Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Má Nó, Dương Đỉnh Phong! - Chương 47




Ông cụ hừ hừ nói: “Thật là không có mắt nhìn, đấy là tôi mười năm trước đấy.”



Đỉnh Phong nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc là phải trải qua bao nhiêu sương gió mới có thể làm cho Kim Thành Vũ lớn lên thành Quách Đức Cương đây?



Ông cụ lại nói tiếp: “Nghe nói em làm quản lý trong công ty nước ngoài.”



Đỉnh Phong cười ha ha nói: “Ngài Tiếu, tôi cũng nhớ trong bản giới thiệu, ngài nói mình là ông chủ tự thân lập nghiệp.”



Ông cụ hểnh mũi lên: “Đó là đương nhiên, chính là hộ chăn nuôi heo chuyên nghiệp lớn nhất trong thôn đấy.”



Đỉnh Phong nhìn cái dáng vẻ kiêu ngạo kia thì chỉ muốn biến thành Bội Chi để đấm một cái vào mặt ông ta, cô cười ha ha, nói: “Thật đúng là ông chủ lớn.”



Ông cụ nói: “Đừng xem thường cái nghề này, lợi nhuận béo bở lắm đấy, nếu em theo tôi thì tuyệt đối có thể ăn ngon uống say.”



Đỉnh Phong: “…” Sao cứ có cảm giác như bị người ta bao nuôi vậy?



“Ngài Tiếu, tôi đâu có xem thường nghề này, nghề nào cũng có trạng nguyên, nghề nghiệp này của ngài Tiếu có thể nuôi sống những người theo chủ nghĩa ăn thịt.” Đỉnh Phong bắt đầu dùng sở trường của mình, vuốt mông ngựa.



Ông cụ vui mừng hớn hở: “Nói không sai, nói tiếp đi.”



Đỉnh Phong: “…” Cô thật sự muốn chạy rồi.



Ông cụ đột nhiên nhìn đồng hồ rồi kinh hãi nói với Đỉnh Phong: “Chết rồi, đến giờ hẹn với đối tượng thứ 5 rồi, tôi phải đi trước đây.”



Đỉnh Phong sững sờ.



Ông cụ lại nói với Đỉnh Phong: “Nhớ kỹ số điện thoại của tôi nhé, tôi có ấn tượng không tệ về em, có thể tiếp tục phát triển, nhớ gọi cho tôi đấy.”



Đỉnh Phong thật sự rất muốn hỏi một câu, là ai đã cho ngài dũng khí lớn như vậy.



Ông cụ lại tiếp tục nói: “Có thể cho tôi xin lại bó hoa trong tay không? Lát nữa tôi phải tặng cho tám cô gái xem mắt còn lại nữa.”



Đỉnh Phong thẫn thờ trả bó hoa lại cho ông cụ.



Ông cụ xoay người nói với Đỉnh Phong: “Lần sau gặp lại!”



Một giây sau khi ông ta ra khỏi cửa, Đỉnh Phong thần kinh thô mới chậm chạp lấy điện thoại di động ra, cho cái số kia vào black list, trong lòng lại gào lên một câu.



Tốt nhất là đừng gặp lại.



Lần đầu tiên xem mắt đã gặp được cực phẩm như vậy, Đỉnh Phong thật không còn lời nào để nói với cái công ty môi giới này nữa.



Ít ra thì cũng phải đưa thông tin chuẩn xác một chút chứ.



Một ông già hơn 50 tuổi, dáng vẻ như Quách Đức Cương, vậy mà bọn họ lại miêu tả thành thanh niên đẹp trai tuấn tú, cô thật không dám tưởng tượng, cái đám người được bọn họ gọi là thành thục chững chạc, khí vũ hiên ngang thì dáng vẻ sẽ thê thảm cỡ nào.



Từ nay về sau, đối với đám người trong công ty môi giới này, Đỉnh Phong đều xem như người qua đường.



Có lần đầu tiên, dĩ nhiên sẽ có lần thứ hai.



Lần thứ hai, Đỉnh Phong xem mắt với một đối tượng không tệ, dáng vẻ cũng thật thà chất phác, công việc cũng không tồi, là thầy giáo tiểu học.



Đỉnh Phong quyết định sẽ đối xử tốt một phen.



Nhưng sau đó, cô hiểu được … bi kịch lại một lần nữa xảy đến với cô.



Lần đầu tiên đi ăn cùng với một người đàn ông thật thà, cô nói mình muốn đi ăn lẩu hải sản, thế nhưng anh ta lại ngây ngây ngô ngô nói: “Hôm nay tôi không mang nhiều tiền, vậy nên …”



Đỉnh Phong cũng không đành lòng, nói: “Vậy để tôi mời.”





Đôi mắt của người đàn ông thật thà lập tức sáng lên.



Tối hôm đó, Đỉnh Phong nhìn ví tiền của mình xẹp xuống, lại nhìn đến người đàn ông bên cạnh, bụng đã to như sắp nứt ra, cô liều mạng tự thôi miên chính mình, đây chỉ là ảo giác.



Nhưng sự thật chứng minh, đây căn bản không phải là ảo giác.



Lần thứ hai, Đỉnh Phong đề nghị đến khu vui chơi.



Người đàn ông thật thà đáp ứng, đến lúc mua vé vào cổng.



Người đàn ông thật thà lục hết túi áo đến túi quần, chỉ moi ra được năm xu ba đồng tiền lẻ.



Dưới ánh mắt khinh bỉ của người bán vé, Đỉnh Phong run tay, tự móc 150 đồng trong ví ra đưa cho người bán vé.



Đôi mắt của người đàn ông thật thà lại lập tức sáng lên.



Đỉnh Phong tự nói với mình, có thể là lần này anh ta quên mang theo tiền.



Nhưng … sự thật lại chứng minh, Đỉnh Phong cũng đã sai rồi.



Lần thứ ba, hôm ấy là sinh nhật của Đỉnh Phong, cô và người đàn ông thật thà hẹn hò.



Người đàn ông thật thà nói là muốn đưa cô đi xem phim.



Lúc ấy tâm tình của Đỉnh Phong giống như đang được ngồi trên trực thăng, trong lòng âm thầm sung sướng kêu lên.



Rốt cuộc lão nương có thể nhìn thấy anh trả tiền rồi!



Cô mang theo tâm tình phấn chấn, cùng người đàn ông thật thà đi vào rạp chiếu phim.



Không ngờ anh ta lại nói: “Chờ một chút, đợi đến giữa trưa thì giá vé sẽ giảm một nửa.”



Đỉnh Phong thổ huyết, nhưng vì lần đầu tiên được anh ta mời, vậy nên dù chỉ có nửa giá vé cô cũng muốn.



Cố gắng ngồi đợi từ sáng sớm cho đến giữa trưa, Đỉnh Phong phấn khởi, chuẩn bị đi ra chỗ bán vé.



Người đàn ông thật thà lại ngăn cô lại: “Chờ một chút.”



Đỉnh Phong cắn răng nghe theo.



Qua một hồi, đột nhiên có mấy trăm học sinh tiểu học kéo đến, dẫn đầu bọn họ chắc là giáo viên.



Người đàn ông thật thà nói: “Chúng ta đi theo sau bọn họ.”



Hàng mi của Đỉnh Phong khẽ run rẩy, không biết người đàn ông thật thà này lại đang bày trò gì.



Vừa vào rạp thì đã chật kín người.



Đỉnh Phong và người đàn ông thật thà ngồi ở một góc khuất, chỉ có thể nhìn thấy được một nửa màn hình.



Đỉnh Phong nghĩ thầm, tính ra thì cũng có thể được coi là xem phim rạp.



Phim vừa mới bắt đầu chiếu…



Đỉnh Phong lại đau cả trứng.



Cái này là bộ phim hoạt hình mấy năm trước rồi, mẹ nó, đây là cái gì vậy.




Chỉ thấy một thiên thần nhỏ quay mông lượn một vòng rồi chỉ lên trời, nói: “Phạm vào luật trời, vậy nên mới phải đầu thai làm người.”



Đỉnh Phong nhìn người đàn ông thật thà bên cạnh, chỉ muốn nói: “Đời trước nhất định là phạm phải luật trời, vậy nên mới có thể gặp phải loại người keo kiệt đến mức này.”



Bộ phim kết thúc.



Người đàn ông thật thà và Đỉnh Phong ra khỏi rạp phim.



Đỉnh Phong buồn bực hỏi: “Sao không trả tiền?”



Người đàn ông thật thà nói: “Giáo viên tới xem cùng không phải trả tiền.”



Đỉnh Phong phun một ngụm máu.



Qua nửa ngày, rốt cuộc người đàn ông thật thà này chả bỏ ra một đồng cắc nào.



Đỉnh Phong quyết định chia tay anh ta ngay trong ngày sinh nhật của mình.



Bởi vì cô thật sự không thể tưởng tượng được, người phụ nữ có thể sống chung với anh ta sẽ là một loại mặt hàng cực phẩm như thế nào?



Cô ra ngoài ăn cơm.



Trong lúc ăn thì lại nhận được tin nhắn của Lý Gia Nhạc và Bội Chi.



Bội Chi đang hưởng tuần trăng mật, đăng lên tấm ảnh vợ chồng hạnh phúc, còn bảo là phong cảnh ở đây rất đẹp, khi nào Đỉnh Phong kết hôn thì nhất định phải tới đây, còn nói là khi nào về thì sẽ có quà cho cô.



Lý Gia Nhạc thì sắp đến ngày lâm bồn, bây giờ ngày nào cũng nằm trong bệnh viện, chán muốn chết.



Sau khi Đỉnh Phong nghe hai bọn họ nói thì đột nhiên trong lòng lại có một cảm giác cô đơn.



Cô phải mau chóng tìm một người để kết hôn thôi.



Nhưng tuyệt đối không phải là loại người quá già và quá keo kiệt.



Cô về đến nhà thì đã 11 giờ khuya, lúc đang chuẩn bị vào nhà.



Bà cụ nhà sát bên đột nhiên bước ra, nói với Đỉnh Phong: “Cháu gái, chờ chút.”




Đỉnh Phong quay đầu, nhìn bà cụ mặt mũi hiền lành, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”



Bà cụ lấy một cái hộp từ trong nhà bước ra, đưa cho Đỉnh Phong rồi nói: “Có một cậu trai trẻ đứng chờ trước cửa nhà cháu suốt từ chiều, đến tối lại đem cái này đến, bà nói là cháu đã có hẹn với bạn trai, người đó lại bảo là đưa thứ này cho cháu.”



Thân thể Đỉnh Phong cứng đờ, cuối cùng lại nhận lấy món đồ trong tay bà cụ.



Cảm giác rất nặng.



Lúc cô cầm lên thì thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy.



Sau khi trở về phòng mình, cô mở cái hộp ra.



Là một bức tranh được vẽ bằng kẹo mạch nha, trong suốt, bên trên là khuôn mặt tròn của cô, giống hệt năm năm trước, thoạt nhìn lại quen thuộc đến vậy.



Phía dưới có một dòng chữ được khắc bằng dao nhỏ.



Tặng cho người yêu nhất.



Đỉnh Phong không biết nói gì, cô cầm cái hộp, đột nhiên lại trông thấy trên nắp hộp có một dòng chữ nho nhỏ.




Không phải của Tiêu Mộc.



【Xin chào, tôi là chủ tiệm vẽ tranh mạch nha, đầu tiên chúc cô sinh nhật vui vẻ, người con trai này ngày nào cũng đến tiệm của chúng tôi, anh ấy luyện tập cả tháng trời mới vẽ được như vậy. Bức tranh bằng mạch nha này, anh ấy phải mất năm ngày mới vẽ xong, mặc dù không phải là rất đẹp. Nhưng tôi nghĩ đây là tình yêu thật sự của anh ấy.】



Đỉnh Phong cầm nắp hộp, nhìn thật lâu.



Cô không biết dùng lời nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.



Nói không cảm động là nói dối.



Thế nhưng, cô đã từng nói, cô muốn chấm dứt.



Vậy nên…



Cô đem cái hộp bỏ lẫn vào cùng mớ đồ lộn xộn trong nhà kho, nhét nó ở dưới cùng, giống như là muốn trốn tránh, sau đó đóng cửa phòng lại.



Tiêu Mộc, cô nói là đã kết thúc.



Lúc này, cô sẽ không dao động.







Thời gian còn lại, Tiêu Mộc cũng không xuất hiện nữa, đôi lúc Đỉnh Phong lại có chút cảm khái, không biết có phải là mình quá độc ác rồi không.



Trải qua mấy lần xem mắt, rốt cuộc ở lần thứ 27, Đỉnh Phong đã gặp được một người mà cô nghĩ rằng không tệ.



Tạm gọi người này là A Quân, tuy tướng mạo của A Quân không xuất sắc như Tiêu Mộc, nhưng khuôn mặt này vẫn đủ để bỏ xa đám người qua đường Ất Giáp tới mấy con phố, đối với một người diện mạo không cân đối như Đỉnh Phong mà nói thì đã là rất tốt rồi.



Lại nói đến công việc, nghe nói là cậu ấm của một công ty nổi tiếng nào đó, lương một năm khoảng 150 vạn.



A Quân phù hợp với tất cả các điều kiện của cô.



Mà ngay cả bối cảnh gia đình cũng vô cùng tốt, cha là giáo sư đại học, mẹ là chủ tịch của một công ty nổi tiếng.



Phú nhị đại đấy, quá tuyệt.



(*) phú nhị đại: con cháu nhà giàu thế hệ thứ 2, là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.



Nhưng A Quân lại không hề hư hỏng như đám phú nhị đại khác, thậm chí còn lịch sự tao nhã.



Khiến cho Đỉnh Phong cảm thấy lần này mình đã tìm đúng công ty môi giới rồi.



A Quân rất biết quan tâm săn sóc, chưa bao giờ để cho phụ nữ trả tiền, mỗi lần đều dùng Lamborghini chở Đỉnh Phong về nhà.



Đỉnh Phong có một loại cảm giác được yêu chiều mà lo sợ, người như A Quân, thật sự dễ đến gần như vậy sao?



Thế nhưng, mỗi lần gặp A Quân thì cô đều có cảm giác không thực tế.



Cảm thấy người như vậy hoàn toàn không thể phát triển quan hệ cùng mình.



Hơn nữa, người như vậy, không cần đi xem mắt thì cũng có cả đống gái đẹp thi nhau bổ nhào vào lòng anh ta, người trước vừa ngã xuống thì đã có người phía sau tiến lên rồi.



Tuy là thế, nhưng đối với Đỉnh Phong, A Quân vẫn là một mẫu bạn trai tốt, mỗi ngày đều đưa cô đi làm, buổi chiều đón cô về nhà, ngay cả bữa tối cũng ăn cùng nhau.



Dần dần, Đỉnh Phong bắt đầu thử mở lòng với A Quân.