Ma Vương Vú Em

Quyển 1 - Chương 23: Ra Khỏi Thành Và Lữ Trình




“Này, nhóc sao vậy?”

Huyết Đồng nhìn về phía cậu bé mới phát hiện trước đó hai mắt cậu là màu đỏ thì bây giờ chỉ còn một mắt đỏ, mắt còn lại đã biến trở lại thành màu đen.

Lưỡi kiếm đâm xuyên qua tã lót, lướt sát qua người bé gái. Bé gái vẫn ngủ say như trước mà cậu bé thì đứng bên cạnh, thở hồng hộc, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, cả người cảm thấy rã rời.

Huyết Đồng nhìn chằm chằm vào một mắt đen và một mắt đỏ của cậu bé rồi hừ lạnh một tiếng:

“Nhóc con, còn do dự làm gì? Chỉ cần thịt nó thì nhóc có thể hoàn toàn hưởng thụ hạnh phúc do ta mang lại. Nhóc giãy dụa, do dự như đàn bà vậy. Sự tỉnh táo của nhóc đâu? Cái đứa chỉ quan tâm chính mình, vì để mình sống tốt mà giết người đâu rồi?”

Cậu bé vẫn đang thở hổn hển, tay nắm chuôi kiếm đã run lên, một lát sau, một mắt đỏ của cậu cũng chầm chậm nhạt dần, biến trở lại thành màu đen.

“Khục... khục khục...”

Cậu bé buông tay ra, khi hai mắt cậu trở lại bình thường thì xiềng xích đang trói chặt tay cậu cũng lỏng dần. Cậu quỳ xuống, thân thể đã cực kỳ mỏi mệt và còn đang ho khan, mặc dù vậy cậu vẫn vươn tay, sờ vào đứa bé trong tã lót.

“Haiz, thân thể mà không được rèn luyện thì như vậy đấy, chỉ mới là “đệ nhất ngục” đã khiến nhóc thành như vậy rồi. Thôi không sao, nhóc mới mười tuổi, sau này còn rất nhiều thời gian để cơ thể nhóc quen với sức mạnh của ta. Nhưng mà ta cũng có lời khen dành cho nhóc.”

“Trong khi sử dụng "đệ nhất ngục" mà nhóc vẫn còn có thể giữ được một tia lý trí, sự tỉnh táo và ý thức của nhóc khiến cho ta cảm thấy hứng thú đó. Không giống với những người sử dụng trước, chỉ nhận một chút sức mạnh của ta là đã đánh mất lý trí. Haha, thú vị.”

Đầu của xiềng xích cắm vào vai cậu đã rút ra, mang theo một chút máu tươi. Sau đó cánh tay cậu lại phục hồi như cũ, như quay ngược thời gian vậy, xiềng xích cũng quay về chuôi kiếm. Sau đó, thanh kiếm ngắn lại thành một thanh dao găm, cắm trở lại vào xiềng xích trên cánh tay cậu.

Cậu bé ho khan hai tiếng, chờ khi thân thể khôi phục một chút thì cậu mới cúi người, ôm lấy bé gái. Giờ này những bông tuyết mới lại rơi xuống người cậu lần nữa.

Duỗi ngón tay ra tiếp xúc nhẹ nhàng vào khuôn mặt bé gái. Bé ngủ rất ngon, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nở một nụ cười an tâm. Hình như cảm giác bị chạm vào nên chậm rãi mở mắt ra, nhìn về người đang ôm mình.

Cậu bé vẫn thở dốc, bé gái nhìn khuôn mặt đang chảy mồ hôi đầm đìa này, mở miệng nói vài tiếng a ô a ô...

Bé đang nói cái gì? Không, có lẽ là không nói cái gì cả, đây chỉ là những từ ngữ vô nghĩa của trẻ con thôi. Nhưng khi cậu bé nghe mấy tiếng này thì lại ôm chặt bé hơn, mà bé cũng lại lần nữa nhắm mắt đi ngủ... giống như nằm trong một vỏ trứng ấm áp vậy.

Đêm đã khuya, có thể tuyết cũng đã mệt mỏi nên cũng không rơi xuống nữa. Cậu ôm bé gái đi vào trong một con hẻm nhỏ, rồi tự hỏi tiếp theo phải làm cái gì.

“Tốt, nhóc con, sau đó nhóc nên làm gì? Nhóc đã chọc giận vị công chúa kia, từ bây giờ, nhóc không phải là con chuột trốn ở trong cống ngầm nữa mà là con chuột chạy trên đường lớn, mọi người đều muốn giẫm chết.”

Cậu bé co người lại, lấy chút nước nóng từ trong bình ra, cho bé gái uống. Nhìn bé gái trong ngực, thấy bé uống nước một cách ngon lành thì cậu im lặng.

“Nếu như nhóc nghe lời của ta, thì bây giờ vứt con nhóc chỉ có mang cho nhóc phiền phức này đi. Sau đó, nhóc liền không còn sự ràng buộc, có thể đi trên đường cái, ta có thể biến nhóc từ một con chuột mọi người đều có thể đập chết thành một cự long có thể phá hủy nửa đại lục! Thế nào? Rất thoải mái đúng không?”

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng sự lạnh lẽo vẫn không giảm bớt. Cậu bé đắp chăn lông, nhắm mắt lại giống như đã ngủ say. Thấy vậy, Ám Dạ có vẻ thấy hơi chán.

“Thôi đi, ta lại quên, nhóc sẽ không tin tưởng người khác nói một cách dễ dàng. Đó là một ưu điểm nhưng tới lời nói của ta nhóc còn không tin tưởng thì... Thôi, ta cũng không quan tâm! Đi ngủ đi! Để ta xem sáng ngày mai nhóc sẽ có kế hoạch gì khiến ta kinh ngạc không! Hahaha, tâm tình chờ mong này rất thú vị đây.”

Ôm chặt bé gái, cậu bé liền đi ngủ. Xiềng xích vẫn xiết chặt tay cậu nhưng huyết đồng đã nghỉ ngơi rồi.

Ngày mai nên làm gì? Kể cả khi đang mơ thì cậu vẫn suy nghĩ về vấn đề này. Cách làm chính xác nhất đúng là vứt đứa bé này đi, sau đó chạy trốn, nhưng mà...

Mình không làm được... điều này...

Bình minh.

Xác của người hầu cùng với ba con chó đã bị phát hiện, một tổ chức ám sát bị tiêu diệt, tất cả chuyện tối hôm qua đều được viết trên một tờ nhật báo sáng sớm. Mọi người xem mấy tin này là tin giải trí sau bữa sáng, suy đoán xem ở bên trong có chứa bí mật gì không, một bên suy đoán còn một bên thì nghiên cứu xem chính phủ còn che giấu tin tức gì nữa không, sau đó đều cười ha hả.

Một bóng người nhỏ gầy đi qua mọi người, không có ai quan tâm tới tên ăn mày xuất hiện cả, nhiều nhất là khi đối mặt với hắn thì che mũi, cau mày rồi lách qua bên cạnh đi tiếp mà thôi. Cũng chẳng ai quan tâm trong ngực hắn ôm cái gì cả.

Sau hai ngày uống thuốc thì bé gái đã tốt hơn nhiều rồi, sốt cũng đã biến mất hầu như không còn. Lúc thức dậy cậu còn nhìn chằm chằm cô bé khiến đôi mắt lạnh lùng của cậu cũng hòa tan một chút. Nhưng cậu vẫn khống chế được cảm xúc của mình, đôi mắt đông lại, ôm bé gái, đi tới một hướng...

Cậu đã biết mình cần đi đâu, cũng biết mình làm thế nào mới có thể đi tới. Cậu bước qua tuyết đọng, sờ một chút vào túi tiền, bên trong còn 24 tiền và hai xu.

Lúc đầu Ám Diệt cũng không biết cậu định đi đâu, nhưng theo bước chân cậu thì rất nhanh nó liền biết mục đích của cậu. Một con đường rời khỏi thành thị đã xuất hiện trước mặt, thanh kiếm này lại cười lạnh.

“Rất thông minh đấy chứ? Có thể lập tức rời khỏi thành thị này, nhưng nhóc định đi ra như thế nào?”

“Cản ở trước mặt nhóc đó là một bức tường được tạo thành từ binh lính. Vậy, nói cho ta biết đi, nhóc định vượt qua bức tường này như thế nào? Hay là nhóc định đưa con bé này cho họ? Cũng là một lựa chọn rất tốt đấy chứ, giao trẻ sơ sinh cho chính phủ chắc chắn tốt hơn là để nhóc ôm nó đi khắp nơi, phải không?”

Sự kiện trẻ sơ sinh biến mất vẫn chưa kết thúc, trên đường lớn là tốp năm binh lính, tay cầm vũ khí, nhìn về mỗi người đi đường. Nếu thấy người nào ôm trẻ sơ sinh mà muốn ra khỏi thành thì đều bị gọi lại, kéo tới một túp lều ở ven đường cho hai người mặc áo choàng ở đó kiểm tra.

Nhìn thì đúng là đang điều tra. Cậu bé im lặng, ánh mắt đảo qua đám người chờ ra khỏi thành, rồi lại quét về phía năm tên binh lính và tên mặc áo choàng ở dưới lều vải.

Cậu bé không có trả lời, nhưng mà theo tình hình bây giờ thì có lẽ đưa bé gái này cho chính phủ là một điều tốt. Như vậy thì mình sẽ không còn có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc nó nữa. Đúng là một sự lựa chọn tốt nhất a.

Đối với ám ngữ của Ám Diệt thì cậu im lặng gật gật đầu. Cậu vòng qua những người xếp hàng, đi tới hàng rào sắt, chuẩn bị để xuống trách nhiệm và nghĩa vụ của mình...

“Ô a”

Cậu bé cúi đầu xuống nhìn đôi mắt sáng ngời như ngọc lục bảo, phản chiếu đôi mắt có vẻ hơi vẩn đục của cậu... Cũng chính lúc này cậu đột nhiên dừng lại.

“Hửm? Làm sao?”

Giọng nói của Ám Diệt có phần đùa cợt.

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi đục ngầu lại lạnh lẽo trở lại. Cậu nhìn những binh lính, mọi người, lều vải. Sau đó cậu nhanh chóng lui lại, trốn vào trong một ngõ tắt.

Hai mắt bình tĩnh nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận lại sự kiện bên ngoài thì cậu lui lại, ôm bé gái, cúi đầu. Đại não cậu nhanh chóng suy nghĩ, kết hợp với tình báo, dần dần đã hình thành một mạch suy nghĩ.