Ma Tôn Không Dễ Yêu Đương

Chương 14: Tôn chủ đã niết bàn trùng sinh




Từ xa đã thấy cột khói bốc lên đen nghi ngút, hương tanh nồng bay xa cả vạn dặm, Ma giới bao quanh bởi luồng oán khí nặng nề. Lộ Thương Nguyệt dẫn theo Vô Ảnh lẫn vào trong đám đông đang nháo nhào, thành công trà trộn vào trong

-Gần đây xuất hiện tin đồn rằng ma cốt đã tái thế, thiên tộc vì muốn trừ khử nó mà giếc chóc bắt nhốt rất nhiều đồng loại ta

- Tiểu nhân ti tiện, chúng thật sự không biết thế nào là thế đạo luân chuyển, vạn vật ắt có nhân quả sao?

Chưa dứt lời, có một bàn tay đặt lên bả vai của cô:

- Ngươi là ai, giả thần giả quỷ ắt có nguyên do

Lộ Thương Nguyệt lạnh lùng liếc về phía sau, tiên khí của hắn tuy mờ nhạt nhưng toàn thân lại toả ra mùi hương đặc trưng của hoa sen. Cô quay người lại, thì ra là một thiên binh, không phải, hắn là người có chức vụ cao, y phục hắn mặc trông trang trọng và tỉ mỉ.

- Vị đại nhân này, có việc gì sao?

- Nhìn ngươi có vẻ lạ mặt, mau theo ta về!

Gương mặt trắng sáng của hắn khá phúc hậu, ánh mắt lại trong trẻo, giọng nói lại mãnh liệt. Khi hắn định rút kiếm ra, Lộ Thương Nguyệt đánh vào huyệt đạo khiến hắn ngất đi, Vô Ảnh cũng hiểu ý mà vác hắn lên vai, dịch chuyển đến căn nhà tranh

Thiên binh đó mơ hồ tỉnh lại, nhìn xung quanh thấy đây hoàn toàn là một nơi xa lạ, nhìn xuống thấy cơ thể đang bị dây trói tiên siết chặt. Bướng bỉnh vùng vẫy ra

[ Thật mất mặt, đường đường là tướng quân lại bị một nữ tử đánh ngất]



[ Nữ tử đó thân thủ cao cường, không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, nàng ta bắt mình tới đây là có chuyện gì?]

Lộ Thương Nguyệt đẩy cửa bước vào, trong tay cầm chiếc roi da dài bảy thước, tay cầm làm bằng lông của yêu nhân, miếng ngọc bội đung đưa trên thắt lưng sáng chói. Cô lúc này rất mong chờ, người cô hành hạ đầu tiên sau khi đổi thai hoán cốt lại là một tiểu thiên binh mắt trắng mài ngài

- Cô muốn làm gì?

Hắn ta cố gắng lùi ra sau, lùi đến khi ngã lăn ra sàn thô cứng. Lộ Thương Nguyệt cuốn đầu roi lại, nâng chiếc cằm đang run rẩy đó lên, đôi mắt cô đột nhiên biến thành màu đỏ, nhìn thẳng vào thâm tâm hắn, nhìn thấy cả quá khứ rõ ràng từng chuyện một

- Hoá ra là một tiểu tướng quân, thú vị đấy!

[ Đọc tâm thuật? Pháp thuật này đã thất truyền từ lâu, trong sách cổ có viết, người biết thuật này chỉ có hai người, một là Thủy Thần Văn Cầm, hai là ma tôn Lộ Thương Nguyệt. Nhưng cả hai đều đã chết, vậy người này rốt cuộc là ai?]

- Bổn tôn thấy ngươi trong tâm có đoá bạch hoa, ngươi là hậu duệ của Tiên y Cổ Vân?

- Rốt...rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?

- Ngoan ngoãn ở đây, trước kia Cổ Vân với ta có giao tình, ta ắt hẳn không giết ngươi.

Cánh cửa lần nữa đóng lại, kết giới xung quanh chắc chắn đến con chim cũng không thoát ra được. Lộ Thương Nguyệt vừa rồi đã nắm được tình hình, dẫn theo thuộc hạ đến nhà lao nơi giam giữ đồng tộc



Nhà lao này trấn giữ nghiêm ngặt, đây cũng không phải là lúc cô nên xuất đầu lộ diện, trà trộn vào trong đám thiên binh, đến được nơi giam giữ. Nếu thật sự phải đánh một trận, rất khó để trở ra an toàn

Trong nhà lao u tối, ánh mắt cô dừng lại ở một đứa trẻ tầm hơn 200 tuổi, cậu ta quỳ xuống ôm lấy thân hình của một ông lão đang chịu đòn của bọn hống hách. Đó là...trưởng lão sao? Thân thể nhỏ nhắn cùa cậu ta không thể chịu nổi, bả vai tứa máu đầm đìa. Lộ Thương Nguyệt một đao giết chết kẻ đang cầm gậy kia, khiến hắn không thể phát ra một tiếng động nào

Nhận thấy có điều khác lạ, cậu ta ánh mắt đầy oán hận nhìn lên, lại ngạc nhiên khi nữ nhân đang cầm đoản đao vướng đầy máu kia giống hệt như người trong tranh vẽ

Trưởng lão khó khăn ôm lấy cánh tay cậu, ngồi dậy xem xét vết thương: Tiểu Oản, ngươi có sao không?

- Tiểu Oản? Cánh tay ngươi...

- Trưởng lão, người này...

Đưa ánh mắt nhoè đi vì nước mắt nhìn theo phía cậu ta đang nhìn, trong phút chốc không thể nói nên lời. Nữ nhân này giống quá, thật sự rất giống

- Trưởng lão, người không sao chứ?

- Cô..cô nương, lão già này không sao. Đa tạ đã cứu giúp

Thấy ông ấy không hỏi han gì về thân thế, Lộ Thương Nguyệt nhất niệm, trên trán xuất hiện ấn kí đỏ rực mà bấy lâu che dấu, giấu vết của ma tôn không thể nào làm giả!

Ông lão giật mình, quỳ xuống thật mạnh, liên tục vái lạy: Bái kiến tôn chủ, Bái kiến tôn chủ.