Ma Tôn Không Dễ Yêu Đương

Chương 17: Trị thương




Trong làn sương mờ đang vây kín, đôi mi trĩu nặng do ẩm ướt, từng cơn gió rít qua manh áo mỏng, Lộ Thương Nguyệt vô định lê đôi chân trần lên con đường sỏi đá. Vô thức đi đến nơi có ánh sáng vàng mờ nhạt. Là một viên bảo thạch màu hoàng kim, xung quanh thân nó toả ra một loại ánh sáng nhàn nhạt, càng tiến lại gần càng cảm thấy ấm áp, linh lực của nó cũng ngày một dày.

- Đây là...

Vừa mới mở miệng, đôi môi khô ráp nứt nẻ khiến cô hơi đau nhói. "Đây là tiên cốt sao? Vậy rốt cuộc mình đang ở nơi nào?"

Chưa dứt khỏi dòng suy nghĩ, bên kia lại có một viên cẩm thạch tiến đến gần. Khác với ánh sáng chữa lành của bên kia, viên cẩm thạch này có màu đen ngòm, xung quanh toả ra sát ý, lạnh lẽo thấu tâm can. Bất chợt hai viên cẩm thạch như gắn nam châm, hút chặt lại với nhau, hợp nhất thành một

Lộ Thương Nguyệt cẩn trọng lùi ra sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thứ đó. Đột nhiên chúng lao nhanh về phía cô, Thương Nguyệt cố gắng chặn nó lại nhưng lại không thể thi triển được công pháp. Đến cuối cùng chúng lao vào lòng ngực, hoà chung một dòng máu, sinh sống trong một thân thể. Lộ Thương Nguyệt đau đớn ngã rạp xuống đất, bàn tay ôm lấy ngực đang cồn cào như chục cái kim đâm, gương mặt cô trắng bệch, hơi thở trở nên nặng nề gấp gáp. Muốn phát ra tiếng nhưng cổ họng như có gì đó chặn lại. Ngay lúc đau đớn, bên tai lại nghe được âm thanh trầm ấm quen thuộc

- Lúc nóng lúc lạnh, ầy, thần y, người mau xem vết thương của nàng

- Mạch tượng này đang xung đột với nhau, không ổn!

Lạc Thiên rút trong túi ra cây trâm bạc, trực tiếp cắm sâu vào huyệt âm dương của cô. Trên trán xuất hiện ấn kí đỏ rực, loé lên như ánh lửa rồi nhanh chóng vụt tắt, lúc này đôi mắt cô hé mở, mơ màng nhìn xung quanh. Lại thấy gương mặt của Lạc Thiên đang nhăn nhó, nam nhân đang lo sốt vó đằng sau kia...

- A Nguyệt, nàng tỉnh rồi!

Lạc Thiên nghe được cách xưng hô độc lạ này, khó hiểu nhìn chằm chằm bàn tay đang sờ lên trán của y. Ngươi có thân phận thế nào mà lại dám gọi một ma tôn trời không sợ đất không sợ như một tiểu cô nương?

Những tưởng ma tôn sẽ tức giận, hất tay hắn ra rồi cho một đao, không ngờ nàng ta lại như đã quen thuộc, thản nhiên đáp lời hắn:" ừm"



Trong lòng hắn muôn ngàn dấu chấm hỏi, thật sự là ma tôn mà hắn biết sao? Ốm một trận nên đầu óc có vấn đề?

Lộ Thương Nguyệt không để ý đến cái bộ mặt xanh lè của hắn, trực tiếp ngồi dậy:

- Chuyện vặt như này mà ngươi cũng đến? Ở trên núi lâu quá nên sinh ra thèm thuồng chốn nhân gian sao?

- Hừ, ta cũng là thấy thương hại cho hắn, nên mới tìm đến, ai biết người lại khinh khỉnh không nhận chứ?!

Lộ Thương Nguyệt dùng ánh mắt quét qua thân ảnh Dã Thụy Yên. Cả người ướt sũng, bả vai đầy bùn đất, gương mặt lem luốc như mèo hoang. Tên hồ ly thối, qua mấy kiếp người vẫn là ngốc như vậy. Thế mà trước kia có một đoạn thời gian ta lại quên mất hắn!

- Hai người quen nhau sao?

Thụy Yên nhìn hai người họ với ánh mắt khó hiểu vô cùng, điệu bộ nói chuyện vô cùng tự nhiên như vậy, có phải là có giao tình từ trước?

- Dã đại nhân, ta không sao rồi, ở đây có thần y chăm sóc. Huynh mau trở về tắm rửa thay y phục đi. Để người khác nhìn thấy lại không hay

Y nhìn thấy gương mặt của họ đang có ý muốn người ngoài rời đi, cũng hiểu chắc có việc quan trọng cần bàn nên cũng hiểu ý rời đi..

Sau khi cánh cửa kia đóng lại, Lộ Thương Nguyệt vận công, đẩy khí đục trong đan thiền, men theo từng mạch máu mà tái tạo lại. Là do quá sức, lúc đánh nhau với Trượng Phương đã không làm chủ được sức mạnh. Thân thể này vừa mới thoát khỏi phong ấn chưa bao lâu, vẫn chưa thể quay lại được thời huy hoàng xưa cũ. Đồng thời bên kia Lạc Thiên cũng vận công, truyền lưu khí vào trong , thúc đẩy nhanh quá trình chuyển hoá

Dã Thụy Yên trong lòng có chút không yên tâm, khẽ đưa mắt nhìn qua khe cửa, hai chiếc bóng phản chiếu trên tường lại sát nhau đến vậy. Hai người họ, hoá ra lại là một đôi sao!?