Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Má Nó, Dương Đỉnh Phong! - Chương 15: Tiểu thư COW




Phục hồi lại tinh thần, ánh mắt Đỉnh Phong lại rơi trên người Tiêu Mộc.



Bóng dáng thon dài thoăn thoắt trên sân bóng, anh hơi ngửa cổ như bạch ngọc, nửa mặt với độ cong hoàn mỹ khiến Đỉnh Phong phải nuốt một ngụm nước bọt.



Giữa một đám con trai tiều tụy vì “cả ngày tuốt ống quần quá mức”, gương mặt của Tiêu Mộc còn xinh đẹp hoàn mỹ hơn cả các bạn nữ, làm mù mắt Đỉnh Phong.



(*tuốt ống quần = thẩm du)



Diêu Bội Chi đứng cạnh nhìn người trong sân bóng rổ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mộc, bĩu môi nói: “Hóa ra Tiêu Mộc cũng ở đây”.



Đỉnh Phong nhìn về phía Bội Chi, nhìn thấy ánh mắt của cô ấy di chuyển theo Tiêu Mộc, trong lòng thấy căng thẳng.



Khuôn mặt tròn trịa căng thẳng, kéo cánh tay Diêu Bội Chi, hỏi: “Bội Chi, cậu thích Tiêu Mộc sao?”. Đỉnh Phong đem tâm ý của cô phơi bày trước mặt Bội Chi, dũng khí này cô cũng không biết đến từ đâu.



Gương mặt xinh đẹp của Diêu Bội Chi đối mặt với cô, mắt hạnh nhìn thẳng cô.



Đỉnh Phong không biết nói gì, đầu hơi cúi xuống.



“Đỉnh Phong, cậu thích anh ta sao?”. Mắt hạnh mỉm cười nhìn Đỉnh Phong.



Đỉnh Phong không trốn tránh, ánh mắt kiên định, gật đầu.



Diêu Bội Chi nhe răng cười, vỗ vỗ bả vai Đỉnh Phong, vẻ mặt “tớ đã biết từ lâu”, nói: “Nhìn này, từ lâu tớ đã biết cậu có hứng thú với tiểu tử kia mà”.



Đỉnh Phong nhìn thẳng vào Bội Chi, “Bội Chi, chẳng lẽ không phải là cậu thích Tiêu Mộc sao?”.



Bội Chi nhe răng, gương mặt xinh đẹp tối sầm lại, nói: “Đỉnh Phong, cậu nhìn thấy tớ thích cái tên biến thái đó ở chỗ nào hả?”.



Đỉnh Phong sững sờ: “Không thích?”.





Bội Chi gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Cậu phải biết, lúc Tiêu Mộc bốn tuổi có thói quen thích cởi chuồng chạy, thường thường chạy giữa đường cái, dắt chim đi dạo là chuyện bình thường như cơm bữa. Nói thật, bây giờ tớ nhìn thấy anh ta là trong đầu tớ lại hiện lên hình ảnh lúc anh ta dắt chim đi dạo. Đỉnh Phong, cậu cảm thấy tớ có thể thích một đồ điên sao?”.



Trong đầu Đỉnh Phong xuất hiện hình ảnh, thân hình thon dài của Tiêu Mộc xuất hiện, mắt tròn mở lớn, môi hồng mấp máy, nuốt một ngụm nước bọt, da mặt dày nói: “Tớ thích”.



Bội Chi nhìn trời nói: “Cậu không cứu được nữa”.



“Nhưng mà, cậu đã nói thích thì đương nhiên chị đây sẽ giúp cậu thu vào tay…. Nhưng mà…”. Bội Chi nhìn Đỉnh Phong, như đang nghĩ cái gì, lúc đang muốn nói tiếp.



Đột nhiên Lý Gia Nhạc chọt hai người, vẻ mặt kích động, chỉ vào Tiêu Mộc nói: “Đừng nói chuyện nữa, gái hồng lâu Trương Hân Nhất lớp 20 đang quấn lấy Tiêu Mộc kìa”.



Đỉnh Phong nhìn, vừa vặn nhìn thấy Trương Hân Nhất đưa Cô ca cho Tiêu Mộc, ánh mắt câu hồn.



Giữa mùa đông, Trương Hân Nhất mặc một chiếc áo khoác màu vàng mỏng có viền tơ lụa, bên trong là một cái áo cổ chữ V, bộ ngực đầy đặn, mặc một cái quần hợp bộ, chân đi đôi giày cao ít nhất là bảy phân.



Nhắc đến Trương Hân Nhất cũng là một đóa hoa hiếm thây, xuất thân trong gia đình quân nhân, cha là bộ trưởng quân sự, theo lý thuyết thì nên là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nhưng kỳ lạ là từ nhỏ đến lớn cô gái này đều thích gây chuyện cho cha mẹ. Lúc học cấp hai đã gây ra chuyện mang thai, vừa lên cấp ba đã bị gắn cái mác gái hồng lâu.



Những chuyện tương tự như thế, ở nước ngoài Đỉnh Phong đã gặp không ít.



Trước kia, khi ở Mỹ cô có một người bạn là Belinda từ lâu đã “thân chính bách chiến”. Thậm chí có lúc đang dạo phố cùng với Đỉnh Phong, lấy tiền ra mua quần áo, thỉnh thoảng còn rơi vài cái jissbon từ trong ví. Mà Belinda vẫn bình tĩnh như cũ, tiếp tục nói chuyện quần áo đẹp xấu với Đỉnh Phong.



(*jissbon= bao cao su)



Lúc trước khi nghe thấy những tin đồn về Trương Hân Nhất, Đỉnh Phong cũng chỉ cảm thán một câu: “Tại sao không làm tốt các biện pháp đề phòng? Jissbon dùng cũng rất tốt mà”.



Trừ lần đó ra, cô không có cảm giác gì với Trương Hân Nhất.



Nhưng bây giờ nhìn thấy Trương Hân Nhất quấn lấy Tiêu Mộc, đột nhiên Đỉnh Phong cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mắt, chướng mắt quá!




Tiêu Mộc vẫn lạnh nhạt như thế, dường như không nhìn ra tâm tình của anh, hơi thở anh tản ra trong không khí.



Trương Hân Nhất đưa cô ca trong tay, miệng khẽ nở nụ cười, giống như sợ người khác không biết cô ta có hứng thú với Tiêu Mộc vậy.



Thỉnh thoảng Tiêu Mộc sẽ đáp vài câu với cô ta.



Đỉnh Phong chỉ hận mình không có đôi tai thính để nghe hai người bọn họ nói chuyện.



Lý Gia Nhạc xoa xoa tay hưng phấn: “Trương Hân Nhất đúng là không biết xấu hổ, Tiêu Mộc đã không cho cô ta sắc mặt tốt rồi mà còn xán vào, đúng là gái hồng lâu”.



Diêu Bội Chi phụ họa: “Nhân phẩm của Trương Hân Nhất này rất không tốt, không phải thời gian trước còn qua lại với người của trường kỹ thuật sao?”. Quay đầu lại nhìn Đỉnh Phong nói. “Mau! Đến đoạt lại Tiêu Mộc!”.



Đỉnh Phong: “………….”.



Lý Gia Nhạc cũng nói: “Lấy mặt tròn của cậu, thân hình to lớn, đuổi yêu nữ Trương Hân Nhất đi!”.



Đỉnh Phong: “….”. Cậu nghĩ tớ là Kính chiếu yêu à?




Sau mấy lần bị hai người giật dây, Đỉnh Phong cầm chai nước suối, bước về phía sân tập.



Càng giảm dần khoảng cách, Đỉnh Phong cũng nghe được đối thoại của hai người.



Trương Hân Nhất: “Tiêu Mộc, đừng lạnh nhạt như vậy, dù gì chúng ta cũng học chung tiểu học mà”.



【Đỉnh Phong cười nhạo trong lòng: tiểu học đã tính là gì, chui ra từ trong bụng mẹ mới đáng kiêu ngạo】



Tiêu Mộc: “Ừ”.




Trương Hân Nhất vẫn không ngại, đưa Cô ca nói: “Tiêu Mộc, cậu uống đi, tớ mua cho cậu, cậu đừng ngại”.



【Đỉnh Phong cười nhạo trong lòng: FUCK, mẹ nói không thể tùy tiện nhận đồ của người xa lạ】



Tiêu Mộc nhàn nhạt nhìn Trương Hân Nhất, khóe mắt khẽ nhếch lên, con ngươi đen như bóng đem, lạnh nhạt nói: “Tôi không khát”.



Nghe vậy, Đỉnh Phong dừng lại, nhìn chai nước suối trong tay, lông mày nhíu mại, rối rắm.



Trương Hân Nhất vẫn kiên trì, người của cô ta hơi nghiêng về phía trước. Từ góc độ của Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi có thể thấy, bộ ngực của cô ta sắp áp vào cánh tay của Tiêu Mộc.



Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc nhìn nhau một cái, ánh mắt đạt thành nhận thức chung.



Hai người chạy đến bên cạnh Đỉnh Phong, cùng đưa tay ra, đẩy mạnh.



Đỉnh Phong chưa hiểu gì, bước chân lảo đảo, không khống chế được mà ngã về phía trước.



Nhưng mà lúc sắp ngã xuống đất, cánh tay được một bàn tay trắng nõn kéo lại.



Đỉnh Phong sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên môi Tiêu Mộc, khóe môi hơi mím, vì trong mua đông nên hơi trắng và khô.



“Xin lỗi, xin lỗi….”. Đỉnh Phong áy náy nói.



Tiêu Mộc chưa nói gì, Trương Hân Nhất đã lên tiếng.



Ánh mắt của cô ta nhìn Đỉnh Phong, ánh mắt chuyển chuyển nói: “Không biết đi bộ à? Đi loạn gì thế, mùa đông đâu phải thời điểm phát động tình chứ?”