Ma Tôn Trong Lòng Chỉ Có Phi Thăng
Bùi Tuyết Lâu vừa mới nấp sau thác nước âm thanh vang dội, ánh sáng chói lòa đã xuất hiện trước mắt y, một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, nhiệt độ cao khiến cả bề mặt của thác nước sâu thẳm dường như đều bị bốc hơi. Nhiệt độ tiếp tục tăng cao, da thịt của Bùi Tuyết Lâu bị nóng đến đỏ bừng, nhưng y vẫn âm thầm chịu đựng, quan sát cuộc giao tranh giữa hai bên qua làn nước.
Y biết rất rõ hai người đó đó mới đe dọa đến sự an nguy của y. Hiện tại y chỉ mới Niết Bàn tầng thứ nhất, đối diện với hai vị tu sĩ Kim Đan, khả năng rời đi mà không khiến hai người phát hiện ra không lớn, hơn nữa một trong hai người hình như là tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Điều này hoàn toàn khác với tình cảnh gặp mấy tu sĩ Trúc Cơ lúc nãy.
Một trong hai người đang đánh nhau bên ngoài làn nước là một thiếu nữ mặc váy đỏ, khuôn mặt nhìn không rõ nhưng y phục rất lộ liễu, trên người mang đầy phụ kiện làm bằng vàng bạc đá quý kêu leng keng. Dù không có động tác gì thì cũng phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, người nghe sẽ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, hẳn là một cao thủ giỏi tấn công bằng âm thanh.
Chắc hẳn hiện tại, người kia đã ngoan ngoãn hơn nhiều, toàn thân được lửa bao vây kín kẽ, tóc buộc cao, nhìn thân hình có vẻ là một nam tử. Pháp thuật hệ hỏa gần như đun sôi toàn bộ hàn đàm vừa rồi chính là do người này phóng ra, rõ ràng là một người tu hỏa thuật.
"Hahaha ~" Nữ tử cười rất tự phụ, trong lúc xoay người vẫn có thời gian để quay đầu chế nhạo, "Linh Hỏa chân nhân, ngươi cứ đi theo nô gia mãi làm gì, chẳng lẽ ngươi có ý gì với người ta?"
"Bớt nói nhảm, yêu nữ nhà ngươi mau giao bản đồ ra, ta tha chết cho ngươi!" Tên nam nhân kia cũng lên tiếng, giọng điệu tức giận, hoàn toàn không bị âm thanh leng keng của ả ta mê hoặc.
"Đã bảo với ngươi rồi, ta không có bản đồ gì hết! Nếu ngươi muốn đi hóng gió xuân cùng nô gia thì nô gia rất hoan nghênh~" Giọng nói của nữ nhân mềm mại đáng yêu nhưng rõ ràng lọt vào tai của tất cả mọi người có mặt, khiến người ta đầu óc mê muội.
Là công kích tinh thần. Nếu là trước đây, trình độ này hoàn toàn không lọt vào mắt của Bùi Tuyết Lâu, nhưng hiện tại y tu vi thấp kém, thần thức vẫn chưa được mở mang, cho dù thần hồn mạnh mẽ, quả thực cũng rất khó cưỡng lại. Sau khi nghe xong, y chỉ cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra, thể xác và linh hồn như bị chia cắt.
Nhưng vào lúc này, nữ nhân nọ đột nhiên nói: "Linh Hỏa, tu vi của ta và ngươi xấp xỉ, cũng chẳng làm gì được nhau. Cho dù thắng trong gang tấc cũng sẽ có thương vong, người còn lại chắc chắn không thể khám phá bí cảnh nữa. Khiến đôi bên đều chịu tổn thất, hà tất phải như vậy!"
"Ha, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận đồ trong tay ngươi rồi nhỉ! Nếu đã thế..." Linh Hỏa chân nhân cười lạnh, nghe ra ý trong câu nói của ả ta, tạm dừng pháp thuật trong tay, chậm rãi hỏi: "Ngươi định thế nào!"
"Đương nhiên là... dùng biện pháp hòa bình để giải quyết~" Giọng nói của nữ nhân kia càng ngày càng mê hoặc, "Môn phái của ta và ngươi gộp lại tổng cộng một trăm tám mươi người cùng chia sẻ có chút đồ như vậy, tất nhiên chẳng nghĩa lý gì. Nhưng nếu chỉ có ngươi và ta chia nhau, có phải ổn hơn không?"
Nghe vậy, Linh Hỏa chân nhân trầm mặc một lát, trước tiên thu lại pháp thuật, "Nếu đã vậy thì trước hết lấy bản đồ ra chia sẻ với ta đi, thể hiện thành ý!"
"Được thôi ~" Khóe miệng nữ nhân hiện lên một nụ cười quyến rũ, trong tay xuất hiện một quyển trục sứt mẻ, ả ta bay về phía Linh Hỏa chân nhân.
Linh Hỏa chân nhân lập tức duỗi tay đón lấy. Đây là manh mối quan trọng liên quan đến toàn bộ bí cảnh, không thể qua loa, nhưng nữ nhân vẫn không buông tay. Hắn cau mày, "Lịch Hải Đường, ngươi lại muốn làm gì!"
"Trước khi hợp tác, phải thu dọn bọn tạp nham đã..." Lịch Hải Đường khẽ mở đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp đảo qua, "Ở đây vẫn có một con bọ nhỏ này~"
Nghe thấy lời này, Bùi Tuyết Lâu lập tức thầm nói không ổn, lập tức huy động thể lực đến cực hạn, dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào hang động phía sau thác nước!
Bên ngoài bức màn nước, Lịch Hải Đường đột nhiên bật cười, sóng âm mạnh mẽ như hướng về nơi ẩn nấp của Bùi Tuyết Lâu, đập vào thác khiến nước văng tung tóe, cả linh đàm dường như đang đổ mưa to.
Linh Hỏa chân nhân nheo mắt, hắn biết Lịch Hải Đường giỏi pháp thuật tấn công bằng âm thanh, hơn nữa sở trường của loại pháp thuật này chính là phát hiện ra kẻ ẩn nấp. Bây giờ đối phương đã phát hiện ra có kẻ ẩn nấp, tất nhiên là không còn gì bằng. Hai người bọn họ một chính một tà, nếu như lần hợp tác này bại lộ không chỉ không có khả năng chiếm động phủ của bí cảnh này làm của riêng, mà quan trọng hơn là hắn còn có thể bị mang tai tiếng!
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, vì vậy hắn không hề do dự lập tức theo hướng âm thanh của Lịch Hải Đường, bắn một quả cầu lửa về phía thác nước, đánh thẳng vào hang động phía sau thác nước. Vô số đá vụn nhất thời vỡ ra, bụi bặm cát sỏi văng tung tóe khắp nơi!
Hai người bọn họ đều không khinh địch mà nhẹ tay, hạ quyết tâm phải nhổ tận gốc rễ. Nhưng bọn họ chưa kịp kiểm tra kết quả, đã nghe thấy tiếng hét của Lịch Hải Đường, "Ahhhhh!!!"
Linh Hỏa nhân chân lập tức cảnh giác nhưng chất lỏng đặc quánh đã văng lên mặt hắn, là máu. Hắn lập tức lùi lại, trong tay xuất hiện một thanh linh kiếm màu đỏ rực, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tiếng hét của Lịch Hải Đường đã biến thành tiếng gầm, "Bản đồ!!! Tay của ta!!!" Thì ra cổ tay của nàng ta đã bị chặt đứt, lúc này chỉ còn lại một cánh tay đang chảy máu. Tất nhiên bản đồ mà ả ta ôm khư khư trong tay đã không cánh mà bay.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!" Linh Hỏa chân nhân cũng cảm nhận được áp lực cực lớn. Rốt cuộc là ai có thể bất tri bất giác tiến vào phạm vi ba thước quanh thân hắn, còn không một tiếng động cắt đi tay của Lịch Hải Đường!
Tuy rằng tu vi của hắn cao hơn Lịch Hải Đường một chút, nhưng Lịch Hải Đường là tu sĩ cảnh giác rất cao, hiện tại lại bị đánh lén, cho thấy người trong bóng tối kia muốn lấy đầu của bọn họ cũng không phải là chuyện khó gì.
"Bọn họ vào rồi!" Lịch Hải Đường vừa gầm lên vừa băng bó cổ tay, vẻ mặt hung dữ, "Công kích thế này hắn chắc chắn khó có thể làm lại lần nữa. Chúng ta chỉ cần đuổi kịp là có thể giải quyết được hai người bọn họ!"
"Ngươi có chắc là chúng ta đối phó được không?" Linh Hỏa chân nhân vẫn đang cân nhắc.
"Đương nhiên, nếu kẻ đó thực sự có khả năng đối đầu với ta và ngươi, hắn làm sao có thể rút lui sau một đòn tấn công? Rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu, ý đồ khiến chúng ta sợ hãi trở lại mà lùi lại!" Lịch Hải Đường nghiến răng, "Đã đến nước này rồi, nếu không giết sạch chúng thì việc hợp tác giữa ngươi và ta tất sẽ bị bại lộ. Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể ăn quả đắng!"
Nói xong cũng không đợi Linh Hỏa chân nhân đáp lại, lập tức tiến vào trong thác nước, "Bản đồ hiển thị lối vào của động phủ vừa hay chính là nơi này. Nếu ngươi không theo kịp, đừng trách ta không nhắc nhở trước!"
Vẻ mặt của Linh Hỏa chân nhân thay đổi, một lúc sau, hắn theo Lịch Hải Đường vào trong thác nước, chỉ để lại một thác nước hỗn loạn, vẫn ầm ầm tiếng nước chảy...
Bên phía Bùi Tuyết Lâu, công kích bằng âm thanh của Lịch Hải Đường hậu phát chế nhân mạnh mẽ đánh vào lưng của y khiến y tức khắc phun ra máu, cả người bay về phía trước cho đến khi đụng phải thạch nhũ mấy lần mới dừng lại.
May mắn thay, y phản ứng nhanh, bộc phát sức mạnh toàn thân, cũng nhờ đột phá được bí thuật Niết Bàn tầng thứ nhất, y sở hữu sức mạnh thể chất tương đương với yêu thú cấp 2; thêm vào đó, sóng âm va vào vách đá nên giảm bớt không ít, pháp khí phòng ngự mang theo trong người cũng tự động phát ra, mới giúp y giữ được mạng nhỏ.
Nhưng cho dù như vậy, y vẫn mắt nổi đom đóm, ý thức có chút hỗn loạn. Công kích bằng âm thanh quả thật là một sát chiêu đối với tu sĩ vẫn chưa mở ra thức hải. Nhưng y dù sao cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thể chất cũng không giống người bình thường, hoảng hốt trong chốc lát, y đã thanh tỉnh trở lại.
Nhìn xung quanh, y khá kinh ngạc, kiếp trước sống ở dãy núi này lâu như vậy mà y lại không biết phía sau thác nước có một cái hang động! Chẳng lẽ đây là bí cảnh vừa rồi mà hai người kia nhắc đến?
Nhưng không đợi y điều tra kỹ càng, nhiệt độ thiêu đốt kèm theo tiếng sụp đổ vang đội ầm ầm truyền đến!
Bùi Tuyết Lâu mặt mày tái mét, lập tức tìm kiếm pháp khí phòng ngự mạnh nhất trên người, nhưng linh lực trên người y thực sự có hạn, rốt cuộc có thể phát lực thành công hay không y cũng không nắm chắc.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Bùi Tuyết Lâu bị người khác kéo đi, sau đó liền bị người ta ôm vào trong lòng, mái tóc lạnh lẽo của người nào đó vì tốc độ cực nhanh mà như che khuất cả khuôn mặt y, nhưng mùi vị này y lại rất quen thuộc.
Chậc chậc, lại là Tiêu Trần Diễn.
"Tiêu tiền bối tại sao lại ở đây?" Mặc dù bên ngoài đang có hai tu sĩ Kim Đan truy sát y, nhưng từ khi Tiêu Trần Diễn xuất hiện, y không còn lo lắng chuyện này nữa, thậm chí còn có thời gian chọc ghẹo người ta.
Bước chân của Tiêu Trần Diễn loạng choạng, trong lòng lộp bộp. Mặc dù hành tẩu trong một lối đi vô cùng chật hẹp và gồ ghề, nhưng hắn lại như đang bước đi trong gió, không hề bị cản trở.
Bước chân của Tiêu Trần Diễn xen vào nhau, giống như đi trong vườn sao. Mặc dù hành tẩu trong một lối đi vô cùng chật hẹp và gồ ghề, nhưng hắn lại như đang bước đi trong gió, không hề bị cản trở.
"Không phải Bùi tiểu hữu cũng ở đây sao?" Nghe thấy sự trêu chọc trong lời nói của Bùi Tuyết Lâu, Tiêu Trần Diễn cũng bắt sóng, ra vẻ trưởng bối.
"Đến thư giãn tâm tình."Bùi Tuyết Lâu nói dối, mặt không đỏ tim không đập, qua loa khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.
"Ồ? Ta quả thật không biết ngươi lại có sở thích khỏa thân mà thư giãn tâm tình đấy." Bước chân của Tiêu Trần Diễn vẫn như mây bay nước chảy, nhưng miệng lại không chịu nhường nhịn chút nào, bàn tay tinh nghịch vuốt vuốt thân thể Bùi Tuyết Lâu, "Mấy ngày không gặp, một thân da thịt tinh tế này của ngươi càng thêm mềm mại rồi."
Bùi Tuyết Lâu lười biếng nhếch miệng, không có nửa phần ngại ngùng, "Đó là chuyện đương nhiên. Ăn no ngủ kỹ, thân thể tất nhiên tốt rồi. Hôm nay chỉ là xui xẻo gặp chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Ngược lại Tiêu tiền bối, có phải ngươi đặc biệt đến cứu ta không?"
Tiêu Trần Diễn cười nhẹ không đáp nhưng bước chân dừng lại, "Ngươi có thể sống thoải mái, ta tất nhiên mừng thay cho ngươi. Chúng ta đến rồi."
Lúc này, trước mặt bọn họ là một vách núi, rêu phong khắp nơi, không khí bẩn thỉu, trông có vẻ không có đường đi tiếp. Bùi Tuyết Lâu nhìn lướt qua, nhảy xuống khỏi tay Tiêu Trần Diễn, tùy ý lấy quần áo mặc vào, sau đó nói: "Ngươi biết đường vào bí cảnh?"
Y vừa nói xong, một miếng da thú sờn rách được ném về phía y, "Nếu đã tình cờ gặp được, chi bằng đi thử xem sao."
Nói qua nói lại một lúc, Tiêu Trần Diễn đã tìm thấy một cánh cổng đá rất kín đáo ẩn trên vách núi, linh quang lóe lên trong tay, cánh cửa nhỏ chỉ cho một người đi qua được mở ra.
Không khí ẩm ướt lạnh lẽo xông thẳng vào mặt, Tiêu Trần Diễn đã bước vào trong đó, Bùi Tuyết Lâu liếc nhìn tấm bản đồ, do dự một lát cũng bước theo.
Tiêu Trần Diễn đang khoanh tay đợi y ở đầu bên kia, mỉm cười khi thấy y bước vào, "Ta tưởng ngươi thà ra ngoài đối mặt với hai tên kia cũng không muốn ở cùng với ta chứ."
Bùi Tuyết Lâu trầm ngâm nhìn những bậc thang bằng ngọc được đặt ngay ngắn trong hang động và điện ngọc rực rỡ mờ ảo nằm cuối đường hầm, nghe Tiêu Trần Diễn nói xong, y mỉm cười nhìn hắn, "Ta không biết ngươi lại thiếu tự tin với bản thân như vậy đấy. Diện mạo của hai người bên ngoài kia làm sao sánh được với Tiêu chân nhân đây? Những kẻ ăn chơi trác táng phong lưu phóng túng như ta trước nay đều say mê sắc đẹp. Vì mỹ nhân chuyện gì cũng làm được."
Tiêu Trần Diễn nhướng mày.
Bùi Tuyết Lâu chỉ vào vết máu trên bản đồ, cười tà mị, "Hơn nữa, ngươi đặc biệt vì ta mà đến, còn trút giận thay cho ta."