Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!

Chương 30: Đừng hòng được yên




“Bọn anh không ngủ chung.”

Ai cũng kinh ngạc khi nghe xong câu trả lời của Mặc Phi. Riêng Thập Thất lại sửng sốt hơn hẳn. Rốt cuộc, anh đang muốn nói gì đây? Công khai chuyện hợp đồng hôn nhân của hai người ư?

Đang căng thẳng, thì anh lại cười, rồi nhìn qua ông bà Mặc, nói:

“Mọi người sao vậy? Đêm qua con uống rượu, nên tự giác ngủ riêng thôi mà. Do Thất Thất ngủ say, không biết tới gần sáng con mới về giường, như vậy làm sao cô ấy biết con bị bệnh được.”

Người đàn ông này, thật biết cách hù dọa người khác. Đi một vòng, cũng quay lại bảo vệ cô gái trong lòng mình.

Chỉ là thái độ của anh hôm nay, muốn người khác không bận tâm cũng thật khó…

Lúc này, Mặc Phi mới nhìn Thập Thất, rồi hỏi:

“Sao không ngồi xuống ăn sáng đi?”

Nghe vậy, cô im lặng và ngồi vào ghế ở vị trí bên cạnh anh. Bấy giờ, Trình An Nhã lại nói:

“Mặc Phi, dù gì lát nữa chúng ta cũng đến công ty bàn chuyện hợp đồng, hay anh cho em đi cùng luôn nha?”

“Được! Ăn xong, chúng ta đi.” Mặc Phi vui vẻ đồng ý.

Những giây phút này, Thập Thất cứ như không tồn tại. Nghe cái cách nói chuyện của hai người họ, mà cô bực bội trong lòng, dù không rõ nguyên nhân.

Càng kỳ lạ hơn, là mẹ chồng cô hôm nay cũng không nói lời nào, khi thấy con trai mình thân thiết với người phụ nữ khác. Rốt cuộc, do cô bất ổn, hay họ bất thường đây?

…----------------…

Ba ngày sau, Mặc Phi liên tục về muộn. Gặp mặt cũng không mở miệng nói chuyện với Thập Thất nửa từ, khiến cô nàng vốn đã hậm hực lại càng thêm bực bội.

Đêm nay, vẫn là một đêm trằn trọc khó ngủ vì hàng tá suy nghĩ liên quan tới người đàn ông đó, cứ lởn vởn trong đầu.



Cạch…

Vừa hay đúng lúc Mặc Phi mở cửa trở về, không biết yếu tố mạnh mẽ nào đã tác động, lại khiến cô lập tức bật dậy, dùng cặp mắt cáu kỉnh nhìn anh, đanh giọng hỏi:

“Anh đi đâu, mà giờ này mới về?”

Bất thình lình nghe cô xẵng giọng tra hỏi, Mặc Phi không khỏi ngạc nhiên. Nhưng sắc mặt, thì vẫn lạnh lùng như băng, kiêm thêm cái khẩu ngôn lạnh nhạt trả lời:

“Tôi nhớ, dạo này em đi đâu, với ai, làm gì, tôi đâu có hỏi?”

Nghe anh vặn vẹo đôi co, Thập Thất liền đứng dậy, âm giọng tiếp tục đanh thép vang lên:

“Đó là do anh, nhưng tôi thì khác. Tôi cảm thấy không được anh tôn trọng.”

Mặc Phi bật cười trào phúng. Anh bước tới đối diện với cô gái, trong làn ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ hắt vào, có thể nhìn ra đôi mắt đong đầy bất mãn đang trừng trừng nhìn anh.

Điều đó, khiến anh chợt thấy hả hê vô cùng.

“Vậy lúc xem tôi như công cụ giải tỏa nỗi buồn, sau đó thẳng thừng phũ phàng, em có tôn trọng tôi chưa?” Mặc Phi điềm đạm hỏi.

“Chuyện đó, thì liên quan gì nhau chứ?” Thập Thất nhíu mày.

“Em xem tôi như tình một đêm, luôn muốn chấm dứt càng sớm càng tốt. Tôi cũng có lòng tự trọng của mình và đang thể hiện điều đó thôi. Cho nên, em nên xem lại bản thân, trước khi hằng học người khác. Thử hỏi, em lấy tư cách gì quản tôi chứ?”

Cô nhận ra, trong đôi mắt của người đàn ông không còn trìu mến như ngày nào. Giọng nói, cũng chẳng được mấy phần dễ nghe. Bỗng nhiên, cô chợt thấy nhói lòng xen lẫn hụt hẫng quá…

Tại sao vậy?

“Anh nói đúng, tôi không có tư cách xen vào quyền riêng tư của anh. Xin lỗi!”

Nói xong, Thập Thất liền quay lưng, định rời đi, thì Mặc Phi lên tiếng:



“Em có muốn hợp đồng kết thúc sớm hơn không? Tôi sẽ ra mặt giải thích với mọi người thay em.”

Câu nói của người đàn ông, thành công níu kéo bước chân cô gái. Quay lại nhìn anh, cô điềm tĩnh hỏi:

“Lý do?”

“Để cho em toại nguyện với mong muốn của mình. Tôi không thích bị gắn mát chèn ép tự do của người khác. Còn những chuyện khác, cứ để tự nhiên như em nghĩ, dù sao tôi cũng không quan tâm nữa.”

“Không quan tâm, vì anh bận quan tâm người khác chứ gì?” Thập Thất cười khẩy.

Sau đó, tiếp tục kiêu ngạo cất lời:

“Tôi sẽ không để loại người bội bạc như anh dễ dàng đạt được mục đích. Thế nên, chuyện hợp đồng sẽ không thay đổi. Giường của anh, sofa của tôi, cứ như vậy sống tiếp hai năm nữa đi ha.”

Lần nói quyết định xong, cô cũng không muốn đi đâu nữa, mà ung dung quay trở về chiếc sofa thông minh khá êm ấm của mình, thản nhiên trùm chăn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Mặc Phi im lặng lắng nghe và quan sát từ đầu tới cuối. Lúc thấy cô cứ như vậy mà đi ngủ, anh chỉ biết lắc đầu, rồi lấy đồ đi tắm.

Tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô, thì anh nhận được một cuộc gọi. Việc đầu tiên anh làm khi thấy Trình An Nhã gọi tới, là đưa mắt nhìn sang cô gái bên sofa.

Sau vài giây, anh trực tiếp nghe máy ngay tại chỗ.

“Anh về tới chưa?” Giọng điệu ngọt ngào của cô gái vang bên loa.

“Vừa tắm xong! Em nghỉ ngơi đi, trưa mai gặp.” Mặc Phi ôn nhu trả lời.

Ngay giây câu nói kết thúc, Thập Thất tức thời mở mắt trao tráo, nhìn lên trần nhà. Đâu đó, có bàn tay đang bất giác siết chặt thành quyền.

Sao anh ta dám nói chuyện ngọt ngào, hẹn hò tình tứ với người phụ nữ khác, ngay trước mặt cô chứ? Dù gì cũng là vợ trên danh nghĩa, vuốt mặt cũng phải nể mũi. Còn đằng này… Đúng là cố tình chọc cô tức chết mà.

[Mặc Phi! Anh cứ chờ đó, tôi không để anh yên thân bên người khác đâu, hừm.] Thập Thất tự nhủ với lòng.