Ma Vương Vú Em

Quyển 1 - Chương 22: Chén Rượu Ngon Thứ Nhất




“Tốt, nhìn xung quanh đi! A, ta quên, mặc dù suy nghĩ của nhóc được tăng tốc nhưng hệ thần kinh vận động thì không, cho nên nhóc vẫn không thể động đậy, cũng không thể né tránh. Nói cách khác, dù tốc độ của sự vật xung quanh chậm hơn nhiều thì nhóc vẫn sẽ bị xé nát mà thôi.”

“Thú vị, ta biết nhóc bây giờ chắc chắn là đang suy nghĩ cách thoát khỏi kết cục đó, ta rất khâm phục tinh thần bất khuất của nhóc. Nhưng sự thật là sự thật, muốn an toàn mà sống sót ở thế giới này, chỉ có trí tuệ thôi vẫn chưa đủ, nhóc cần một thứ nữa, một thứ có thể khiến nhóc an toàn ... sức mạnh!”

“Thế nào, có muốn cùng ta thưởng thức chén rượu ngon đầu tiên không? Nhóc chắc chắn sẽ thích và hưởng thụ nó, nhưng ta không hy vọng nhóc quá mức mê muội, sa ngã rồi hoàn toàn biến thành kẻ phụ thuộc vào ta như người sử dụng lần trước. Bởi vì điều đó rất vô vị. Nhưng ta cũng tin tưởng là định lực của nhóc có thể chống cự sự dụ dỗ của chén rượu ngon này a? Hahaha.”

“Muốn... tôi phải làm cái gì?”

“Ồ? Như vậy là nhóc đồng ý đúng không? Haha, thật là thú vị a. Nhóc nguyện ý tiếp nhận ta, nên lần này để ta dạy nhóc phải làm như thế nào. Nhóc cần nhớ kỹ cảm giác của lần này, bởi vì lần sau nhóc cần dựa vào bản thân để rút ta ra, để ta xem nhóc có thể phát huy sức mạnh này tới mức nào.”

Từ chỗ chuôi kiếm của Ám Diệt lại xuất hiện một sợi xích màu đen, nhưng khác biệt với xích khác là đầu của nó có hình mũi khoan. Nó quấn quanh cậu bé bốn vòng, giống như muốn trói chặt cậu vậy. Cuối cùng, nó cắm thẳng vào phần cuối của cánh tay phải của cậu.

Trong hiện thực, răng nanh sắc bén của con chó đã cắn xuống, móng vuốt cũng cào thẳng một đường xuống dưới. Trong tíc tắc này, gió tuyết bỗng nhiên dày đặc hơn, cuốn tất cả mọi thứ vào địa ngục màu trắng.

Gió tuyết tại sao lại dày hơn?

Ở nơi xa, cô bé kéo rèm xe lên, nhìn phía bên ngoài. Chỉ thấy tuyết càng ngày càng dày đặc. Bốn con ngựa kéo xe lúc đầu thì vẫn rất tốt nhưng bây giờ hình như đã cảm nhận được cái gì đó, bắt đầu rít lên. Một luồng gió lạnh thổi tới khiến cô bé run rẩy, vội vàng buông rèm xuống. Nhưng mà hiện tại cả cái rèm cũng không cách nào ngăn được sự lạnh lẽo bên ngoài, trong xe ngựa đang ấm áp bỗng biến thành một cái hầm băng...

Người hầu trừng mắt, khóe miệng co giật. Ở trước mặt hắn là gió tuyết dày đặc khiến hắn không thấy được gì. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở bên trong.

Sưu --

Một vật bay ra ngoài, đó là một con chó. Nhìn thấy con chó yêu của mình thì hắn yên tâm một chút, nhưng khi nhìn kỹ con chó thì sắc mặt hắn liền cứng lại.

Đây không phải là một con chó mà là nửa con chó. Nó bị một vật cực kỳ sắc bén cắt thành hai nửa. Miệng chó vẫn giữ nguyên động tác cắn xé trước kia, nửa người cũng không có máu tươi chảy ra mà là bị một lớp băng đông cứng. Giống như là tiêu bản vậy, có thể thấy tim, gan, dạ dày cùng ruột già.

Xác chó ngã xuống mặt tuyết, cứng ngắc giống như đặt trong hầm băng ba ngày rồi vậy. Khó có thể tưởng tượng được một phút trước nó vẫn còn sống sót và sủa to.

Người hầu nhìn xác con chó mà sững sờ, đại não đình chỉ suy nghĩ. Cũng chính lúc này, gió tuyết dần dần nhạt đi, một đôi mắt đỏ như máu từ bên trong bắn ra ngoài...

“Mày... mày... mày...!”

Gió tuyết dừng lại, giống như sợ hãi cái gì đó, không dám rơi xuống người cậu bé kia. Bên cạnh cậu còn có xác của hai con chó, cũng bị cậu chém thành hai nửa, vẫn giữ nguyên động tác tấn công.

Soạt...

Một tiếng vang nhỏ truyền từ cánh tay cậu bé. Người hầu nhìn lại thì thấy một thanh kiếm màu đen còn dài hơn cả cậu bé cắm ở trên mặt tuyết! Chuôi kiếm còn treo nhiều sợi xích sắt, theo tiếng bước chân của cậu bé mà vang lên vài tiếng ào ào. Mà trên chuôi kiếm này cũng còn có một con ngươi đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào hắn.

Người hắn không thể động đậy, giống như gặp phải thiên địch vậy, thậm chí hắn còn quên mất bản thân phải làm gì. Mắt cậu bé đỏ tươi như máu, tay phải nắm thanh kiếm lớn, khóe miệng cười gằn...

“Khà khà...”

Tay trái cậu dần dần buông lỏng, trước đó cô bé vẫn bị cậu ôm vào trong ngực thì bây giờ cậu lại ném nó đi như ném rác rưởi vậy.

“Ha ha ha...”

Bởi vì tuyết rơi dày mà bé gái vẫn không có tỉnh dậy, vẫn tiếp tục ngủ, không để ý tới chuyện bên ngoài.

Xiềng xích cắm vào tay phải cậu biến thành khóa, cậu chậm rãi đứng dậy, dùng hai tay cầm thanh kiếm lớn. Rút nó từ trên tuyết lên một cách chậm rãi, những xiềng xích ở chuôi kiếm cũng động đậy, buộc chặt lấy cậu và thanh kiếm. Sau đó cậu nhìn chăm chú lên con mồi trước mắt.

“Mày... Con chuột chết tiệt! Mày sử dụng ảo thuật sao?”

Người hầu giơ tay lên, muốn dùng thanh đao trong tay để có thêm chút dũng khí.

Tay, rơi xuống.

Tay cầm thanh đao đã bị chặt cụt, máu cũng vì thời tiết mà đông lại.

Không có đau đớn... Không, nói đúng ra là hắn còn không kịp cảm thấy đau đớn thì cánh tay của hắn đã lìa người rồi.

“Ha ha... A ha ha... Ha haha ha ha ha”

Nét tỉnh táo đã biến mất, thay vào đó là biểu tình “phong phú” hơn nhiều, sự sung sướng của chén rượu ngon đầu tiên khiến cậu không kiềm chế được, cậu đã hoàn toàn điên cuồng.

“A a a a a!”

Sự đau đớn từ cánh tay cụt truyền tới làm tên người hầu kêu lớn. Hắn xoay người muốn trốn, hắn muốn sống.

Hắn bước chân ra, chân hắn đưa về phía trước nhưng thân thể hắn lại không chuyển động, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy chân trái mình bay ra ngoài, sau đó tới đùi phải, cuối cùng là cánh tay trái.

Bộp--

Tuyết đọng dưới mặt đất bị thổi lên.

Người hầu ngã xuống mặt tuyết, gương mặt vặn vẹo vì hoảng sợ.

Thế giới màu trắng vẫn thuần khiết không nhuốm bụi trần. Vết thương đã bị đóng băng trong nháy mắt nên không có máu chảy ra. Thân thể hắn đã không còn cảm giác nữa.

Một chân, đạp xuống lưng hắn. Sau đó hắn nghe thấy tiếng cười không giống của con người...

“Không... tôi không muốn chết! Đừng giết tôi! Xin ngài... Đừng giết tôi!”

Hắn không thể quay đầu lại, trước mắt chỉ có màu trắng, hắn liên tục cầu xin, hắn không muốn chết. Nhưng mà tiếng cười phía sau vẫn không vì sự cầu xin của hắn mà dừng lại...

Xoẹt.

Kiếm cắm vào lưng hắn, đâm từ sau lưng tới trước ngực, xuyên qua quả tim, đóng đinh hắn trên mặt tuyết. Hắn há to mồm muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được chút thanh âm nào. Vết thương đã bị đóng băng lại, không có chút máu nào chảy ra cả.

“Roạt... Ô... Két...!”

Trái tim đã vỡ tan bị đông lại, hai mắt của người hầu dần dần trắng dã. Thanh kiếm trên lưng hắn bắt đầu quấy, vết thương vừa đông lại bị phá phát ra tiếng giống như pha lê vỡ, nhưng không đợi máu từ bên trong tuôn ra thì nó lại bị đóng băng.

Thân kiếm đen nhánh kéo một đường xuống phía dưới, đi từ bộ ngực tới phần eo, lại từ phần eo kéo xuống bờ mông. Vết thương đóng băng làm chậm cái chết của tên hầu, để hắn cảm nhận được cảm giác bị cắt đứt cơ thể là như thế nào.

Cuối cùng Ám Diệt cũng rời khỏi thân thể người này, mặc dù vừa cắt đứt cơ thể của một người nhưng trên thân kiếm lại không có giọt máu nào cả. Ánh sáng trên Huyết Đồng của Ám Diệt tỏa ra, cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía xung quanh.

Rất nhanh cậu nhìn thấy mục tiêu tiếp theo của mình... tã lót ở trên mặt tuyết.

Cậu bé kéo lê thanh kiếm, từng bước một đi tới tã lót. Cậu thở hổn hển, khóe miệng vẫn phát ra tiếng cười điên loạn, đi tới trước tã lót, giơ kiếm lên, dùng lưỡi kiếm nhắm vào bé gái ở trong tã lót...

Ám Diệt rất hưng phấn, Huyết Đồng càng phát ra ánh sáng mạnh hơn, dưới sự cổ vũ của ánh sáng này, khóe miệng của cậu bé nhếch lên...

Lưỡi kiếm, đâm xuống.

Dưới bầu trời tuyết, thanh kiếm màu đen không chút do dự đâm thẳng vào tã lót, khiến cho tuyết đọng bay lên, tạo thành một mảnh tuyết trắng.