giặc vào nội địa, suýt chút nữa làm hại đến Bệ Hạ, tội đáng chém.
— QUẢNG CÁO —
Nhân Tông Bệ Hạ nhìn trên bàn 2 chồng tấu trương vào ngất liền lộ vẻ chán nản, thầm chửi thể mẹ kiếp!
Bệ Hạ là không có ngăn hai phe đấu đá, nhưng con mẹ nó các ngươi tấu vạch tội có thể thêm sức sáng tạo được không?
Nội dung đều tương tự như nhau rõ ràng là số chém một nguồn, đọc đến phát chán rồi.
Cho đến lúc này Nhân Tông Bệ Hạ lười chẳng thèm đọc nữa, vứt lại cho Lão nội thị xử lý, lão thái giám nhìn Bệ Hạ đăm chiêu chán nản liền thấp giọng dò hỏi:
- Bệ Hạ! Chuyện này giải quyết thế nào?
Nhân Tông Bệ Hạ lấy tay day trán, hời hợt nói:
- Đợi thêm một thời gian nữa, ta sẽ đồng loạt xử lý!
- Dạ vâng! - Đã hiểu ý tứ của vua, lão thái giám cũng không nhiều lời nữa.
Đây là Bệ Hạ muốn gạt đi quyền lực của cả hai phe, giảm sức ép có Thái Tử Đảng, chỉ là phe Thái tử hiện tại vẫn là quá mức nhỏ yếu, mặc dù chính quy nhưng Thái Tử tuổi nhỏ khó tạo được sức hiệu triệu như Đại hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử.
Nếu Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử làm thái tử, giả dụ sau vài năm Bệ Hạ băng thì cũng đã đến tuổi trưởng thành, rất nhanh có thể quản việc triều chính, còn Thái tử hiện tại quá nhỏ, hiển nhiên cần có người nhiếp chính, mà người đó không ai khác người Sùng Hiền Hầu.
Các lão thần e sợ Sùng Hiền chưa chắc đã dễ nói chuyện như là Đại Hoàng Tử hay Nhị Hoàng Tử, năm xưa chuyện của hắn cũng có không ít kẻ bỏ đá xuống giếng, bọn hắn là sợ bị trả thù.
Nghĩ đến đây Nhân Tông Bệ Hạ lại thở dài, đường đường là em ruột của Bệ Hạ lại chỉ có thể làm nho nhỏ một cái Hầu Gia, việc này bản thân hắn cũng là có lỗi, nhưng đây là quyết định của Ỷ Lan Thái Hậu mẹ hắn, Bệ Hạ bản thân cũng không thể làm trái được.
- Em trai à...! - Nhân Tông Bệ Hạ lẩm nhẩm trong miệng.
Không hiểu có phải ruột thịt cảm ứng hay không mà Sùng Hiền Hầu lúc này cũng bần thần, Đỗ Quỳnh Anh nằm trong lòng chồng, xoa xoa cái bụng lớn, thấy chồng mình tâm trạng bất an liền ôn dò hỏi:
- Tướng công! Sao vậy?
Khẽ thở dài một tiếng, hắn mỉm cười nhìn vợ, nói:
- Không sao đâu Quỳnh Anh, có một chút chuyện xưa phiền lòng mà thôi!
Hai vợ chồng mặc dù tuổi tác cách biệt nhưng Sùng Hiền Hầu Lý Càn Quyết rất yêu chiều vợ nên tình cảm đôi bên luôn mặn nồng, nay vợ lại mang đứa con thứ hai khiến hắn càng thêm sủng nịnh nàng.
Kinh thành có chút loạn, nếu không phải con trai phải làm Thái Tử thì chắc hẳn hắn đã mang vợ con rời khỏi cái vũng xoáy này từ lâu.
Thái Tử Đảng xưa nay cũng khác với hai phe phái còn lại, không giao du nhiều, cũng chẳng lôi kéo, mọi sự cứ như thể thuận theo tự nhiên liền được.
Chỉ là... sợ rằng tương lai không thể cứ mãi như vậy.