Đào gia thôn năm dựa lưng vào ba ngọn núi, Phía trước có con sông nhỏ xanh trong chảy quanh năm. Mỗi khi xuân về những Cây Đào nở hoa, Bao phủ một màu hồng nhạt khắp sườn núi, hè đến lại cho thu về vô số quả đào to và mọng, Không nói tới thôn dân địa phương, mà những tay lái buôn đều tấm tắc khen hương vị loại quả này.
Đào gia thôn tên gọi xuất phát từ đây.
Nhà của Đại Bảo gần nhà Tiểu Hạ, vừa về tới dưới nhà đã cất tiếng gọi người đến giúp.
Cha của Tiểu Hạ vốn là nông phu, Từ sớm đã vào rừng đào săn sóc Cây trồng, còn mẹ của cô đang mang trong người một tiểu đệ hơn Đôi ba tháng sẽ lâm bồn. Thấy đứa con gái bị thương Thi Lan vội vàng đưa người vào trong Nhà kiểm tra thương thế.
-Đại Bảo, Tiểu Hạ vì Sao lại té ngã, đầu gối tím bầm hết vậy?
Đặt con bé xuống giường, Thi Lan hỏi Đại Bảo, bên trong ngữ điệu có vài phần trách móc.
-Mẹ! Là con ham chơi ra bờ suối, Không cẩn thận nên bị trượt chân, cũng nhờ có Đại Bảo cong con xuống núi, mẹ đừng trách huynh ấy.
Cổ Ma Lên tiếng kể lại sự việc, Lão biết rằng Thiếu Niên kia chi thuộc hạng to xác, những vấn đề khác còn khù khờ lắm, gã noi không khéo còn bị ăn chửi oan ức. Đã toát mồ hôi giúp người ta, thì lão noi vài lời cũng chẳng Sao.
Đại Bảo gật đầu lia lịa, khuôn mặt vô tội nhìn Thi Lan.
-Ta đã noi, Con gái lớn rồi phai biết suy nghi, Mười bốn mười lăm tuổi đâu còn ít ỏi gì. Không lo ở nhà thêu thùa may vá, giặt giũ cơm Nước phụ cha giúp mẹ, lại cứ trèo đèo lội suối vào rừng. Con xem, nếu hôm nay không có Đại Bảo, có Phải con đã làm mồi cho thú hoang rồi không?
Một lão Ma đầu nay lại ngồi nghe lời giao huấn từ một thôn phụ, Cổ Ma không giận đâu, Lão chi hận bản thân vô lực không xẻo lưỡi con mụ này mà thôi.
Đại Bảo đứng một góc nào lơ một hồi, thấy hai mẹ con đang bàn chuyện gia đình, gã kiếm cớ rút lui vì còn gánh củi trên nui.
Thiếu niên Đi rồi, Thi Lan đột nhiên chuyển sang giọng quan tâm ân cần.
-Tiểu Hạ, Con còn đau lắm không?
Cổ Ma không khỏi kinh ngạc về thái độ của người thôn phu này, vui rồi chẳng phải to tiếng dạy dỗ lão ư? Sạo đột nhiên lại thay đổi thái độ to ra quan tâm như vậy? Một lao Ma đầu sa vào Ma đạo hàng ngàn năm, đối với Nhân tình đã quên Đi ít nhiều.
Tiểu Hạ lắc đầu không nói, Thi Lan tự mình xắn quần con gai, nhìn đầu gối bên phai chầy xước, máu đông tu thành một khối bầm, trong lòng người làm mẹ không khỏi xót xa.
-Thầy Y đã ra thị trấn tri bệnh cho người ta, vết thương này của con phai đợi đến tối, Thầy về rồi nhờ thầy qua xem. E rằng con sẽ cố vết sẹo để đời đấy. Cho chừa cái thói leo trèo Đi ha.
Thôn phụ Kiến thức hạn hẹp, đối với y lý chẳng biết được nhiều. Thi Lan chi biết lấy khăn sạch với Nước ấm rửa qua vết thương cho Tiểu Hạ.
Cổ Ma lúc này biết Thi Lan có ý tốt, nhưng không có phương pháp điều trị, với Kiến thức của lão thì tìm một đơn thuốc trị thương không Phải khó.
Đang lau vết thương cho con, đột niên Tiểu Hạ mở miệng nói.
-Mẹ, mẹ lấy cho con vài nhánh cỏ Sài Hồ, hai gốc Mộc Can, hai nhánh Hoàng Liên đem gia Nhuyễn trộn với Nước tiểu, sau đó đưa cho con gái được không?
Nghe con gái đọc vanh vách mấy loại thảo dược điều trị vết thương. Thi Lan khuôn mặt cứng đờ như bị trúng tà. Định thần lại một lát, Cô phì cười.
-Thôi Đi Tiểu Hạ, Ra nông nỗi này còn pha trò. Con đọc bậy bạ mấy đơn thuốc khi dùng vào thì lại sưng tấy cho coi, lúc đó lại làm khó Thầy Y đấy. Thôi thôi, nghỉ Đi cho khỏe.
Thi Lan xua tan lắc đầu, Tiểu Hạ đột nhiên kêu gào, Cô nàng gia bộ giấy dua, khốc lóc khiến bà mẹ không muốn cũng phai làm theo để con gai yên lòng.
Tầm nửa canh giờ trôi qua, Thi Lan trở lại gian nha với bát thuốc đặc chế theo lời Tiểu Hạ đã nói.
-Đây rồi nhé, Con mà bị làm Sao thì mẹ không biết nói như thế nào với Thầy Y đâu.
Cầm lấy bắt thuốc đặc sệt màu xanh trên tây, Tiểu Hạ ngửi thấy tư vị mùi Nước tiểu liền tin tưởng bắt thuốc này có thể dùng được.
Chứng Kiến con gái không kỵ dơ bẩn, bôi thuốc Lên đầu gối vô cùng thành thạo, Thi Lan trong lòng chợt nảy sinh nghi vấn, bát thuốc này có tác dụng? Sạo con gái của mình dường như có điều gì đó khác lạ.
-Yên tâm rồi, nghỉ nửa buổi là có thể Đi lại được.
Cổ Ma thở phào nhẹ nhõm, mấy vị thuốc kia đều là hàng thông dụng, thôn phụ có thể tìm được, đáng tiếc chúng chưa phai đơn thuốc hiệu quả nhất. Nếu đổi lại, cho lão những tài liệu cần thiết thì chưa hết 1 canh giờ là có thể tung tăng nhảy múa, chứ không nằm nửa ngày như bây giờ.
Khốn nỗi thôn nghèo lấy đâu ra thuốc quy, đợi khi ta lành lặn nhất định sẽ tìm lại những bảo vật của Ma Điện trước kia, lúc đó mấy vết thương cho nhật này đâu xá là gì, cho dù cải tử hoàn sinh vẫn có thể.
Tiểu Hạ nở một nụ cười khó hiểu, Thi Lan càng cảm thấy lo lắng.
-Tiểu Hạ, Con không Sao chứ?
Cổ Ma thoát khỏi vọng tưởng, nhanh chóng quay về với thực tại. Lão khôi phục bộ dạng của một đứa con gai thôn quê, nhẹ nhàng nói
-Con gái không vấn đề gì nữa, Xin mẹ đừng lo lắng, đến tối là con sẽ Đi lại như bình thường. Chi là con muốn nghỉ ngơi một chút.
-Vậy được rồi, có gì cứ gọi mẹ, mẹ ở ngay nhà trên thôi. Sau này nhớ đừng làm chuyện gì dại dột đấy!
-Dạ, Con biết rồi.
Thi Lan Đi ra khỏi phòng nghỉ, Tiểu Hạ lập tức lực lại trí nhớ, trông đầu nàng có vô số bí tịch cường Đại từng làm mưa làm gió một thời. Cho hắn thời gian, hắn sẽ lại trở thành một đại Ma đầu.
...
Tối đến, cha của Tiểu Hạ, Hoa Vô Cầu đã trở về như, trên lưng là một số quả đào chín được phân nửa thì rụng trước mua thu hoạch. Khuôn mặt của hắn tử hôm nay lại vui vẻ la thường, miệng còn nghêu ngao câu hát.
-Mình về rồi đấy à, Hôm nay có chuyện gì vui hay Sao mà yếu đời ghê vậy.
Đặt chiếc gùi xuống giữa nhà, Vô Câu nhấp một ngụm Nước quay sang hỏi Thi Lan.
-Tiểu Hạ về chưa? Ta có chuyện muốn nói với nó.
-Con bé...
Thi Lan chưa dứt câu, Từ trong buồng, Tiểu Hạ lững thững bước ra, Đôi chân hoàn toàn lành lặn như chưa hề bị thương bao giờ, chi có điều lớp thuốc vẫn còn bấm trên đầu gối.
-Cha, mẹ...
Đang định ra ngoài rửa chân, đột nhiên nghe tiếng Vô Cầu gọi lại.
-Tiểu Hạ, qua đây, cha có chuyện cần nói với con và cả mẹ con nữa.
Tiểu Hạ miễn cưỡng quay lại nhà khách, dùng ánh mặt to tròn dò xét ga Nam tử trong Nhà.
-Cha gọi con Có chuyện gì thế ạ?
-Phải đấy, mình hôm nay cứ lạ Sao ấy? Trong rừng đào có chuyện phải không?
Vô cầu nở nụ cười ôn hòa, vội nói.
-Đâu có, đâu có, chả là danh tiếng của Đào gia thôn may mắn lọt vào mắt tiên gia, sắp tới họ có ghé qua đây mua đào sô lượng lớn,Nếu thấyưng thì năm nào họ cũng qua.
Tiểu Hạ ngơ ngác hỏi lại,
-Vậy thì chuyện đó đâu liên quan đến con gái.
Vô Cầu nói,
-Chưa hết, tiên gia thấy nơi đây khi hậu ôn hòa, cho răng người dân có thể có người hợp đường tu tiên, cũng trong lần này, họ sẽ khảo hạch một vài thiếu niên chưa quá 15, Ai có linh căn sẽ được gia nhập tiên gia, người thân nhận phúc lợi hàng tháng 10 lượng Bạch ngân.
Thi Lan kinh ngạc hỏi lại
-Gia nhập tiên gia, 10 lượng Bạch ngân mỗi tháng, ở đâu lại rơi xuống chuyện tốt như vậy, quả là nên vui, nên vui mình ạ.
Hoa Vô Cầu gật gù tán thưởng phu họa.
-Thì thế mới nới, cả thôn đang ăn mừng về chuyện đó. Nghĩ lại thì khảo hạch không phân Nam nữ, Tiểu Hạ nhà ta vừa tròn mười bốn, vẫn đủ tư cách tham dự. Nay ta ban chuyện này với hai người,
-Còn bàn gì nữa, nhất định phải tham dự rồi.
Cha mẹ đều giành cho Tiểu Hạ sự kỳ vọng to lớn, gia nhập tiên gia, người thân sẽ tự hào đến nhường nào? Lại còn có phụ cấp hàng tháng gửi về, được chỗ tốt không chi một. Tương lai con cái cũng rộng mở, không gò bó trong Đào gia thôn.
Cổ Ma chưa từng nghĩ sẽ gia nhập tiên môn, chinh tà Sao có thể dung hợp một chỗ. Nhưng hắn xa rời Nhân gian van năm, nội bộ Tiên Giới mạnh yếu ra Sao, gã hoan toàn không rõ, nếu có thể trà trộn hàng ngu tiên gia, thăm dò nội tình, chờ ngày bao đại thu không Phải lựa chọn tồi.
-Nếu cha mẹ đã nói như vậy, Tiểu Hạ xin nghe theo.
Cả hai phu phu đồng thanh reo Lên.
-Tuyệt lắm con gái,thân nữ nhi ta không hi vọng nhiều, dù kết quả như thế nào thì việc con đứng ra tham dự, cha mẹ đã rất tự hào rồi.
-Vậy khi nào họ sẽ đến tuyển chọn học đồ vậy mình?
-Sớm thôi, ngày 14 tháng này, tức ba hôm nữa.