Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!

Chương 43: Hy vọng...




Vì vợ yêu đang giận, nên Mặc Phi càng phải chứng tỏ bản thân trong sạch và là một người chồng mẫu mực, ngoan hiền.

Mọi ngày, anh tan làm lúc bảy giờ tối. Ba hôm nay, đều tranh thủ về sớm hơn một tiếng để đích thân chuẩn bị cơm tối cho người phụ nữ của mình.

Cũng may, hai hôm trước ông bà Mặc quyết định đi du lịch nghỉ dưỡng một thời gian ngắn, nên anh không phải lo đối phó thêm với mẹ hiền. Chứ nếu bà mà biết chuyện, thì đời anh còn khổ nữa.

Lúc này, Thập Thất vừa đi làm về đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ trong bếp tỏa ra. Nếu là bình thường, cô sẽ không quan tâm mà đi thẳng lên phòng để tắm rửa. Riêng hôm nay, vì hiếu kì không biết cơm tối ai nấu, nên đã thập thò lén lút vào xem.

Sau đó, đập vào mắt là hình ảnh vô cùng quyến rũ của anh nhà đang cặm cụi trang trí đĩa mì Ý, là món ăn yêu thích nhất của cô. Dáng vẻ này, chỉ có mười điểm không có nhưng. Tiếc rằng, cô vẫn còn dỗi chuyện cũ, nên quyết định ngó lơ và đi thẳng lên phòng.

Đúng lúc Thập Thất vừa quay lưng đi, thì Mặc Phi quay mặt lại, trùng hợp nhìn thấy bóng lưng vừa khuất của cô gái, rồi nét mặt anh cũng đượm buồn.

Anh ghét sự lạnh nhạt, lặng im này. Thà là cô la hét, mắng chửi còn dễ chịu hơn gấp trăm ngàn lần. Dù gì, sau đêm đưa Chung Lệ Kì đi cấp cứu và ký giúp tờ giấy cam kết phẫu thuật đó, anh còn chưa lần nào tới thăm cô ấy, thì bấy nhiêu đó đã đủ chứng minh sự trong sạch của bản thân rồi.

Tiếc rằng, cô không quan tâm, không nghe và không biết.

Kiên nhẫn chờ gần 30 phút, thức ăn sắp nguội, mà người còn chưa xuống. Bấy giờ, người đàn ông cũng biết mình nên làm gì tiếp theo rồi.

Hâm lại thức ăn cho nóng, anh đích thân mang đĩa mì và ly nước cam lên tận phòng. Lúc này, Thập Thất đang ngồi trên giường giải quyết công việc qua laptop, biết anh vào cũng không mảy may nhìn tới.

“Em qua ăn tối đi, sắp muộn rồi.”



Anh rất nhẹ nhàng, còn cô thì vẫn im lặng.

Mang thức ăn qua bàn, anh lại ẩn nhẫn chờ thêm năm phút, nhưng đối phương không hề có bất cứ một động thái nào khác.

Bản thân anh đang bị xem như không khí không tồn tại, cũng chính sự lạnh lùng của cô, khiến anh dần chán nản.

Lẽ ra, trong tình yêu cần tồn tại niềm tin vững chắc về nhau. Nhưng cô không dành cho anh điều đó, cũng không muốn tin và tha thứ. Cứ im lặng thế này, chỉ càng đẩy cả hai ra xa nhau.

“Em qua ăn đi kẻo nguội, anh sang thư phòng làm việc.” Mặc Phi mang theo tâm trạng nặng trĩu ưu sầu cùng rời khỏi phòng ngủ.

Khi cửa phòng đóng kín, Thập Thất mới nhìn tới phần thức ăn trên bàn. Cô không nghĩ gì cả, liền bỏ laptop xuống, rồi đi qua thưởng thức món ăn thơm ngon ấy.

Bởi vì, giận cũng không được để bụng đói. Cô không ăn cho mình, cũng phải ăn cho đứa bé trong bụng. Huống chi thức ăn chồng cô nấu ngon như vậy, sao có thể từ chối.

Nghĩ cũng lạ, ăn đồ người ta nấu, nhưng làm hòa thì không chịu. Cô định hành anh thêm bao lâu nữa đây?

[…]

Người đàn ông sang thư phòng không phải để làm việc, mà là buồn chán nên tìm tới chút rượu cay cho khuây khỏa.

Ngay lúc này, anh thật sự cảm thấy rất bất lực cũng rất ấm ức, vì không được người mình thương tin tưởng.



Một mình uống hết gần cả chai rượu Vodka, rồi anh mới quay trở về phòng, vì đêm cũng đã khá khuya.

Không nằm ngoài dự đoán, khi mở cửa thì ánh đèn ngủ đã họa vào gương mặt đầy mệt mỏi, buồn rầu. Còn người con gái ấy, vẫn chọn chiếc sofa quen thuộc làm chốn yên thân.

Nghĩ kỹ mới thấy, vợ anh cũng thật tâm cơ.

Lúc nào cũng đặt cho anh thật nhiều cái bẫy. Như bây giờ, chẳng hạn anh để cô ngủ trên sofa hết đêm nay, thì chắc chắn sáng mai Mặc Phi anh sẽ bị tố là người chồng vô tâm, tệ bạc.

Anh biết hết đấy, nhưng thật ra là vẫn lo lắng cho sức khỏe của vợ mình nhiều hơn, nên mới nín thở bế cô lên giường.

Tại sao phải nín thở? Vì sợ mùi rượu làm cô thức giấc. Anh thương cô nhiều như vậy, mà cô thì không chịu thương cho anh.

Vì anh là chân ái cái gì chứ? Từ ngày yêu nhau, chỉ thấy có anh chiều chuộng thôi, còn cô được chiều quá lại sinh ra bướng bỉnh.

Thành công bế cô lên giường, mà không bị đánh thức, Mặc Phi mới chịu thở. Anh chưa đi đâu xa cả, vẫn đứng đó im lặng ngắm nhìn cô gái, rồi lại bất giác mỉm cười.

Giận nhau một hôm, dài như một tháng. Đằng này đã giận suốt ba ngày, cảm giác cứ như đã qua mấy con trăng tròn. Bình thường, ngày nào cũng ôm ấp, hôn hít. Còn giờ, đến một cái chạm cũng thật khó khăn. Mà nhìn một hồi, thì anh chịu không nổi, nên phải lén lút hôn trộm một cái, mới chịu đi ngủ.

Đêm nay, anh quyết định to gan nằm chung một giường. Biết đâu, sáng mai ngủ dậy nhìn thấy anh, cô sẽ hồi tâm chuyển ý mà làm lành.

Lên giường rồi, anh càng hy vọng, khi mở mắt ra là sẽ thấy nụ cười ngọt ngào của người thương…