Năm người thiếu niên cười thầm trong lòng, không ai bảo ai, uể oải lùi ra sau mấy bước, bọn họ giữ khoảng cách 10 bước chân, Chỉ cần thấy tay của Thiếu Nữ khẽ động liền đoán hướng né ngay.
Đại Bảo lay lay Tiểu Hạ, thì thầm vào tai cô.
" Tiểu Hạ, hay là thôi đi, ngộ nhỡ ném trúng thì các huynh ấy sẽ giận đấy."
Tiểu Hạ cố ý lớn tiếng đáp lại.
" Đại Bảo, huynh phải để ta xem bản lĩnh các sư huynh chứ. Chẳng lẽ mấy hòn đá của nữ nhân cũng không né được thì lấy tư cách gì dạy cho huynh. Chẳng may có trúng thì mấy hòn đá bé tẹo đâu tạo nên thương tổn gì."
Nghe vậy, mấy thiếu niên hò sang.
" Phải đấy, Không sao đâu, Tiểu muội muội cứ ném đi."
Tiểu Hạ tay nắm mấy hòn sỏi, tung Lên ha xuống với vẻ mặt hồn nhiên. Bất thình lình cô ném hòn đá chếch xuống đất, chưa kịp chạm ngón chân mấy tên kia.
Đại Bảo thở phào nhẹ nhõm, Đúng là nữ nhân, ném như vậy thì có thể trúng mới là lạ. Chưa kể mấy vị sư huynh thân thủ không phải dạng vừa, vậy nên hắn không cần lo lắng.
Mấy tên kia, nhìn hon đá rơi ngay mũi chân, không khỏi cười rộ lên.
" He hê... Mười viên chứ một trăm viên bon ta cũng không ngại đâu..."
"Tiểu muội muội ném mạnh tay Lên, có như vậy bon ta mới trổ hết tài nghệ được chứ!"
Tiểu Hạ nâng cánh tay lên, cố che Đi nụ cười đắc ý.
"Là các huynh nói đấy nhé!"
Lần này cô ném thật, nhưng động tác bên ngoài chỉ là để che mắt. Người khác thấy nàng ném đá, nhưng viên đá lại được nàng búng chếch sang bên cạnh.
Người ngoài cho rằng nàng chân yếu tay mềm, ném lệch, may mắn trúng người bên cạnh.
"Ai da!"
"úi"
một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng. mấy thiếu niên liên tục bị ném trung, máu nóng bắt đầu dâng lên.
Bon họ cũng tập trung vào động tác của Tiểu Hạ lại bị nàng lừa cho một vế.
Kế lườm rau gắp thịt tuy cũ nhưng dùng nhiều lần mà mấy tên kia không có cách hoá giải.
Đến khi mặt mũi lấm tấm vết đỏ như ong đốt, Một gã mới kêu lên.
"Khoan đã, chẳng phải nói mỗi người chỉ ném mười viên thôi sao?"
Tiểu Hạ hồn nhiên đáp.
" Đúng vậy, nhưng muội c nói sẽ ném ai trước đâu. Ở đây 5 người, Tổng Cộng 50 viên, ném ai thì ném nhưng mỗi người không đến 11 viên đâu ạ"
Cái kiểu ném tùy hứng, như vậy mới nguy hiểm, còn chưa kịp nói thêm, mấy hòn đá bị Tiểu Hạ quăng xuống đất.
"Chưa hết 50 viên, các huynh đều trúng đòn rồi nha, vậy muội noi học nghệ chưa thông có gì sai không?"
Thua một con nhãi chỉ vì dám coi thường, năm thiếu niên coi như đã lĩnh giáo.
"Quả đúng học nghệ bon ta chưa thông, Đại Bảo...sau này tự ngươi lo liệu đi"
Nói xong mấy tên kia đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng rời đi cho đỡ nhục.
Đại Bảo cất tiếng gọi theo, nhung đó chẳng khác nào sự si nhục với bốn tên kia. Bước chân của họ, càng lúc càng nhanh.
"Thôi xong rồi, Kỳ này các sư huynh sẽ giận ta mất...Tiểu Hạ, lần này muội sai thật rồi"
Tiểu Hạ nhăn mặt nhìn Đại Bảo, Không nhịn được nhảy Lên gõ đầu hắn một cái.
"Huynh bị đánh đến ngốc rồi hả, mấy tên kia nào có dạy dỗ gì cho huynh, Chúng chi lấy cớ bắt nạt huynh đó chứ?"
Đại Bảo lại thở dài ngoan cố.
"Muội làm cho Đan Phòng, đâu hiểu nội tình của tu luyện giả. Linh căn của ta hệ thổ, phu hợp với luyện thể chịu đòn.Càng bị đánh đau thì thực lực càng tăng cao."
Nhìn khuôn mặt, tay chân bị đánh bầm tím của Đại Bảo, Cổ Ma thấy có chút thương cảm. Bình sinh là đứa trẻ hoạt bát trong thôn, Chỉ vì tin tưởng Tiên Đạo mà tu luyện một cách mù quáng.
" Có đau không?"
Ngữ điệu quan tâm của Tiểu Hạ khiến Đối Bảo dịu xuống một chút.
"Không đau!"
Tiểu Hạ lấy chiếc gùi xuống, bốc một nắm lá của Cây Giao Dương, bỏ vào miệng nhai nát rồi đem nó đắp Lên vết máu bầm.
" Thổ thuộc tính có lợi trong phòng thủ, nhung cách tu luyện của Huynh không những không hiệu quả, mà còn đang tự pha hoại cơ thể của mình."l
Huynh thử nghĩ xem, nếu toàn thân chỗ nào cũng có máu bầm có phải khi huyết bị tắc ngẽn, đi lại còn khó khăn nói chi đến chuyện luyện công pháp!
Muội thấy đám người kia thấy huynh thật thà nên muốn quấy phá chứ có giúp được gì đâu"
Tiểu Hạ nói liền một hơi, vừa đắp Lên mấy vết thương cho Đại Bảo, khiến hắn bắt đầu thông suốt.
"Không ngờ Tiên Môn cũng có loại người xấu xa như vậy! Tiểu Hạ, Hôm nay không có muội giúp ta tỉnh ngộ, có khi ta sẽ bị đánh thành ngốc mất thôi."
Đại Bảo to béo, lúc cười gượng gạo làm Tiểu Hạ thấy mắc cười vô vung, dường như hắn lại giống với lúc hai người mới gặp, thật thà dễ gần
"Không có chuyện đó đâu, sau này huynh nhớ tránh xa đám người đó một chút, đến khi thực lực của huynh đệ lớn, bọn xấu không dám đánh chủ ý lên người huynh nữa."
Nhắc đến đây, Đại Bảo lại thở dài.
" Ta luôn cố gắng tập luyện, nhưng dường như tư chất hơi kém, tốc độ tu luyện chậm hơn đồng môn khá nhiều. Quả thực ta chưa có biện pháp."
Tiểu Hạ bèn nói.
"Lão Tiên Gia đã nói, mới nhập môn đều là Luyện Thể Kỳ, tức là rèn luyện thể chất đến mức độ siêu việt, vượt qua giới hạn thân thể của phàm Nhân.
Tư chất không ảnh hưởng trong giai đoạn này. Huynh trời sinh đã có sức mạnh, vậy cứ theo đó mà đề thăng khả năng. Hôm nay nâng 100, ngày mai nâng 110, tháng sau 200 cân, cứ tăng han mức lên từng ngày, chắc chắn huynh là người có Nhục Thể mạnh nhất Đông Dương Cung."
Đại Bảo lặp lại từng chữ "Nhục Thể Mạnh Nhất Đông Dương Cung" Như tìm thấy mục đích tu luyện của mình, Đợi mắt Đại Bảo Hừng sáng hữu thần.
" Ta nhất định sẽ là người có nhục thể mạnh nhất."
Tiểu Hạ đan tay trước ngực. vu vơ nói.
" đến lúc đó nhớ bảo vệ muội đó nha."
Đại Bảo siết chặt nắm đấm, tự thề với mình.
" Nhất định rồi, cả đời này, Chỉ cần Ta còn sống, không ai có thể làm tổn Thương Tiểu Hạ"
Cổ Ma trong lòng cũng vui mừng không kém, có thể có người như Đại Bảo làm hộ pháp, Căn cơ tồn tại ở thế giới này càng thêm chắc chắn.
Tiểu Hạ híp mắt cười hì hì.
"nhớ đó nha, mà hôm nay huynh về nghỉ ngơi đi, Sang mai cứ luyện tập thông thường. Khi mặt trời lặn ta sẽ mang thuốc trị thương tới...Vừa luyện tập vừa bồi bổ cơ thể, có như vậy huynh mới nhanh chóng trở thành kẻ mạnh nhất."
"Vậy ta về trước đây...chào Tiểu Hạ nha."
Đại Bảo rời đi, Tiểu Hạ cũng nhanh chóng trở lại công việc hai thuốc.
Đến xế chiều, nàng mang theo gùi thuốc, tiến tới Đan Phòng giao cho Bạch sư Bá.