Ma Tôn Trong Lòng Chỉ Có Phi Thăng

Chương 11: Xác sống ngập trời




Bùi Tuyết Lâu theo Tiêu Trần Diễn tạt ngang qua khu di tích, nửa giờ sau, hai người vẫn còn lang thang trong này. Trong lúc tuyệt vọng, y chỉ có thể lấy tấm bản đồ sứt mẻ ra tự mình nghiên cứu kỹ càng một phen.

"Hóa ra nơi này có tên là Vân Thiên phủ. Sau khi bị trời phạt, cả tòa phủ đệ lơ lửng không trung bị nhấn chìm xuống lòng đất. Những đệ tử tu luyện lúc đó có vẻ đều đã chết, chỉ còn lại một số người chống đỡ có tu vi thâm hậu cải tạo nơi này thành một di tích." Bùi Tuyết Lâu cau mày. Trừ mấy câu này ra, những thứ khác được vẽ trên đó đều đã rất mờ nhạt. Về phần tại sao bị trời phạt, còn có Vân Thiên phủ là môn phái như thế nào thì không nói rõ, bản đồ đường đi lại càng không thể tham khảo.

Quả thật càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.

"Nhiều mật thất ở hai bên thông đạo này vốn dĩ chỉ là nơi để đệ tử tu luyện, cũng không có vật lạ gì, căn bản không đáng để khám phá." Tiêu Trần Diễn tiếp lời, nhưng bước chân không hề dừng lại. "Nhưng chất liệu của tường đá bên trong tòa di tích này đặc biệt, thần thức khó có thể xuyên qua, không thể xác định kết cấu cụ thể, cho nên chỉ có thể thăm dò từng chút một."

"Mọi chuyện đều có lý do cả. Ví dụ như Vân Thiên phủ này dùng chất liệu ngăn cấm thần thức nhằm áp chế mưu đồ bất chính của các tu sĩ tăng độ khó cho việc có được truyền thừa. Mà thiết kế khảo nghiệm là để sau đó tuyển chọn những người nhận truyền thừa đáp ứng được một số điều kiện nào đó. Nhưng khiến người bị mắc kẹt ở nơi này quả thật rất khó biết được năng lực mấu chốt của họ. Hoặc là vì ép chúng ta phải khám phá từng gian mật thất hoặc là vẫn còn thứ gì khác đang chờ đợi chúng ta." Bùi Tuyết Lâu cất bản đồ, đuổi kịp bước chân Tiêu Trần Diễn, đi bên cạnh hắn, "Chân nhân cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?"

Tiêu Trần Diễn liếc mắt nhìn y, tùy ý làm nổ tung cơ quan của một căn mật thất, cửa treo ầm ầm bật lên, lộ ra khoảng không tối tăm bên trong, "Khám phá thử xem."

Bùi Tuyết Lâu rất có ý thức đi theo sau Tiêu Trần Diễn, lợi dụng thân thể của đối phương che chắn cho mình, yêu cầu được bảo vệ, nhất quyết không thèm nhìn bên ngoài, "Được thôi, nhưng chân nhân đừng quên ngọc bội của ngươi vẫn còn nằm trên người ta... "

"Chỉ cần không cách ta quá ba thước, ta tất bảo hộ ngươi an toàn." Tiêu Trần Diễn vừa nói xong, một bóng đen hung hăng lao tới, phóng ra một chưởng mang theo mùi hồi thối!

Bùi Tuyết Lâu lùi lại một bước, nhanh tay lẹ mắt ném một viên dạ minh châu vào trong mật thất. Ánh sáng lóe lên trong chớp mắt, Bùi Tuyết Lâu nhìn rõ tình hình trong mật thất, cũng nhìn rõ thứ đang tấn công Tiêu Trần Diễn.

Một người không lớn không nhỏ, nhưng thân thể bao phủ bởi lông đen chi chít, hành động linh hoạt, giống như một con vượn khỉ. Nguy hiểm nằm ở chỗ, thứ này có móng vuốt cực kỳ sắc bén và những chiếc răng nanh gớm ghiếc, lông tóc như gang như thép, khả năng phòng thủ trông có vẻ rất mạnh.

"Chậc" sau khi nhìn rõ thứ này, Bùi Tuyết Lâu lùi lại một bước, cảm thán một tiếng: "Thứ này cũng quá độc đáo rồi, có thể nhanh lên được không?"

Tiêu Trần Diễn tùy ý phất tay, một pháp lệnh hình khiên bán trong suốt đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cùng lúc đó, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một lưỡi băng sắc bén, không chỉ đánh bay con quái vật kia, mà còn ghim chắc nó vào bức tường đá của mật thất, khiến nó không thể thoát ra.

Dòng máu xanh đặc quánh từ từ chảy ra, nhuốm màu tường đá bằng ngọc bích, tỏa ra mùi tanh nồng. Thứ bị đóng đinh vào tường kia vẫn không ngừng giãy dụa, dường như không hề đau đớn mà gầm lên khiến màng nhĩ đau nhức.

"Ồ, băng linh căn." Bùi Tuyết Lâu liếc mắt nhìn người đã giải quyết con quái vật chỉ trong một hơi thở nhưng quần áo không mảy may hỗn loạn một cái, chép miệng, "Lại là một thiên tài... Tại sao rõ ràng là thiên tài trong vạn người lại cứ nhất định xuất hiện trước mặt ta, có phải đặc biệt vì khiến ta cảm thấy xấu hổ không?"

Giải quyết xong quái vật, Tiêu Trần Diễn xem xét các đồ vật trong mật thất thì phát hiện nó rất lộn xộn, một cây phất trần rơi trên mặt đất, một chiếc lư hương bị lật, một cái bàn nhỏ bị vỡ thành nhiều mảnh, và đủ các loại đồ vật phủ bụi không biết cụ thể chính xác là thứ gì.

Nghe Bùi Tuyết Lâu nói, hắn quay đầu nhướng mày, "Lời này nếu là người khác nói thì cũng được thôi, nhưng người nói thì dẹp đi. Thành tựu tương lai của ngươi đến ta cũng không thể nhìn thấu."

Bùi Tuyết Lâu khịt mũi rồi đi vào, cẩn thận tránh bụi bẩn mà đứng bên cạnh Tiêu Trần Diễn, "Vậy trong này rốt cuộc có gì kỳ lạ không?"

"Thứ này là tu sĩ biến thành, nguyên hình là đệ tử của Vân Thiên phủ. Tu vi lúc đó càng cao, biến thành xác sống càng trở nên khó đối phó hơn." Tiêu Trần Diễn nhìn xung quanh rồi bước ra ngoài, "Trong mật thất không có thứ gì giá trị, chỉ là thiết kế để hại người."

Bùi Tuyết Lâu đồng ý với kết luận này, nhưng y cũng không có cách nào tốt hơn để phá vỡ thế cục. Y hiện tại toàn thân không thoải mái, nếu đã có Tiêu Trần Diễn thì y cũng lười phí sức suy nghĩ.

Sau đó, hai người lại mở thêm một vài căn mật thất, tình hình cơ bản giống như dự đoán. Ngoài ra, cửa của một số căn mật thất đã được mở sẵn, bên trong không có gì cả.

"Có lẽ những thứ bên trong này đã chạy ra ngoài rồi, chắc chắn chúng đã đạt đến một sức mạnh nhất định." Bùi Tuyết Lâu cảm thấy hơi bực mình, điều này đồng nghĩa với việc y có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng cảm giác giao sự an toàn của mình cho người khác khiến y rất không quen, chỉ có thể chịu đựng cảm giác này, "Ở đây cũng không có phần thưởng gì, chỉ có khảo nghiệm, người nói xem một bí cảnh truyền thừa được thiết kế thế này hợp lý à?"

"Hợp lý." Giọng của Tiêu Trần Diễn vẫn bình tĩnh, "Điều này cho thấy người thiết lập bí cảnh yêu cầu rất nghiêm khắc. Những người không thể đánh bại xác sống hoặc những người thiếu kiên nhẫn sẽ bị đào thải. Đồng thời, cũng gợi ý rằng nếu vượt qua khảo nghiệm, phần thưởng nhận được sẽ càng lớn."

"Vậy ý của ngươi là?"

"Truyền thừa ở đây tuyệt đối không hề tầm thường, tầng tiếp theo nhất định chỉ có người thực lực vượt trội mới có thể tiến vào." Tiêu Trần Diễn rất khẳng định.

Bùi Tuyết Lâu theo bản năng không muốn lăn qua lăn lại ở nơi này, nhưng hiện tại thực lực có hạn, không thể tùy hứng, cho nên chỉ có thể thăm dò từng gian mật thất. Phí sức cả một ngày vẫn là tốn công vô ích.

"Mệt không?" Tại một khắc nào đó, Tiêu Trần Diễn đột nhiên quay đầu lại.

"Rất mệt. Ngươi thì sao?" Bùi Tuyết Lâu tùy ý hỏi lại.

"Mệt." Tiêu Trần Diễn dừng lại trả lời, "Vậy chắc cũng đến lúc rồi."

Bùi Tuyết Lâu cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười ở khóe miệng, đi đến bên cạnh Tiêu Trần Diễn, "Chậc, rốt cuộc xuất hiện rồi sao? Cơ quan này thiết kế cũng thật gian xảo."

Y vừa nói xong, một âm thanh cực kỳ không xác định truyền đến từ một phương hướng nào đó, trộn lẫn với một mùi hôi thối lạnh lẽo.

Tiếp theo, Tiêu Trần Diễn đã kéo thắt lưng của Bùi Tuyết Lâu cùng nhau bay lên, tránh khỏi đòn tấn công từ thứ đồ bẩn thỉu kia.

Đột nhiên bị nhặt lên như một chú gà con, biểu cảm của Bùi Tuyết Lâu có chút khó coi, nhưng sau khi cân nhắc so với việc thân mật tiếp xúc với thứ nọc độc kia thì y nhanh chóng dựa vào Tiêu Trần Diễn một lần nữa.

Chỉ thấy một khối thịt đen ngòm khổng lồ đang nhào tới, lối đi dành cho ba người đi dường như không vừa với nó. Tất nhiên chuyện càng khiến người khác ghê tởm hơn là thứ đồ này phảng phất như có vô số khuôn mặt, hành động hoàn toàn dựa vào lăn lộn để tiến về phía trước. Mỗi nơi nó đi qua đều để lại vết máu thịt thối rữa và chất ăn mòn đen kịt, có lẽ là một loại thi độc rất mạnh, người bình thường nếu hít phải sẽ tức khắc bỏ mạng.

Tiêu Trần Diễn cõng Bùi Tuyết Lâu nhanh chóng tiến về phía trước, đồng thời liên tục xoay người thi triển pháp thuật tấn công nhóm xác sống.

Chỉ có điều cho dù là kiếm băng sắc bén không gì sánh được hay gai băng khí thế bức người cũng không thể khiến quái vật kia bị thương gốc rễ. Kiếm băng sắc bén xuyên qua cơ thể khiến quái vật liên tục gầm rú la hét ầm ầm, nhưng vết khoét vẫn nhanh chóng khép lại. Gai băng như lồng giam cũng không thể chống lại tà vật giống như bùn loãng kia.

Thứ đó gặp gai băng liền biến thành bùn nhão, thoát khỏi công kích lại hóa hình, bất kỳ công kích vật lý nào đánh vào cũng một đi không trở lại.

Mặc dù Bùi Tuyết Lâu bị lôi đi một cách nhếch nhác, nhưng y luôn chú ý quan sát tình hình trận đấu, nhìn thấy những pháp thuật mạnh mẽ như vậy của Tiêu Trần Diễn cũng không thể làm gì được thứ đồ kia, suy tính chốc lát, y đột nhiên móc từ trong nhẫn trữ vật ra một đống phù chú trung giai.

Lôi Hỏa phù, Bạo Viêm phù, Độc Thủy phù, Băng Vụ phù, vân vân và mây mây như thể không phải dùng tiền mua mà hết lần này đến lần khác ném ra ngoài.

Phía sau họ chốc chốc là sấm chớp đùng đùng, chốc chốc là ánh lửa sáng rực, chốc chốc là sương giá bao phủ, dường như thực sự ngăn được bước chân của quái vật.

"Nó sợ lửa." Bùi Tuyết Lâu vẫn luôn cẩn thận quan sát tình hình của quái vật, một lúc sau nheo mắt nói "Linh hỏa trung cấp có thể đốt cháy da thịt của chúng nó, nhưng chúng có thể nhanh chóng khiến linh hỏa bị ô uế và dập tắt. Không bao lâu nữa chúng ta sẽ bị đuổi kịp."

Tiêu Trần Diễn cũng kiểm soát tình hình chuẩn xác, hắn biết Bùi Tuyết Lâu nói không sai, hiện đang suy nghĩ biện pháp đối phó, lại phát hiện ra một vấn đề mới.

Kể từ khi bước vào bí cảnh này, bọn họ vẫn men theo một con đường duy nhất, nhưng đến đây, lần đầu tiên xuất hiện một ngã rẽ, hai con đường khác giống hệt nhau xuất hiện.

Cả hai người đều im lặng. Những manh mối hiện có không thể khiến họ lựa chọn con đường chính xác.

Nhưng càng tệ hơn là mùi hôi thối và khí độc quen thuộc lại ập đến, hai người nhanh chóng đối mắt, "Hai con đường kia cũng có quái vật!"

"Vì vậy cả ba còn đường đều không phải con đường chính xác, vậy thì..." Tiêu Trần Diễn ôm lấy Bùi Tuyết Lâu, lưỡi băng cực lớn đỉnh thiên lập địa lấy hắn làm trung tâm bắt đầu phát triển thần tốc, cho đến khi xuyên qua mặt đất, "Giữ chắc!"

Bùi Tuyết Lâu không hề sợ hãi ôm cổ Tiêu Trần Diễn siết chặt thân hình. Chờ cho băng tan hết, cả hai lập tức rơi vào một hang động sâu không đáy!

Cả hai người hít thở chục lần, mới vừa tiếp đất liền nghe thấy tiếng nước ầm ầm từ trên cao rơi xuống, hiển nhiên là quái vật xác sống kia cũng rơi xuống.

Tiêu Trần Diễn không hề do dự mang Bùi Tuyết Lâu tiếp tục chạy trốn, nhưng lần này lại xuất hiện tám con đường. Khu di tích này quá kỳ lạ, phải men theo một con đường đi đến khi xung quanh tối thui, hoặc là gặp phải nơi toàn ngã rẽ.

"Ngươi nghĩ chúng ta nên đi đường nào?" Hắn hỏi.

"Cũng không chắc chắn được lối nào," Bùi Tuyết Lâu nhanh chóng trả lời, "Nếu muốn tăng cơ hội sống sót thì tách ra mới là thượng sách!"

"Ngươi không sợ sao?" Tiêu Trần Diễn liếc mắt nhìn y.

"Sợ có tác dụng không? Sợ có thể khiến quái vật xác sống này không nuốt chửng ta sao?" Bùi Tuyết Lâu vẫn mang theo nụ cười ngả ngớn thường ngày, "Ta biết ngươi có cách tìm ta, cho nên nếu tìm được đường ra, tất nhiên có thể dễ dàng quay lại cứu ta. Nhưng nếu ngươi vào nhầm đường chết, nói không chừng ta còn có cơ hội sống sót. Đến lúc đó, nếu ngươi đủ may mắn, tự có cách thoát thân thì đến bên này tìm ta."

Bùi Tuyết Lâu khởi động ngọc bội phòng hộ đeo trên eo, liếc nhìn Tiêu Trần Diễn một lần nữa, "Tương tự, nếu ta gặp phải nguy hiểm, ta cũng có thể cung cấp tin tức cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi có đến cứu ta hay không thì tùy vào tâm trạng của ngươi...... "

Y vừa nói vừa định tùy ý chọn một lối vào, nhưng đi chưa được hai bước y lại cảm nhận được một cơn gió mạnh ập đến, ý thức vừa bảo phải trốn đi nhưng y lại vẫn bị bất tỉnh.

Tiêu Trần Diễn đặt Bùi Tuyết Lâu nằm trên một tảng đá cao trong hang động, nhìn quái vật xác sống đang nhe nanh múa vuốt hướng về phía bọn họ gầm rú, vẻ mặt hờ hững "Nhưng ta lại không thích những việc ngoài tầm kiểm soát, cho nên ta chọn con đường thứ ba..."