Chát...
Sau nụ hôn ướt át, là cái tát như trời giáng vào mặt người đàn ông. Nhưng anh ta không hề nổi giận, thậm chí còn cong môi mỉm cười đắc ý, cố tình chọc tức cô gái.
"Đồ tồi." Thập Thất tiếp tục buông lời nói nặng.
Cô còn không ngừng dùng tay lau đi những vết tích lưu lại trên môi mình, hai mắt trợn trừng trừng nhìn anh ta, như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cho hả giận.
"Đàn ông tồi, là do phụ nữ quá mức ngông cuồng. Thử hỏi, nếu cô không nghĩ oan cho tôi, không chanh chua, thì có bị cưỡng hôn không nào?" Mặc Phi vẫn hết sức bình thản đáp trả.
"Anh yêu cầu tôi phải làm theo mọi điều anh muốn, vậy không xấu xa thì là gì, mà oan ức nữa?"
"Ơ thế, cô tưởng tôi thèm muốn cơ thể cô lắm à? So với người yêu cũ, cô còn kém xa lắm." Mặc Phi thẳng thắn chốt hạ vấn đề.
Nói xong, anh cũng bỏ qua sofa ngồi xuống, mà không hề nhìn thấy mi tâm cô gái đã rưng rưng nước mắt.
Thập Thất lần đầu bị đàn ông bắt nạt, lần đầu cảm thấy ủy khuất tới mức nghẹn lòng. Bị chê đã đành, còn bị mang ra so sánh với người yêu cũ của anh ta, hỏi sao không ức chứ?
Đến khi Mặc Phi yên vị và quay qua, thì Thập Thất đã rời đi tự lúc nào. Bấy giờ, anh mới chợt cảm thấy có một chút áy náy.
Lẽ nào, đùa hơi quá trớn làm cô giận dỗi rồi chăng?
Người đàn ông trầm mặc vài giây, rồi cũng nhanh chóng quên đi. Thế nhưng, vừa di chuyển vào bàn làm việc, thì anh không tài nào tập trung vào công việc được nữa. Trong đầu lúc này chỉ lởn vởn thắc mắc, tại sao Thập Thất lại vay tiền?
Nếu cô cần tiền, có thể chạy về Thập gia lấy. Nhưng sao thà chọn hạ mình đi vay của anh, cũng không về nhà xin ba mẹ?
Chưa hết, sâu thẩm trong thâm tâm anh còn đang tồn tại một chút đắn đo, không biết rằng cô ấy có giận hay không? Về phòng hay đi đâu rồi? Có khi nào quá tức, mà ôm gối khóc suốt đêm?
Chuỗi giây phút sau đó, là một Mặc Phi không thể nào đặt tâm trí vào đóng văn kiện cần phê duyệt trên bàn. Và trải qua một hồi đấu trang tư tưởng, anh ta quyết định đi về phòng ngủ.
Quả nhiên, Thập Thất không có ở trong phòng. Lúc anh vừa quay trở ra, thì vô tình chạm mặt mẹ mình, cơ mặt lập tức trở nên bối rối.
"Mẹ, muộn rồi còn qua tìm con sao?"
"Không! Mẹ tìm Thất Thất, mà con định đi đâu vậy?"
Phen này chỉ có toang thôi. Nghe câu hỏi của mẹ, mà Mặc Phi đổ mồ hôi hột, vội cười gượng gạo, tìm cớ trả lời:
"À, trong phòng hết nước. Con sợ nửa đêm Thất Thất dậy, muốn uống nước sẽ không có, nên định xuống bếp lấy. Mà muộn thế này, mẹ nên về phòng nghỉ ngơi đi, chứ vợ con ngủ rồi."
Trước màn hồi đáp hết sức hoàn hảo của người đàn ông, nhưng bà Mặc vẫn tinh ý nhận ra điều khác thường trên nét mặt con trai.
"Thật vậy sao? Nhưng để mẹ xem, con dâu mẹ ngủ thật không đã." Nói xong, bà Mặc kiên định mở cửa phòng.
Và rồi, chuyện gì đến cũng đến. Mặc Phi đứng phía sau, chỉ biết đưa tay lên đỡ trán trong bất lực.
Tuy bình thường, Mặc Phi là một thanh niên lạnh lùng, ít nói. Nhưng trong gia đình, anh rất ôn hòa và có hiếu với ba mẹ. Bởi vậy, mới có chuyện anh dễ dàng bị ép cưới, thêm giờ mới có cục diện sợ mẹ nổi trận lôi đình, rồi ảnh hưởng tới sức khỏe.
Không nhìn thấy Thập Thất, bà Mặc liền quay lại nhìn con trai mình, nghiêm giọng hỏi:
"Đèn chưa tắt, giường ngủ trống trơn, toilet không sáng đèn. Vợ con, ngủ ở đâu rồi?"
Đối diện với màn tra hỏi của người mẹ quyền lực, Mặc Phi chỉ biết miễn cưỡng nặn ra nụ cười. Tự hỏi, phải trả lời thế nào đây?
Nói rằng anh cưỡng hôn, chọc giận cô ấy, nên người bỏ đi rồi? Mẹ anh mà biết, chắc bà còn lên tăng xông sớm hơn mất, bởi có vợ chồng nào hôn nhau lại phát sinh tranh chấp chứ?
"Vừa nãy mẹ có nghe tiếng xe, nên mới sang đây. Quả nhiên nghi đâu có đó mà. Con chọc giận Thất Thất, nên con bé bỏ về nhà mẹ ruột, phải không?"
"Không phải! Cô ấy nói ở nhà buồn chán, nên muốn ra ngoài gặp bạn bè, lát nữa sẽ về."
"Vậy sao con không lái xe đưa con bé đi? Có biết đêm hôm thế này, ra ngoài một mình lỡ gặp nguy hiểm gì thì sao? Tóm lại, mau đi đón con dâu về đây cho mẹ, nếu không bản thân con cũng không cần phải về nữa." Bà Mặc dứt khoát đưa ra tối hậu thư, rồi cất bước rời đi.
Mặc Phi ai oán nhìn theo.
Lẽ nào, có con dâu là mẹ cho con trai mình ra chuồng gà sao?
Like cho Y nhé!