A Mộc liếc mắt lên khỏi khăn hỉ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt nàng đã luôn khắc sâu trong tim.
Hai đứa trẻ nhà cạnh bên chơi đùa từ bé, bé trai nghịch ngợm cõng bé gái bị trầy chân trên đường về, hoàng hôn đỏ rực lộng lẫy đùa giỡn sau lưng hai đứa nhỏ. Bé gái đỏ mặt ngửi hương thơm thảo mộc thoang thoảng trên tóc của bé trai, miệng nhỏ đô đô nói: “Ngươi lại luyện kiếm, luyện xong lại phải tắm thảo mộc chữa trị. Ngươi luyện không thấy phiền ư? Lúc nào cũng bận luyện kiếm, không chịu chơi cùng ta!”
“Ta tên là Lụy Kiếm Ca a, ta không luyện kiếm, vậy thì là không phải là người nhà họ Lụy!” bé trai hùng hồn giơ thanh kiếm gỗ trên tay lên, lại bởi vì mất thăng bằng mà lảo đảo đứng không vững, suýt chút nữa đều làm rơi người trên lưng.
“Ah… xin lỗi xin lỗi… ha ha…”
A Mộc mân mê môi, lại mang theo trẻ con nói lớn: “Ta ngày mai sẽ mang cầm sang đàn cho ngươi nghe, đàn tới bao giờ ngươi không còn luyện kiếm nữa, trở về chơi cùng ta mới thôi!”
“Không thể nào! Ta sẽ mãi mãi luyện kiếm cho ngươi xem! Ngươi phải làm tiểu nương tử đàn cầm cho ta luyện kiếm, ngươi đàn, ta luyện! Tựa như phụ thân cùng mẫu thân của ta vậy!” Kiếm Ca hoàn toàn bỏ lơ vẻ khó chịu trong giọng nói của A Mộc, trong đầu vẽ ra một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp nên thơ.
“Ai thèm làm tiểu nương tử của ngươi!!!”
Lúc đó cô bé đã nghĩ, đồ ngốc Kiếm Ca, ngươi lúc nào cũng chỉ luyện kiếm của ngươi mà thôi, có bao giờ để ý tới ta đâu…
Để hôm nay, ta đã là tiểu nương tử của kẻ khác rồi!
A Mộc buồn bã nhìn Kiếm Ca trước mặt, lại nhận ra, hắn hình như đã nhận không ra nàng nữa rồi, ánh mắt nhìn nàng đều nhìn như một kẻ xa lạ.
“Kiếm Thần đại giá quang lâm, ha ha ha… Thế nào, tìm thấy ta vui vẻ không? Ta ngày xưa diệt cả nhà ngươi, ngươi lại chém giết cả nhà chúng ta, không phải chúng ta hòa nhau rồi sao?” Trượng phu của A Mộc đang đứng bên cạnh đột nhiên cười nói, khiến cho A Mộc thất kinh nhìn sang hắn.