Ma Cũng Có Tình

Chương 6




Lại thêm một vạch trên vách hang nữa, lần này là một vạch thật dài.

Năm tháng Hạ Tinh đi theo cương thi đã không thể chỉ tính bằng ngày nữa. Mỗi lần trăng lên rồi mất dạng, Hạ Tinh sẽ đánh dấu bằng một vạch dài.

Đã có hai mươi vạch dài và nhiều vạch ngắn hơn phía dưới. Tóc nàng đã dài quá lưng lâu lắm. Chỉ có bàn chân ngày càng có nhiều vết chai hơn, do phải luôn cố theo bước cương thi.

Buổi tối, hắn hay đi săn mồi về trễ. Hạ Tinh đốt một đống lửa lớn, vừa để nướng thịt thỏ, vừa để xua thú dữ, đợi hắn về.

Gần đây nàng có một vấn đề nho nhỏ. Quần áo mang theo đã có thêm hai bộ mới nhưng cơ thể thiếu nữ….Hạ Tinh sờ nhẹ lên ngực. Vùng xuân thì con gái càng lúc càng phát triển, thế mà…nàng không có áo yếm để che chắn. Vài lần lướt qua thị tứ, Hạ Tinh lại phải cố né tránh những ánh mắt như dò xét hoặc hao háo của đám đàn ông. Có lần nàng phải mặc thêm một chiếc áo bên ngoài nữa, cố gắng che đi thân hình mơn mởn của mình.

Cương thi…hắn vẫn là nam giới. Chuyện này Hạ Tinh đương nhiên không dám nói với hắn. Dù đã thông suốt nhiều chuyện nhưng mặc lại áo yếm của người chết vẫn làm nàng cảm thấy lợn cợn trong lòng. Thế là hắn có mang quần áo về, Hạ Tinh cũng chẳng dám mở miệng nhờ cương thi tìm cho mình áo yếm che thân.

Ngoài hang có tiếng động. Hắn đã về.

-Thiếu gia.

Hạ Tinh đã qua hai lần “dâng máu”. Hắn uống máu nàng vẫn không có phản ứng gì đặc biệt. Nhưng không đuổi Hạ Tinh đi.

-Nè.

Hắn nhét thứ gì đó vào tay nàng. Hạ Tinh giật mình khi nhận ra, đó là một cây trâm cài đầu bằng vàng khối. Dưới ánh trăng nó lấp lánh trông rất đẹp.

-Thấy đẹp nên mang về. Cài lên đi.

Hắn nằm lên lớp rơm khô đã được Hạ Tinh trải sẵn. Thấy nàng cứ ngần ngừ, cương thi chợt lên tiếng:

-Ta không lấy của con mồi đâu. Của người khác đưa cho.

Con mồi của hắn hôm nay là một đại hán to lớn. Hắn ta đang cười lừ lừ tiến về phía một cô gái người trần như nhộng, kêu khóc ầm ĩ. Hắn bẻ cổ đại hán và uống máu. Cô gái kia vô cùng hoảng sợ, vái lại hắn, còn bảo hắn muốn lấy gì cũng được, miễn là tha cho nàng ta.

Hắn vốn cũng chẳng muốn ăn thêm mồi nữa. Nàng ta thì có gì để lấy. Đến khi hắn nhìn thấy thứ đó trên mái tóc của nàng.

Lấp lánh, có hình dáng rất đẹp. Thế là hắn mang về cho Hạ Tinh.

-Thiếu gia ơi, vật này làm bằng vàng, rất quý giá.

-Cài lên rất đẹp.

Hạ Tinh vẫn là một thiếu nữ. Nàng thích đẹp. Cũng thích mê cây trâm quý giá đó. Lần đầu tiên có người cho Hạ Tinh vật quý giá như thế. Nhưng mà nghĩ lại, vẫn có chút lo lắng. Vật quý giá như thế, nàng có mấy khi phải dùng tới đâu. Mà nếu cài lên tóc, có người nhìn thấy lại bị chú ý, mang phiền phức đến cho thiếu gia.

Bụng Hạ Tinh bỗng sôi sùng sục. Nàng quên mất thịt thỏ trên bếp lửa, giờ đã cháy thành than rồi.

Trái cây, rau củ cũng gần hết. Thức ăn của con người trong hang không còn gì nữa. Trong khi nơi này sản vật cũng không phong phú, không biết tìm thứx ăn có khó không?

Hạ Tinh bỗng nhớ đến mớ Tử Đào thảo và ít thảo dược hái được trước đây. Nàng vội hỏi cương thi:

-Thiếu gia ơi, gần đây có chỗ nào có thị trấn không?

Thị trấn là nơi đông người sinh sống. Cương thi nhớ vậy. Hắn nhíu mày:

-Có.

-Gần không thiếu gia?

-Gần.

-Ngày mai thiếu gia dẫn tôi đi nha. Tôi muốn bán ít thảo dược lấy tiền.

Hắn không quan tâm mục đích của Hạ Tinh, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi dựa mình vào thành hang, nhắm mắt. Hạ Tinh kiểm lại số thảo dược, nhẩm tính, sau đó mới về chỗ của mình.

Chiếc trâm vàng cất trong người cộm lên. Hạ Tinh cầm lấy nó trong tay…Trâm rất đẹp, rất quý giá…Nhưng nàng không thích nó chỉ vì điều đó. Thiếu gia mang một thứ không dùng được về cho Hạ Tinh. Người vốn không cần làm vậy. Cây trâm này, chợt làm Hạ Tinh khẽ mỉm cười….

….Thị trấn mà cương thi nói, lớn hơn Hạ Tinh đã nghĩ. Thời gian gần đây, con người tìm ra những phương án tiêu diệt đám cương thi thường nên số lượng chúng giảm đi nhanh chóng, cuộc sống của họ gần như khôi phục lại nhịp sống ồn ã. Bây giờ cương thi đối với dân chúng vùng này cũng giống như một loài thú dữ, không cần lúc nào cũng nơm nớp đề phòng.

Cương thi vốn không thích sự ồn ào náo nhiệt. Hắn chỉ đưa Hạ Tinh đến trấn, sau đó lặng yên nhìn nàng bước vào trong.

Hạ Tinh nhanh chóng hỏi đường đến tiệm thuốc. Mớ Tử Đào thảo còn lại bán khá được giá vì gần đây hiếm có người hái được. Ông chủ còn hỏi nàng cách tìm nó. Hạ Tinh đương nhiên không nói thật, chỉ đáp qua lại vài câu cho có lệ. Nàng nhủ thầm trong bụng, nếu có dịp sẽ nói thiếu gia quay lại đó hái thêm.

Số tiền bán được thuốc là gần 30 văn tiền. Hạ Tinh giữ chặt lấy chiếc túi nhỏ trong tay, cái đầu bé nhỏ bắt đầu hình dung những thứ sẽ mua. Lâu rồi không được ăn món ăn có đủ gia vị, nàng mua một ít muối, rau gia vị và củ quả. Thịt thì thiếu gia sẽ mang về.

Còn dư gần 2 văn tiền, Hạ Tinh chợt nhớ đến vấn đề về chiếc yếm. Nàng ghé vào một cửa hàng bán son phấn và trang phục phụ nữ. Những bộ quần áo nhiều màu sắc đập vào mắt. Nhưng giá tiền không hề rẻ một chút nào, tới cả chục văn tiền.

Hạ Tinh nhìn thấy một chiếc yếm màu đỏ, vội tiến đến hỏi mua. Cái giá làm nàng rùng mình. Hơn 20 văn tiền. Tính ra mua được mấy chục đấu gạo.

Bà chủ nhìn Hạ Tinh, cười nhẹ:

-Loại yếm này may bằng tơ lụa, rất mềm và mát, mặc rất dễ chịu.

Nhưng mắc quá, Hạ Tinh không nói gì nữa, chỉ sang một chiếc yếm khác màu xanh da trời, đặt phía ngoài:

-Còn cái đó.

-Làm bằng vải thường thôi ạ. 6 văn tiền. Nhưng chất liệu vải không rút mồ hôi, khi trời nóng sẽ rất khó chịu.

-Bán tôi 2 cái loại đó đi.

-Gói lại cho ta chiếc yếm đỏ lúc nãy đi.

Một giọng nói đàn ông vang lên trầm ấm. Hạ Tinh quay lại, vừa kịp lúc hắn ta bước đến trước mặt nàng:

-Xem như đây là quà gặp mặt, cô nương…Hân hạnh được biết cô.

Đó là một người thanh niên trẻ. Trong bộ trang phục trắng bằng lụa hảo hạng, hắn ta trông thật hào hoa phong nhã, mỉm cười khẽ với nàng.

Ông chủ tiệm nhận ra Đàm công tử nổi danh trong vùng, vội vã sai người gói hàng theo ý hắn ta. Cô nương này nhìn cũng thuộc dạng xinh đẹp, chắc là đã lọt vào mắt xanh công tử rồi.

Song, ngoài tưởng tượng của những người có mặt, Hạ Tinh kéo tay ông chủ quán, đưa cho ông 12 văn tiền, cầm lấy hai cái yếm xanh bằng vải thường kia.Ánh mắt nàng nhìn người kia đầy nghi ngại, đúng hơn là không có chút cảm tình nào:

-Cô nương…

Đàm công tử tặng quà lần đầu tiên có người từ chối. Thế nhưng gã vẫn trấn tĩnh, lên tiếng gọi Hạ Tinh:

-Tôi là Đàm Vịnh Phàm, là thứ tử của Đàm gia. Không biết cô nương…

Không quen biết sẽ không trả lời. Chưa để hắn dứt lời, Hạ Tinh đã đi ra cửa, dáng vẻ hớt hải như vừa gặp quỷ, chạy thật nhanh. Nàng chỉ mơ hồ nghe tiếng gã đàn ông kia gọi với theo:

-Cô nương…Cô nương đừng sợ…Tối nay không biết…không biết có duyên gặp cô nương ở hội xuân không? Cô nương…tôi…

Người đàn ông mới lần đầu gặp đã tặng đồ cho phụ nữ là người xấu. Hơn nữa lại là thứ đồ riêng tư như vậy. Hạ Tinh càng không thích hơn.

Nàng chạy một mạch ra ngoài thành, còn ngó dáo dác xung quanh, xem chừng người xấu. Thiếu gia vẫn đứng tại chỗ cũ, như là đang chờ đợi Hạ Tinh.

Lòng nàng cảm thấy vui nhè nhẹ. Không biết sao lại cảm thấy vui.

-Thiếu gia.

-Về.

Hắn đi trước, Hạ Tinh ngoan ngoãn đi sau hắn. Nàng bỗng nghịch ngợm với trò dẫm chân lên bóng….Bóng hắn cao lớn dưới ánh mặt trời rực rỡ, hoàn toàn che khuất Hạ Tinh.

Buổi tối trời, cương thi lại ra ngoài săn mồi. Hạ Tinh ra ngoài suối xách nước về tắm rửa. Bản năng của một kẻ lang bạt cho nàng biết, ngoài trời rất nguy hiểm. Thiếu gia không phải lúc nào cũng ở bên cạnh, hơn nữa con người vốn rất nguy hiểm. Bọn họ còn có dục vọng, khác với cương thi, chỉ biết có sinh tồn.

Mà bản thân Hạ Tinh cũng tự ý thức được, mình xinh đẹp. Nếu không gã công tử đó sẽ không bỏ tiền ra mua chiếc yếm đó tặng nàng.

Sau cái yếm là gì nữa….. Hạ Tinh rùng mình. Không biết từ khi nào Hạ Tinh đã cảm thấy thiếu gia là tốt nhất. Chỉ có ở bên cạnh người, nàng mới thấy được an toàn.

Cái yếm xanh mặc vào vừa khít. Thân hình thiếu nữ nảy nở, mơn mởn. Hạ Tinh đưa tay vuốt mái tóc óng ả. Nàng đã tự làm cho mình một chiếc lược chải tóc. Cây trâm vàng chói lọi, nếu cài lên tóc, có phải là sẽ đẹp hơn không?

Ngoài cửa hang có tiếng động, rồi cương thi bước vào trong. Hạ Tinh vội đứng dậy. Ánh lửa chiếu lên gương mặt thanh tú, tràn ngập vẻ đẹp thanh xuân.

Tiếc là kẻ thưởng thức lại là một cương thi không tình cảm. Hắn dường như không mảy may để ý đến vẻ đẹp thuần khiết đó, bước vào trong chỗ của mình.

-Thiếu gia.

-Máu.

Hắn nói ngắn gọn. Hạ Tinh ngẩn người ra một chút. Thường mỗi lần thiếu gia đi săn về sẽ không cần máu của Hạ Tinh.

-Tối nay không ăn mồi.

Hắn như đang giải thích. Dù sự giải thích đó là không cần thiết với một huyết nô như Hạ Tinh.

Nàng cầm lấy con dao nhỏ, định cắt lên cổ tay trắng nõn. Nhưng nhanh như chớp, cương thi chộp lấy tay nàng.

-A…

Hạ Tinh kêu lên vì bất ngờ hơn là đau đớn. Ngón tay bị cắn, máu tuôn ra rất ít. Cương thi buông nàng ra cùng lúc với việc dòng máu cũng ngưng chảy xuống. Hắn chỉ mới uống một chút thôi:

-Thiếu gia, sao…

Hạ Tinh định hỏi sao hắn lại uống ít máu như vậy. Bình thường dù chỉ là giải khát, cũng phải có một lượng máu khá nhiều, làm nàng phải nằm nghỉ cả ngày mà.

Cương thi im lặng. Hắn thèm máu nhưng lại không muốn uống máu trong đêm nay. Những người đi với nhau đều có đôi có cặp, hoặc một nhóm người đông đúc. Họ đều rất vui vẻ, cười cười nói nói…Cương thi lặng lẽ trên ngọn cây cổ thụ tăm tối. Hắn chỉ cần chộp lấy một người trong số đó cắn mạnh vào cổ…Cái bụng sẽ no nê nhưng mà….Những nụ cười kia đều biến thành hoảng loạn…Con người không còn vui vẻ, trong khi dòng máu cương thi vừa nuốt vào bụng lại có dư vị của niềm vui tràn ngập. Hắn không thích cảm giác đó, không thích một chút nào.

-Thiếu gia…

Hạ Tinh nhận ra sự khác biệt của hắn. Ít khi nào cương thi ngồi thẫn thờ như thế. Hay là như lời bà bà đã nói, thực chất người chẳng khác nào một con người chưa mấy trưởng thành.

-Hôm nay bên ngoài có gì vậy thiếu gia?

Hạ Tinh rụt rè hỏi. Nàng không hy vọng hắn nói cho mình nghe nhiều chuyện. Nhưng dáng vẻ ngẩn ngơ lúc này của hắn, bỗng làm Hạ Tinh thấy buồn theo.

-Nhiều người.

Hắn trả lời. Hạ Tinh làm gan hỏi tiếp:

-Nhiều người ở một chỗ phải không thiếu gia?

-Ừ.

-Không có ai đi một mình phải không ạ?

-Cũng có. Nhưng đi bên trong. Ở ngoài toàn đi chung.

Lần đầu cả hai nói với nhau nhiều vậy. Hạ Tinh là một cô gái dịu dàng và kiên nhẫn. Cuối cùng từ những thông tin ngắn ngủn hắn cung cấp, nàng đã hiểu, bên ngoài có chuyện gì.

Người hôm nay đã nói muốn gặp lại Hạ Tinh ở hội xuân. Thời tiết bây giờ có lẽ đã vào mùa xuân rồi.

-Đó là lễ hội của loài người. Hội xuân đó thiếu gia.

-Hội xuân?

-Dạ, là lúc con người chơi đùa, ngắm cảnh mừng mùa xuân. Nhộn nhịp lắm.

Hạ Tinh cũng chưa tham dự một hội xuân thực sự bao giờ. Nàng toàn chỉ sống ở Hạ gia trang, ngày lễ tết, xuân đến là tất bật hầu hạ các chủ nhân. Bây giờ tuy là huyết nô nhưng thiếu gia ngoài việc uống máu thì đối xử với Hạ Tinh không tệ chút nào.

-Nàng cũng thích nhộn nhịp phải không?

Hắn thấy có rất nhiều cô gái ngoài đó. Ai cũng ăn mặc xinh đẹp. Giống như Hạ Tinh hiện giờ vậy. Nàng cũng là con gái, chắc là cũng thích hội xuân.

-Đi đi!

-Thiếu gia?

-Ra ngoài hội xuân chơi đi. Nàng thích mà. Cứ đi đi. Ta ở lại hang đợi.

Hắn chờ đợi. Chờ đợi huyết nô của mình chơi đùa ở hội xuân…Lòng Hạ Tinh vừa hoang mang vừa thấy có một nỗi niềm gì vừa lan vào rất nhẹ. Thiếu gia…không còn đáng sợ như ngày nào nữa. Sự cho phép của hắn bỗng tạo cho Hạ Tinh một niềm vui mới mẻ. Giống như hắn đang nuông chiều nàng vậy. Cảm giác này…Hình như là hạnh phúc, phải không?