Ma Thiên Ký

Chương 420: Cuộc chiến Hải tộc (11)




Dịch giả: Quyle019

Thanh niên áo trắng nhanh như chớp đưa tay lên người, lấy ra một chiếc thước gỗ màu vàng kim óng ánh, ném mạnh ra ngoài đồng thời tung một quyền đánh nát khiến nó biến thành một đống bụi phấn màu vàng tan theo gió.

Tiếp theo hắn vung mạnh ống tay áo về phía trước, một đạo ánh sáng màu lam lập tức hiện lên bao trùm kín toàn thân hắn vào trong đó.

Kim quan lão giả trên cự thuyền sau khi trông thấy cảnh này, không ngờ lại vỗ tay cười lên ha hả.

"Hặc hặc, quả nhiên là kẻ này thực sự có một cây U Đàn Linh Mộc! Lam tiểu tử, tuy rằng ngươi có được nó là chuyện tuyệt mật, cũng chẳng nói cho nhiều người biết, nhưng ngươi không thể ngờ được rằng thân tín của ngươi Xích Lý đã nói hết cho bổn Vương rồi. Nếu không phải bổn Vương không tiếc thiết lập khổ nhục kế, để cho Lệ Côn quy hàng ngươi, cố ý thả ra phong thanh, thì làm sao có thể khiến cho ngươi bị mắc lừa mà đem Linh Mộc cất kỹ bên người ra. Ngươi thật cho là lợi dụng thể xác ngươi thì có thể thi triển thượng cổ pháp trận chú sát sao, thật sự là tức cười!"

"Bệ hạ sáng suốt! Hải Yêu Hoàng mặc dù là cường giả Chân Đan Cảnh, nhưng ở trước mặt bệ hạ thì cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói mà thôi. Tuy rằng hắn biết được phương pháp hữu hiệu duy nhất để ngăn cản chú sát này chính là mang theo Linh Mộc thế gian hiếm có này bên người, nhưng lại không biết, sau khi mùi hương mà linh mộc phát ra dung hợp với khói độc do thi huyết hóa thành, lại càng làm cho độc tính tăng lên gấp mấy lần, cho dù là cường giả cảnh giới Chân Đan thì sao chứ, căn bản là cũng không có cách nào ngăn lại được. Lệ Côn ở một bên sắc mặt cung kính nói.

Mà cùng lúc đó, vốn dĩ huyết sắc Giao Long đang du tẩu trong vụ khí màu đen, chợt rối rít phát ra tiếng kêu gào giãy dụa, nguyên bản giáp xác bên ngoài màu huyết sắc trong suốt dưới sự ăn mòn của kịch độc chợt phát ra mấy tiếng "Xì xì", thân hình lập tức thu nhỏ lại một cách nhanh chóng, lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, chỉ một lát công phu sau đã biến thành một đoàn chất lỏng màu đen không còn sinh khí.

Mà những tên Khôi lỗi giáp sĩ màu bạc kia vốn chỉ hơi có chút trì trệ hành động, nhưng sau khi bị khói độc màu đen bao phủ lấy, áo giáp nhìn có vẻ cứng rắn vô cùng cũng ào ào tan chảy, lập tức hành động càng thêm chậm chạp, sau đó tất cả rơi từ trên cao xuống đất, rút cuộc không thể nào nhúc nhích được nữa.

Mà Hải Yêu Hoàng vốn là vạn độc bất xâm, trong nháy mắt cũng bị màn sương mù màu đen bao phủ bên trong giống hệt giòi bám vào xương, bên ngoài thân lúc trước cũng đã phát ra quang mang hộ thể màu lam nhưng cũng không thể ngăn cản được chút nào, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng cái trắng bệch như tờ giấy.

Vẻn vẹn chỉ sau thời gian mấy hơi thở, khí tức đã suy yếu hơn nửa so với lúc trước.

Trong mắt thanh niên mặc áo bào trắng lúc này chợt lóe lên sự tàn khốc, sau khi gầm lên một tiếng, quanh thân nổi lên một tầng quang mang màu lam, bức hết khói độc xung quanh ra ngoài, sau đó trở nên mơ hồ, chợt biến thành một đầu Giao Long màu lam lớn hơn mười trượng, cùng lúc vang lên một tiếng rồng ngâm vang vọng cả bầu trời, mạnh mẽ lao ra khỏi màn sương mù, bay thẳng về phía Hải Hoàng Cung.

Mà ngay lập tức khi Hải Yêu Hoàng hiện ra chân thân, sáu đại Điện chủ vốn đã lui về sau giống như sớm đã đoán trước tình hình, tất cả đột nhiên quay đầu lại hóa thành sáu đạo cầu vồng bay vọt lên, đuổi sát theo phía sau vào cung điện.

"Yêu Hoàng đại nhân!"

Thanh Cầm và vài tên Hóa Tinh Kỳ chiến tướng đang đợi, thấy tình cảnh này, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt, nguyên bản cuộc chiến vốn đang có thể xoay chuyển, lại trong khoảnh khắc hoàn toàn bị phá vỡ.

Bọn hắn lúc này liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên thúc giục Pháp lực còn thừa trong người giải tán ngay tức khắc!

Đã đến nước này, tất nhiên là bọn hắn chỉ có thể tự tìm con đường sống cho mình.

Bất quá sau khi bị hơn mười đầu Thánh Thú xông lên ngăn lại, lúc này hoặc bị giết hoặc bị bắt, căn bản không có một người nào có thể bình yên thoát thân.

Sau đó, vốn dĩ đại quân Hải Tộc đang lui ở phía xa, sau khi được kim quan lão giả phân phó một tiếng, lập tức bao vây kín kẽ Hải Hoàng Cung.

Lúc này, vị Thương Hải Vương Tộc Vương Giả này mới thở dài một hơi, mặt lộ vẻ vui mừng lớn tiếng nói:

"Từ nay về sau, bên trong Thương Hải này không còn có cái gì gọi là Hải Yêu Hoàng nữa, mà chỉ có Thương Hải Vương Tộc chúng ta!......"

Thanh âm vang dội vừa mới vang lên, bên trong chiến trường lập tức vang lên một hồi tiếng hoan hô, nguyên bản thần sắc vệ sĩ Hải Tộc đang nghiêm túc, trên mặt cũng lộ ra vẻ hưng phấn.

Mà kim quan lão giả sau khi nói, liền khoanh tay mà đứng, ánh mắt lại nhìn vòng vây phía Hải Hoàng Cung lần nữa, yên lặng chờ tin tốt từ bên Hải Hoàng Cung truyền về.

Trong suy nghĩ của hắn, Hải Yêu Hoàng thân đã trúng kỳ độc, tự nhiên không thể chạy khỏi sáu đại Điện Chủ liên thủ đuổi giết.

Chỉ cần giết chết vị Chân Đan Yêu Tộc này, trận chiến này bọn hắn mới chính thức xem như công đức viên mãn.

Kết quả là chỉ sau một khắc đồng hồ, nguyên bản ở bên trong Hải Hoàng Cung vô cùng yên lặng, rút cuộc đã có động tĩnh, chỉ thấy sáu đạo cầu vồng khí tức cường đại óng ánh lần nữa từ đó lóe lên, bay thẳng về phía kim quan lão giả đang trên cự thuyền.

Một lát sau, phía trên cự thuyền.

Một nữ tử mặc áo lụa đang đứng trước mặt kim quan lão giả bẩm báo điều gì đó, còn năm tên lân tộc cường giả Giả Đan Kỳ thần sắc cung kính đứng ở phía sau nàng này.

"Cái gì, đã để hắn trốn thoát! Điều này sao có thể!" Kim quan lão giả chỉ nghe được một vài câu, thần sắc thoáng cái đã trở nên vừa tức giận vừa kinh hãi.

"Bệ hạ, trong lúc chúng ta một đường đuổi theo, lại phát hiện Hải Yêu Hoàng chui vào một chỗ sâu ở trong mặt đất, mà trong tay còn bí mật mang theo một nữ tử của tộc chúng ta. Khi chúng ta lần theo khí tức tiến vào một mật thất ở phía sâu bên trong, hắn lại từ một cái pháp trận đã bố trí thật tốt trước đó, trực tiếp xé rách hư không, đi vào một cái khe không gian nào đó rồi, mà sau khi hắn rời đi thì pháp trận đó cũng bị hắn phá hủy hoàn toàn."

"Bệ hạ, thời điểm ta bị bắt lúc trước, tựa hồ có nghe nói qua, ở phía dưới đáy biển Hải Hoàng Cung có một cái mạch khoáng hiếm thấy, mà ở chỗ rất sâu trong cái mạch khoáng này tựa hồ là một cái vực sâu không đáy." Lệ Côn ở bên cạnh thấy vậy, lập tức cẩn thận nói bổ sung.

Kim quan lão giả nghe xong, bị dọa đến giật cả mình.

...Cùng lúc đó.

Một cái động lớn bên cạnh mỏ quặng dưới đáy biển, thi thể thủ vệ quặng mỏ nằm đầy đất, máu tươi chảy xuôi trên đất, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí.

Thậm chí cả mười hai đầu Khôi Lỗi hình người cực lớn, giờ phút này cả đám cũng đã bị bổ thành hai nửa, nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích được chút nào.

Về phần tên thủ vệ quặng mỏ thủ lĩnh Trần Cương kia, giờ phút này đã đầu một nơi thân một nẻo nằm trên vũng máu, trên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà móp méo biến dạng.

Cách thi thể hắn không xa, một thân áo lục Diệp Thiên Mi đang đứng lặng im, cánh tay khẽ vẫy, nguyên bản chín đạo kiếm quang màu bạc đang bay múa đầy trời sau lưng đột nhiên hơi chậm lại, sau đó lóe lên chui vào trong thân thể nàng.

Sau đó, nàng khẽ đưa tay nắm vào không trung, một cái kiếm nhỏ màu vàng kim cùng một kiện giáp da màu đỏ thẫm đồng thời từ trên thi thể Trần Cương bay ra thật nhanh, vững vàng rơi vào trong tay nàng.

Nàng nhìn qua hai vật, đôi mi thanh tú sau khi hơi nhíu lại một chút liền thu chúng vào trong túi trữ vật.

Sau đó, trong ánh mắt đẹp của nàng lóe lên tia sáng, cánh tay run lên, trong hư không ngân quang chợt lóe.

"Phanh" một tiếng, nguyên bản nửa vòng tròn màu lam bao phủ trên mặt đại động, lập tức từng khúc vỡ vụn ra.

Thân hình Diệp Thiên Mi chớp động một cái, lặng lẽ trực tiếp chui vào sâu trong động.

...

Trong vực sâu không đáy.

Trước đó, một đám Quáng Nô do Lam Tỳ cầm đầu vừa mới tránh khỏi một đoàn Nghiệt Thú, hiện tại tiếp tục vội vàng chạy một mạch trên vùng đất màu xám tro.

Bỗng nhiên, trên bầu trời cách hơn trăm trượng phía trước bỗng vâng lên âm thanh "Ông ông", cùng lúc đó không gian kịch liệt chấn động, một đạo vết nứt không gian trắng mịt mờ hư không hiện ra.

Tiếp theo có một bóng trắng nhoáng lên, một gã thanh niên mặc áo bào trắng ôm một nữ tử loạng choạng từ đó bay ra.

Thanh niên này tướng mạo tuấn mỹ, nhưng sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, một thân áo trắng mơ hồ có vài vết máu.

Người này lơ lửng ở trên không, thở dài một hơi, rồi sau đó ánh mắt đảo qua chỗ đám Quáng Nô, lúc này trên mặt lộ một tia ngoài ý muốn, nhưng lập tức thần sắc liền trở lại bình thường. Thản nhiên nói một câu:

"Ah.., hóa ra là các ngươi, cũng thật là có chút ngoài ý muốn!"

Đám người Liễu Minh ở xung quanh đó, nhìn thấy không trung đột nhiên xuất hiện một thanh niên áo trắng thì trợn mắt há hốc mồm, suýt nữa tưởng mình đã bị hoa mắt.

Thanh niên này tất nhiên là kẻ thông qua pháp trận phía dưới Hải Hoàng Cung trốn đến tận đây Hải Yêu Hoàng!

Giờ phút này ánh mắt của hắn lóe lên, lạnh lùng nhìn vào đám người Lam Tỳ nhàn nhạt nói:

"Ta vốn đã biết ngươi có ý định với đáy vực sâu này, nhưng không nghĩ tới ngươi dám làm thật vậy, đã thế lại còn dẫn theo một đám đông phế vật nữa chứ! Cái này rất khác so với tính cách vốn có của ngươi."

Lam Tỳ ngay khi nhìn thấy thanh niên áo trắng, đồng dạng trong nội tâm vô cùng hoảng sợ, nhưng giờ phút này nghe đối phương nói chuyện, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, đồng thời tâm niệm nhanh chóng chuyển động.

Kế hoạch của hắn mặc dù không thể nói là không chê vào đâu được, nhưng trải qua rất nhiều năm suy tính, cũng đã cân nhắc các phương diện hết sức chu đáo, hơn nữa thời cơ phát động kế hoạch cũng hoàn toàn nắm chắc.

Nhưng nghìn tính vạn tính, cũng không thể ngờ tới lại gặp được Hải Yêu Hoàng ở chỗ này.

Dù sao dựa theo suy tính của hắn, giờ phút này hẳn là thời điểm Hải Tộc ồ ạt xông tới, là lúc chiến đấu kịch liệt nhất.

Mà với thực lực của hai bên, muốn phân ra thắng bại cũng không phải thời gian ngắn như thế có thể làm được.

Xem ra hơn phân nửa là đại chiến phía trên đã xảy ra biến cố rồi!

Mà nội tâm đám người Liễu Minh lại càng trầm xuống!

Những Quáng Nô Có thể theo Lam Tỳ tiến vào cái vực sâu này thực sự đều là những người nổi bật nhất, vô luận là tu vi hay lịch duyệt đều tương đối bất phàm, nếu không cũng sẽ không được Lam Tỳ tuyển chọn để đi cùng.

Nhưng đối mặt với vị cường giả Hải Yêu Hoàng Chân Đan Cảnh này, bọn hắn tuyệt đối không có hy vọng xa vời có cơ hội chạy trốn được khỏi bàn tay đối phương.

Mọi người vốn nghĩ là nhất định sẽ thoát ly được mạch khoáng dưới đáy biển, rồi có thể có cơ hội một lần nữa được tự do, mà hiện tại như thế khiến mỗi người toát ra vẻ tuyệt vọng.

Trong lòng Liễu Minh cũng âm thầm kêu khổ cuống quít không thôi, không biết Hải Yêu Hoàng này vì sao lại phát điên, rồi làm thế nào lại đột nhiên xé rách không gian xuất hiện đúng chỗ này!

Nhớ ngày đó trên Miết Nguyên Đảo, nhiều cường giả Hóa Tinh Kỳ như vậy mà đều không chịu nổi một kích, chớ đừng nói chi là lúc này đây.

Bất quá nữ tử Hải Yêu Hoàng ôm trong ngực là ai?

Tuy rằng khuôn mặt quay vào trong không nhìn rõ được, nhưng nhìn thân hình tuyệt đối không thể nào là Diệp Thiên Mi, tuy vậy vẫn cho hắn một cảm giác rất đỗi quen thuộc.

Đúng lúc này, Lam Tỳ đột nhiên thần sắc đọng lại, mở miệng nói:

"Chư vị chớ hoảng sợ, không nên để hắn khoác lác lừa gạt. Tên Hải Yêu Hoàng này, bây giờ là miệng cọp gan thỏ, chỉ sợ hơn phân nửa là bản thân khó bảo toàn, nên mới phải xé rách hư không chạy đến nơi đây. Nếu như chúng ta liên thủ đánh một trận, ai sống ai chết thì vẫn còn chưa biết được đâu."