“Rồi sau đó…” Mẫu Đơn cười tới tận mang tai nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng của Cẩm Nhuệ, phe phẩy chiếc quạt trên tay trước mặt nàng: “Lại nói, cô cũng phải gần 30 rồi, vẫn còn một bộ dáng ngây thơ xử nữ này sao?”
Nàng cảm khái: “Năm đó tôi 20 tuổi mà đã một nách 5 con rồi đó…”
Cẩm Nhuệ: “…”
Đúng rồi, ai mà sánh lại cô chứ…
“Không phải vấn đề này… dù sao… có thể gặp được đúng người, tôi đã thấy đủ hạnh phúc rồi.” Cẩm Nhuệ mỉm cười, xoa xoa chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón áp út.
Mẫu Đơn mắt sắc nhìn thấy, kéo kéo khóe miệng cười trộm. Hắc Dạ người này mặc dù nhìn thoáng qua có vẻ đơn giản, nhưng thực chất cũng rất khôn khéo, hắn chỉ cần tìm thấy được cơ hội để chủ động thì sẽ ngay lập tức nắm lấy không buông, làm cho một mối quan hệ tiến xa tít tắt.
Cẩm Nhuệ dù sao… cũng đã chờ đợi quá lâu rồi.
Nàng nhìn ánh mắt hạnh phúc lấp lánh của Cẩm Nhuệ, thực sự cảm thấy có lẽ, tình yêu thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho một người, Cẩm Nhuệ đã chịu quá nhiều đau khổ, quá nhiều tiếc nuối.
Nàng đã vượt qua được tất cả, như vậy có được hạnh phúc chính là đương nhiên.
Mẫu Đơn nhìn ra Kim Thịnh Thành nhộn nhịp người qua lại bên ngoài cánh cửa, trong lòng một thoáng thanh minh.
Nàng đã từng trốn tránh khỏi tình yêu quá mãnh liệt của 5 người kia, thực sự là nàng quá nhút nhát, nàng hoảng sợ trước tình cảm quá lớn của bọn họ, sợ hãi bản thân sẽ phạm sai lầm… Sợ sẽ yêu và được yêu.
Thế nhưng lần này nàng nhất định phải thay đổi, phải cố gắng mở lòng ra cảm nhận tình cảm của bọn họ. Yêu và được yêu sẽ rất hạnh phúc, không có gì đáng sợ cả. Mẫu Đơn tự nhủ bản thân như vậy.