Mạn Thiên Hoa Vũ - Thường Yên

Chương 81




"Tâm! Niệm Tâm! Đoàn Niệm Tâm!"

Tiếng gọi như trôi dạt từ một thế giới khác, khi gần khi xa, lúc trầm lúc bổng. Ánh nắng rực rỡ gột rửa mọi ảo cảnh, nỗi sợ hãi trong lòng đã vơi đi ít nhiều.

Khoảnh khắc Đoàn Nhữ Hài đỡ lấy tôi, trông thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của cậu ta mà tôi phì cười.

"Chắc là Đàm hoa nhất hiện..." [1]

Nhữ Hài tu tu khóc, kêu ầm lên: "Không, không phải đàm hoa nhất hiện..."

Một bên giữ khuỷu tay tôi, tay kia biến thành điểm tựa, cậu ta cứ vậy mà nức nở.

"Chị ơi... Tâm ơi..."

Mí mắt nặng trĩu, tôi cười xòa: "Thôi nào... về nhà rồi hẵng khóc..."

Ấy thế mà em trai lại vô cùng nghe lời, đưa tay áo lên lau sạch nước mắt rồi vận sức nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy. Cậu lo lắng, rối rít hỏi han: "Tâm có đau ở đâu không? Em có làm Tâm đau không? Để em cõng Tâm về..."

Ngả người lên lưng Đoàn Nhữ Hài, tôi mơ mơ màng màng đáp lại: "Kìa... sao xưng hô buồn cười thế?"

Cậu khẽ khàng đáp: "Niệm Tâm là chị gái của Nhữ Hài. Và chị là Niệm Tâm..."

...

Người đầu tiên - duy nhất - tìm được tôi chính là Đoàn Nhữ Hài. Lý do thì vô cùng "tâm linh": Cậu ta mơ thấy tôi.

Ngay đêm trước ngày tôi được tìm thấy, Đoàn Nhữ Hài mơ rằng tôi dập dềnh giữa sóng nước, cứ da diết gọi cái tên Nhữ Hài.

Với trí nhớ siêu khủng long của mình, Đoàn Nhữ Hài lập tức nhận ra khung cảnh trong giấc mơ là một địa điểm có thật. Bất chấp sự can ngăn từ phía mẹ Sinh và Vân Phi, không thèm (hoặc không dám) liên lạc với Quan gia, cậu một thân một mình chạy đi tìm tôi.

Điều trùng hợp ở đây là... khi tôi hôn mê cũng mơ thấy Đoàn Nhữ Hài hồi còn nhỏ, và rõ ràng

... đó không phải ký ức của tôi.

Dường như "kết nối song sinh" giữa Nhữ Hài và Niệm Tâm, giờ biến thành tôi, đã quay trở lại.

Nếu là vậy thì... tôi không còn là một kẻ "sống tạm" nữa? Bằng cách nào đó tôi đã thật sự trở thành Đoàn Niệm Tâm rồi sao?

...

Trở lại phủ họ Đoàn, mọi nguy cơ, mọi hung hiểm đều biến mất. Tôi dồn hết sức lực để trần thuật toàn bộ quá trình kể từ khi bị bắt cóc cho đến việc nhảy xuống nước để trốn thoát với Đoàn Nhữ Hài, một cách chi tiết nhất có thể để không bao giờ phải nhắc về nó lần nữa.

Sức khoẻ tôi vốn không quá tốt, nay lại càng trở nên yếu ớt. Lúc sốt mê man, khi tỉnh táo với cơn đau buốt nơi hốc mắt, trống ngực đánh liên hồi.

Không phải đêm nào tôi cũng có thể ngủ yên. Dường như lượng thuốc an thần mà Phạm Bân kê cho còn quá thấp, tôi hoàn toàn có thể thức trắng đêm, cho tới khi nghe thấy tiếng gà gáy ngoài vườn mới có thể chợp mắt đôi chút.

Ví dụ như hôm nay, cả cơ thể lẫn tinh thần đều kiệt sức.

Tôi nằm bất động trên giường, đầu nghiêng sang một bên, chăm chú nhìn ngọn đèn leo lét. Rõ ràng tôi đã mệt đến mức dù phát hiện có người đang đứng ở góc phòng mà cũng không mảy may sợ hãi.

Hoặc... có thể vì hai lý do khác: Một, anh ta có diện mạo giống Trần Thuyên tới tám, chín phần. Và hai, kẻ đó đang mặc một bộ suit đen.

Giống tôi, Quỷ Dẫn Đường chỉ đứng yên một chỗ, không hề động đậy. Anh ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta, chẳng ai lên tiếng.

Tôi chăm chú quan sát Quỷ Dẫn Đường dưới thứ ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu sắp lụi, thầm cảm thán: Trời đất, "Trần Thuyên" tóc ngắn, mặc suit đẹp trai quá đi!

Nếu giờ tôi mà chết thì sẽ được "Trần Thuyên" dẫn đi... nghĩ cũng không tệ nhỉ?

"Gặp được em vất vả quá đấy!" Quỷ Dẫn Đường hắng giọng.

Tôi không thèm đáp lời anh ta.

"Đừng lo, em sẽ sớm khỏe lại ý mà."

"Tôi không lo lắng điều gì cả." Một câu nhạt nhẽo, đủ khiến Quỷ Dẫn Đường câm họng.

Lạ thật. Ở lần gặp trước, Quỷ Dẫn Đường còn ngồi ngay sát bên giường, luyên thuyên đủ thứ với tôi... Còn giờ anh ta chỉ đứng đực tại góc phòng, nếu tôi đoán không lầm thì Quỷ Dẫn Đường đã chọn vị trí cách xa tôi nhất có thể.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, lầm bầm: "Nói to hơi mệt đấy nhé."

Ý là lại gần đây chút coi.

Trái với tưởng tượng của tôi, Quỷ Dẫn Đường nghe vậy lại càng nép sát vào tường: "Em cứ thì thầm cũng được, tôi vẫn nghe rõ." Anh ta ngưng lại trong giây lát, tiếp tục: "Tôi không thể, và cũng không dám ngồi cạnh em."

"... Là sao?" Tôi ngẩn người.

Quỷ Dẫn Đường tựa đầu về phía sau, thở dài: "Chẳng giấu gì em, tôi sắp bị thiêu cháy tới nơi rồi đây."

"Ăn nói nửa chừng!" Tôi phát cáu.

Anh ta từ từ đưa tay lên, chỉ vào tôi: "Thứ đó mạnh lắm!"

Không mất nhiều thời gian suy nghĩ, tôi biết Quỷ Dẫn Đường đang nói về cái gì. Tôi thay đổi tư thế nằm, chống khuỷu tay xuống giường, nghiêng tay trái sang một bên. Vạt áo rơi xuống, lướt qua chuỗi hạt được quấn hai vòng nơi cổ tay.

Ngay ngày đầu tiên tới thăm, Trần Thuyên đã đeo lên tay tôi vật này. Vốn là tay phải nhưng do thấy vướng víu nên tôi mới chuyển sang tay trái, không rõ có ý nghĩa gì.

Thật lạ lùng. Vừa mất con dao thì lại được tặng vòng, không cần bù đắp nhanh đến thế chứ?

Nhớ lại khoảnh khắc vung dao cắt đứt móc câu, trong gang tấc thoát khỏi sự truy bắt của Thái An vương mà tôi thấy lạnh cả người. Xét đi xét lại, cũng là Trần Thuyên đã gián tiếp cứu mạng tôi mà...

Tôi vung tay về phía Quỷ Dẫn Đường, xác nhận lại: "Ý anh là thứ này hả?"

Quỷ Dẫn Đường bị dọa cho sợ hết hồn, mặt mũi trắng bệch. Anh ta vắt chéo hai tay trước ngực, hô lớn: "Ối, cứu mạng!"

Một con quỷ mà cũng có lúc đáng thương tới vậy, tôi vô cùng biết điều, vội giấu tay vào trong chăn.

Quỷ Dẫn Đường như sắp khóc: "Em... em không biết mấy hạt đó đã theo bên người Trần Anh Tông bao nhiêu năm rồi đâu! Còn chưa kể nó được đẽo từ hạt bồ đề, được đích thân Trần Nhân Tông trì chú nữa...."

Tôi di chuyển tay phải, vô thức chạm vào chuỗi hạt. Quỷ Dẫn Đường còn nói rất nhiều nhưng tôi hoàn toàn mặc kệ, thả mình trong dòng suy nghĩ riêng.

Trước là dao, một chữ Nhẫn.

Sau là tràng hạt, quý giá vô hạn.

"Này! Tâm! Tôi không nghĩ mình trụ thêm được lâu nữa đâu." Quỷ Dẫn Đường gào toáng lên.

Tôi thở dài: "Được rồi, vậy rốt cuộc mục đích của cuộc gặp mặt ngày hôm nay là gì? Nếu đã không phải là tôi sắp chết thì..."

Từ một tông giọng cao vút, Quỷ Dẫn Đường bỗng tỏ ra nhẹ nhàng tới kỳ quặc: "Tâm ạ, cố lên." Anh ta hắng giọng. "Em... sắp được về nhà rồi."

Còn chưa kịp phản ứng, Quỷ Dẫn Đường lại thủ thỉ: "Ai chê cũng mặc, ai cười mặc ai."

Tim hẫng một nhịp, cả người tôi choáng váng. Lần trước anh ta cũng từng khuyên tôi như vậy.

Chỉ là... tôi sắp được trở về với thế kỷ hai mươi mốt thật sao?

Quỷ Dẫn Đường khoanh tay, chật vật tìm tư thế đứng dễ chịu nhất.

"Đây chắc chắn là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, vì vậy tôi sẽ tiết lộ cho em... ờ... thêm vài thông tin quan trọng. Đại khái ấy mà, việc em vượt thời gian bằng linh hồn và sống nhờ trong cơ thể của Đoàn Niệm Tâm là có lý do riêng. Sau khi em hoàn thành được "nhiệm vụ" của mình thì bên trên sẽ cho em về nhà." Quỷ Dẫn Đường hướng ngón tay trỏ lên trời, minh hoạ cho lời nói của mình.

"... Ồ. Nhiệm vụ gì thế?"

"Bí mật." Anh ta nhún vai. "Nói ra rồi thì còn gì là nhiệm vụ nữa. Em chỉ cần biết mình rơi vào tình cảnh này... đều là do chính em gây ra."

Tôi hừ lạnh: "Người ta thường có câu: Không nói được gì tử tế thì nên im lặng!"

Quỷ Dẫn Đường cười khổ: "Xin lỗi em rất nhiều. Quả thực tôi không thể nói hết được."

Còn cố mà giải thích!

Ngứa mắt với thứ quỷ quái đáng ghét kia, tôi rút gối từ dưới gáy lên, ném về phía anh ta. Đương nhiên sức lực chẳng có bao nhiêu, cái gối chỉ rơi cách giường tôi vài bước chân.

"Đồ khốn nạn nhà anh!" Tôi chửi um lên.

"Được rồi, được rồi." Quỷ Dẫn Đường chép miệng thương cảm. "Chỉ cần em sống đúng như bản thân mình mong muốn, nhiệm vụ chắc chắn sẽ hoàn thành. Yên tâm nhé!"

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, không trả lời anh ta. Dù biết được mình sẽ quay trở về với Nguyễn Từ Niệm Tâm... nhưng có vẻ tôi không vui nổi.

Có lẽ là quá nhiều vướng bận, hoặc tôi đã mệt mỏi tới mức chẳng còn thiết tha gì nữa...

"Hừm. Em nhớ là phải tháo cái vòng đó ra trước khi về đấy." Quỷ Dẫn Đường ngoắc ngoắc ngón tay.

Tôi thở hắt ra một hơi: "Lại làm sao nữa?"

Anh ta cười gượng, đáp: "Ờ thì... cái gì cũng có hai mặt của nó. Thôi nhé, cút đây."

Trước khi hoàn toàn biến mất, giọng Quỷ Dẫn Đường nhẹ như thoảng: "Tạm biệt, Niệm Tâm."

...

Trẫm muốn đưa Niệm Tâm vào cung.

Cả người tôi chấn động, mất biết bao sức lực mới đè nén được mong muốn hé mắt ra nhìn Trần Thuyên. Anh ngồi sát bên, bàn tay to lớn phủ trên tay tôi.

Em trai Đoàn Nhữ Hài của tôi - có lẽ đang ngồi trên chiếc chõng phía bên kia phòng - lên tiếng: "Bẩm Quan gia, về chuyện này thần nghĩ..."

"Trẫm không hỏi ý kiến của khanh." Tôi không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ phía Trần Thuyên khi anh ngắt lời Nhữ Hài.

Căn phòng chìm vào im lặng.

Một lát lâu sau, tôi nghe tiếng quần áo loạt xoạt, sau đó...

"Xin Quan gia thứ tội. Đúng là thần không có quyền lên tiếng nhưng... Tâm là chị gái của thần. Nếu chị ấy không đồng ý thì sao ạ?" Tôi đoan chắc Đoàn Nhữ Hài vừa quỳ xuống, thậm chí có thể đang áp sát mặt dưới nền đất bẩn.

Bỗng nhiên, sự căng thẳng đang bóp nghẹt trái tim tôi cứ thế tan đi.

Em trai tôi, Đoàn Nhữ Hài, đang bảo vệ tôi trước Trần Thuyên.

Tuy rằng chúng tôi chưa bao giờ trực tiếp nói về việc này nhưng rất rõ ràng, cậu hoàn toàn nắm rõ tâm tư của người chị gái hờ này.

Giọng Trần Thuyên lạnh lẽo: "Nàng ấy không muốn?"

Tôi chỉ nằm yên thôi cũng thấy sợ hãi tới chín phần.

Em trai tôi càng quyết tâm can ngăn, một chút cũng không nhún nhường: "Thần cúi xin Quan gia cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu Quan gia đã yêu thương chị gái thần tới vậy... ngài cũng muốn đặt ý nguyện của chị ấy lên hàng đầu phải không ạ? Với tình hình hiện tại..."

"Nhữ Hài. Ngươi lắm lời quá rồi đấy." Trần Thuyên khẽ khàng thay đổi tư thế ngồi.

Đoàn Nhữ Hài liền đáp: "Không phải Quan gia vẫn luôn tán thưởng điểm này ở thần sao?"

"Câm miệng!"

Tim tôi sắp vọt ra khỏi lồng ng.ực rồi! Thằng nhóc Đoàn Nhữ Hài dám chọc giận Thiên tử vì tôi!

Tiếng quát khiến quỷ thần run sợ kia đã khiến em trai tôi phải dập đầu xuống đất nhận tội, mất một lúc lâu Trần Thuyên mới cho phép cậu ta ngẩng lên.

"Trẫm đã quyết ý." Anh dùng lực siết nhẹ tay, hại tôi ngừng thở trong giây lát. "Ngươi chớ can ngăn vô ích."

Trả lại tay tôi trong chăn ấm, Trần Thuyên đứng dậy. Cơn giận có lẽ đã bay biến đi vài phần, giọng anh đều đều: "Từ nay tới lúc ấy, Đoàn phủ các ngươi chăm sóc nàng cho cẩn thận."

Sau khi Trần Thuyên rời đi, Đoàn Nhữ Hài mới tiến tới gần, đặt tay lên trán tôi rồi lẩm bẩm: "Không sốt, tốt rồi."

Quan tâm đến vậy.

Dẫu thiên lý tuần hoàn, bi hoan tán tụ... cuộc đời của Niệm Tâm vẫn luôn có một Đoàn Nhữ Hài ở đó. Thật may mắn thay! [2]

Em trai tôi vừa bước khỏi bậc cửa, chưa đầy một lát sau Đông Ly đã ríu rít đẩy cửa chạy vào: "Cô cả, cô cả dậy thôi. Quan gia đi thật rồi đó."

Tôi từ từ hé mắt: "... Sao biết tôi giả vờ ngủ hay vậy?"

Con bé giả bộ thâm trầm: "Cô cả quên là em học võ à?"

"Ôi!" Thông tin không mới mẻ này khiến tôi bàng hoàng mất nửa giây. "Vậy, vậy nghĩa là Quan gia cũng biết tôi giả vờ ngủ trong suốt mấy ngày qua hả...?"

Đông Ly ném một ánh nhìn thương cảm về phía tôi, đại ý rằng: Rõ ràng, cô lừa được cậu Hài chứ sao qua mắt nổi Quan gia chúng em!

Trần Thuyên biết hết, chỉ là anh không muốn vạch trần tôi mà thôi!

"Em mang cơm canh vào rồi ạ, cô ăn luôn cho nóng." Đông Ly tất bật dọn bàn, đặt bát, kê đũa.

"Ừ." Tôi nghiêng mặt vào phía trong giường, đưa tay lên xoa lồng ng.ực một cách nặng nề.

Con bé sà tới gần, kéo áo tôi: "Cả ngày nay cô mới được mấy thìa cháo vào bụng. Quan gia biết được sẽ đau lòng lắm."

Nghe vậy, tôi giật vạt áo khỏi tay Đông Ly, quyết tâm mặc kệ con bé.

"Ối." Đông Ly không ngờ tôi lại phản ứng theo hướng này, lập tức đổi giọng. "Cô cứ thế này thì em cũng không thiết tha ăn uống gì nữa!"

Cách thuyết phục này vô cùng hữu hiệu, khiến tôi nhảy khỏi giường ngay sau đó.

Tôi chỉ muốn nói với Đông Ly rằng... con bé không hợp với việc làm nũng đâu. Tốt nhất là về sau Đông Ly cứ trực tiếp rút roi đứng bên giường như Đỗ Chi khi xưa, tôi chắc chắn sẽ ăn cơm mà...

...

Bóng trăng rọi cửa, sương mai ướt sân. Ngày cứ thế trôi, đêm cứ thế đến.

Đông Ly vừa quét nhà, vừa nói đến chuyện hỗ trợ Dạ Hành truy bắt Thái An Vương đang bỏ trốn. Con bé giải thích cho việc thi thoảng mình biến mất một, hai canh giờ, bảo: "Cô đừng lo nhé. Em không ở đây thì sẽ luôn có một Dạ Hành được phân công đến bảo vệ cô ạ."

Từ đêm hôm đó, những cơn ác mộng bắt đầu tìm đến tôi.

Cách Trần Thừa Ân nhìn tôi chòng chọc, sự phản bội của Nhất,... và cả cái chết thê thảm của Ngũ.

Tôi như sống lại trong cảm giác đau đớn và bất lực của ngày hôm ấy, chìm sâu trong vạn phần hung hiểm.

Từ khi quay về với phủ họ Đoàn, sức sống của tôi như bị vắt kiệt. Tôi không muốn gặp gỡ bất cứ ai, việc mở miệng ra nói chuyện dần biến thành cực hình.

Chỉ cần Đông Ly hay Đoàn Nhữ Hài nhỡ miệng nhắc về chuyện cũ, tới Thái An vương cũng đủ khiến tôi trở nên hoảng loạn, mất bình tĩnh. Dáng vẻ không khác nào kẻ điên phát bệnh.

Theo đà ấy, mẹ Sinh, Vân Phi và hai đứa nhỏ dần ít tới thăm tôi hơn. Có lẽ họ làm theo lời dặn của Đoàn Nhữ Hài, hoặc họ hiểu được sẽ tốt cho cả hai phía nếu tôi có không gian riêng để "điều trị".

Mỗi ngày, em trai luôn tới "nhìn" tôi một cái trước khi thượng triều và sau bữa tối, hỏi han vài câu, gật gù khi thấy tôi cố gắng ăn hết nửa bát cơm.

Trông Đoàn Nhữ Hài đang phe phẩy quạt cho bát thuốc nghi ngút khói, tôi buột miệng: "Tôi không phải là chị gái thật của cậu đâu."

Rất rõ ràng mà. Đoàn Niệm Tâm thật đã chết được sáu, bảy năm rồi.

Tay Đoàn Nhữ Hài vẫn không ngơi nghỉ, thậm chí chẳng hề ngước lên nhìn tôi lấy một lần: "Tâm đã, đang, và sẽ luôn là chị gái của em."

Sự quan tâm của cậu dành cho tôi vốn không hề thay đổi, chỉ là cách thức biểu hiện có chút khác thường. So với trước đây, Đoàn Nhữ Hài "ngoan ngoãn" hơn rất nhiều: Nhẹ nhàng, săn sóc, và chẳng còn những câu đùa cợt, gắt gỏng mắng mỏ khi tôi lỡ lời.

Cả tôi và Đoàn Nhữ Hài như biến thành "người khác", nhưng mọi thứ lại hợp lý đến mức không còn gì có thể bàn cãi. Có lẽ... chúng tôi đã thật sự trở thành chị em song sinh rồi.

...

Tính ra thời gian tôi bị bắt cóc chỉ mất trên dưới hai ngày nên gần như tất cả những người bên ngoài phủ họ Đoàn đều không, hoặc chưa nắm được thông tin.

Ngoài một vị hoàng đế ghé thăm quá mức thường xuyên, một Nhất đẳng ngân bài thị vệ (tức Đỗ Quân) và đôi vợ chồng Thái y họ Phạm ồn ào náo nhiệt (người khám bệnh và kê đơn cho tôi là Phạm Bân, hắn có giấu nổi vợ mình cái gì đâu)... thì tôi còn phải đón tiếp thêm...

... Huệ Vũ vương Trần Quốc Chẩn.

Tôi đoán trước cậu ta sẽ đến và cũng đã soạn sẵn một bài văn từ chối gặp mặt, nhưng cuối cùng "kế sách" này lại không thành.

Con nhóc Đông Ly đã ra mặt nói giúp Trần Quốc Chẩn. Nó nắm lấy tay tôi, da diết xin xỏ: "Cô cả gặp Vương một lát thôi cũng được mà. Vương lo lắng cho cô lắm, còn bảo rất có lỗi nữa..."

Tôi không chịu nổi sự nhõng nhẽo này của Đông Ly, đành phải đồng ý.

Mặt mũi Trần Quốc Chẩn xanh xao như tàu lá chuối, nhìn qua tình trạng còn tệ hơn tôi vài phần.

Sau khi hành lễ đầy đủ, tôi tặc lưỡi hỏi thăm cậu ta: "Vương khoẻ không?"

Trần Quốc Chẩn ngẩn người: "Khoẻ. Mà ta phải hỏi cô câu này mới đúng."

"Cảm ơn Vương đã quan tâm, tôi vẫn khoẻ." Gặp rồi thì mau cút về phủ của ngài đi.

"Trông cô không khoẻ cho lắm." Cậu ta nhìn tôi một cái, đánh giá.

Tôi bĩu môi: "Trông ngài cũng thế."

Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt. Trần Quốc Chẩn không dám mở miệng nhắc tới tai ương ngày hôm đó, khả năng cao là do Đông Ly đã dặn dò trước.

Đang định mở miệng tiễn khách, tôi chú ý tới vệt thâm tím trên trán Trần Quốc Chẩn, đoán chừng mới xuất hiện được hai, ba hôm.

Cậu ta bắt được ánh nhìn của tôi, tay đưa lên sờ trán rồi nhăn nhó: "Cô muốn hỏi về cái này hả?"

Tôi lắc đầu: "Ai muốn chứ không phải là tôi."

Trần Quốc Chẩn giả điếc, hừ một tiếng: "Nhờ em gái ngoan của cô đấy!"

Hử? Đông Ly dám ra tay đánh em trai hoàng đế cơ à? Tôi nhướng mắt đánh giá Trần Quốc Chẩn, suy đoán xem cậu ta bốc phét hay đang nói sự thật.

Đúng lúc ấy Đông Ly bưng khay trà đi vào, tên nhóc vương tôn kia như bị bắt quả tang, vội vã sửa lời: "Không, không, tất cả là do ta."

Thấy tình cảnh kỳ quặc trước mắt, Đông Ly nhảy số cực nhanh, cũng lao đến nhận lỗi với tôi.

Tôi chống khuỷu tay xuống gối, hơi nghiêng người, mệt mỏi nhìn đôi trẻ nhao nhao giành phần lỗi về phía mình.

"Thôi." Tôi thở hắt một hơi, Trần Quốc Chẩn và Đông Ly lập tức im bặt. "Mời Huệ Vũ vương nói."

Tỏ vẻ biết điều một chút, dù sao Trần Quốc Chẩn cũng không biết tôi sẽ bênh vực đứa "em gái ngoan" kia bất chấp nguyên do.

Cậu ta quay sang nhìn Đông Ly, con bé lại cúi đầu nhìn xuống chân.

"Khi ấy không tìm được cô, Đông Ly mất bình tĩnh chạy tới chạy lui... Ta mới kéo nàng ấy lại định an ủi vài câu..." Trần Quốc Chẩn bắt đầu kể lể.

Đông Ly lí nhí tiếp lời: "Em không nghĩ được nhiều, kiểu như lo quá mất khôn cô ạ. Em giật tay khỏi Vương, sau đó xô ngài ấy ngã vào tường..."

Tôi:...

Trong tình cảnh như vậy mà vẫn muốn bày tỏ tình cảm, tôi thật sự muốn giơ ngón cái với Trần Quốc Chẩn đấy.

Tuy rằng không khí đã bớt đi vài phần gượng gạo sau câu chuyện "hài hước" giữa vị Đại vương nọ và cô "điệp viên" nằm vùng đã bại lộ thân phận, Trần Quốc Chẩn vẫn chẳng thể tìm được cách để nói chuyện thoải mái với tôi nên đành phải ra về.

Cậu ta đi được vài bước đã xoay người, ngập ngừng nói: "Ta... xin lỗi."

Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đáp: "Tạ ơn Vương. Ngài đừng nghĩ nhiều, không phải lỗi của ngài đâu."

Đoạn, tôi ra hiệu cho Đông Ly tiễn Trần Quốc Chẩn rời phủ.

...

Không thể cứ mãi giả vờ ngủ khi Trần Thuyên tới, đặc biệt là khi anh vốn đã phát hiện ra trò mèo của tôi ngay từ đầu, tôi bắt đầu chuỗi ngày ngồi ngẩn ngơ trên chõng tre, bên cạnh là đống tấu chương cao vút trời.

Có thể nói, Trần Thuyên vô cùng tôn trọng tôi.

Tôi không muốn trò chuyện, anh không ép tôi phải mở miệng. Tôi có thể nằm ngủ trong góc giường cả buổi, anh sẽ ở phía bên kia chăm chú xử lý chuyện triều chính.

Ý tứ của Trần Thuyên rất rõ ràng: Anh chỉ muốn ở cạnh tôi.

Gương mặt anh bình thản, tới cái động tay cũng dịu dàng hết mực.

Chỉ là... Trần Thuyên hoàn toàn không biết rằng trong lòng tôi đang mâu thuẫn tới cùng cực. Tôi vừa muốn nhìn thấy anh, nhưng lại càng sợ hãi khi gặp anh.

Trần Thuyên chưa một lần trực tiếp mở lời với tôi về sự vụ ngày hôm ấy. Là anh để tôi suy nghĩ, hay thật sự cân nhắc như lời khuyên của Đoàn Nhữ Hài?

"Niệm Tâm."

Tôi giật mình, thấy Trần Thuyên hơi cúi đầu nhìn mình. Chậc, tôi lại thất thần nữa rồi.

"Đang nghĩ gì thế? Ta gọi nàng mấy câu mà nàng không để ý luôn đó." Anh mỉm cười đầy quan tâm.

"À..." Tôi khẽ đáp. "Không nghĩ gì ạ."

Mà là... hơi bận lòng một chút thôi.

Hít một hơi thật dài để lấy lại tinh thần, tôi cũng nhe răng cười với Trần Thuyên một cái: "Quan gia bảo gì em thế ạ?"

Anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi, khóe miệng hơi động.

Chúng tôi sóng vai dưới vòm trời rộng lớn, gần trong gang tấc nhưng gấp vạn lần quan san. [3]

Mọi thứ sao nặng nề quá.

"Nàng... thích chuỗi hạt này lắm sao?" Trần Thuyên hướng ánh nhìn xuống tay tôi.

Thì ra trong lúc tâm trí bay lượn khắp tầng mây, tôi cứ lần mò mãi tràng hạt dưới đầu ngón tay, lâu đến mức khiến Trần Thuyên chú ý.

Tôi ngập ngừng: "Dạ... tạ ơn Quan gia đã ban tặng." Không để Trần Thuyên kịp trách móc vì cách xưng hô xa cách này, tôi lập tức hỏi thêm: "Mà vì sao Quan gia lại cho em chuỗi hạt này thế ạ?"

"Không vì lý do gì đặc biệt. Trẫm mong có thể cùng nàng san sẻ bớt âu lo, đoạn trừ tất thảy phiền não."

Hoá ra vẫn giận một chút.

Chẳng biết phải làm gì để tỏ lòng này, những ngón tay đan vào nhau siết chặt, tôi tựa đầu vào vai Trần Thuyên, nhắm hờ mắt.

"Niệm Tâm."

"Dạ."

"Con dao ngày ấy ta tặng nàng... bị mất rồi phải không?"

Ngay lập tức, một thứ áp lực vô hình đổ ập xuống tôi, tựa ngàn vạn chiếc kim châm đâm thẳng lồng ng.ực. Cả người tôi cứng đờ, chân tay tê rần.

Tôi vẫn ý thức không nên làm Trần Thuyên lo lắng, lập tức gật đầu thay cho câu trả lời. Tránh đi chi tiết, tôi chỉ nói qua loa rằng mình đánh mất nó trong lúc chạy trốn.

Vết thương trên vai nhói lên, nụ cười đắc ý của Thái An vương Trần Thừa Ân như hiển hiện ngay trước mắt.

Trần Thuyên khe khẽ cười rồi gác bút, ngón tay đưa đến gạt vài sợi tóc đang bay phất phơ trên trán tôi.

"Nhẫn nại của ta, dung nhẫn của nàng, cũng nên kết thúc rồi." [4]

Rời tay Trần Thuyên, tôi dịch chuyển vị trí ngồi để có thể trông rõ từng đường nét trên gương mặt anh.

"Niệm Tâm, ta không muốn chờ thêm nữa."

"Quan gia..."

Anh xoa xoa tay tôi, đoạn nói: "Đã đến lúc trẫm đưa nàng về bên mình."

Tôi ngẩn người.

Không dò hỏi, chỉ một câu thông báo ngắn gọn.

Đầu óc tôi trống rỗng, một câu cũng không thể cất lời. Tôi... chưa từng nghĩ mình sẽ tiến cung. Chưa từng.

Tôi như thấy mình của những ngày đầu tiên sống trong thân xác Đoàn Niệm Tâm, đùa cợt về việc tìm kiếm một chàng trai giàu có để kết hôn, sống qua ngày đoạn tháng.

Bất giác, ngón tay lần mò tràng hạt, như thể nó sẽ giúp tôi giải trừ hết thảy phiền lo.

"Quan gia vừa nói gì thế ạ?" Tôi mấp máy môi.

"Ở cạnh trẫm, nàng mới có thể an toàn." Trần Thuyên dịu dàng lặp lại.

Tôi ôm lấy ngực, bấu chặt lấy lớp áo bên ngoài. Sao hít thở cũng khó khăn tới vậy?

Trần Thuyên vội đỡ vai tôi, hoảng hốt.

"Em không sao." Vô thức gạt tay Trần Thuyên, tôi bịa ra một lý do vớ vẩn cho anh yên lòng. "Tự dưng em thấy hơi lạnh."

Tiếp đó, đương nhiên là Trần Thuyên khoác lên người tôi chiếc áo hồ cừu đang đặt bên cạnh.

Anh cười: "Nàng xem. Khi chúng ta ở gần nhau rồi, cần một cái có thể chạy đến ngay. Tiện biết bao nhỉ?"

Không chờ tôi phản ứng, Trần Thuyên dõi mắt ra xa, nói: "Ta đã hạ lệnh tu sửa lại cung Diên Phúc và cung Tường Ninh, nàng có thể tuỳ ý lựa chọn một trong hai. Nếu là Diên Phúc thì phía sau sẽ là Vườn Ngự, đi vài bước là tới điện Đại Minh của ta. Còn nàng chọn Tường Ninh thì hơi xa một chút, nhưng ưu điểm chính là... tách biệt với nơi ở của các phi tử khác." [5]

Anh hắng giọng, tiếp lời: "À phải rồi. Cung Tường Ninh khá gần với Đông cung đấy. Sau này Mạnh có thể thường xuyên tới bầu bạn cùng nàng."

Từng cái nhướn mày, nụ cười tủm tỉm, sự háo hức hiện rõ trong ánh mắt Trần Thuyên nhìn tôi... khiến tôi chẳng thể nào đáp lời anh.

"Dự kiến khoảng vài ba tháng nữa sẽ hoàn thành, khi ấy ta sẽ chính thức..."

"Quan gia." Tôi đưa tay lên ra hiệu, thành công ngắt lời Trần Thuyên. Và... cũng là để dập tắt tất cả những hình dung về một tương lai kề vai sát cánh mà anh đang mang theo. "Em có thể nói vài lời không ạ?"

Trần Thuyên gật đầu, vô cùng chờ mong.

"Vì sao Quan gia lại cho rằng tiến cung sẽ tốt cho em?" Giữa tiết trời giá buốt cuối năm, lưng áo tôi lại ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ một ý niệm về việc sống nơi cung cấm, với bốn bức tường vây quanh, giữa những yến oanh son phấn mà tôi cảm thấy căng thẳng cùng cực.

Trần Thuyên choáng váng, như thể không ngờ được tôi lại lạnh lùng tới vậy.

Vạn lời than thở, ngàn câu chất vấn hoá thành một tiếng thở dài. Tôi rủ mi, khẽ khàng: "Em không muốn tiến cung."

"Cái gì? Nàng nói... nàng không muốn?" Anh nhíu mày.

"Vâng ạ." Tôi bình tĩnh đáp.

"Nàng..." Trần Thuyên nắm lấy cổ tay tôi. "Gượm đã. Có phải... nàng cũng chưa một lần nghĩ tới chuyện này, đúng không?"

Một cái gật đầu không do dự của tôi suýt chút nữa đã chọc giận Trần Thuyên.

"Niệm Tâm, nàng chưa bao giờ muốn ở bên ta sao?"

Tôi không biết phải làm sao cho phải.

Thứ ngăn cách giữa chúng tôi đâu phải chỉ là khoảng cách địa lý hay khác biệt giai cấp? Bảy trăm năm lịch sử, kẻ mù cũng thấy rõ được tư tưởng, thế giới quan của tôi và Trần Thuyên khác nhau đến mức nào.

Không chỉ vậy, Trần Thuyên phải gồng gánh cả giang sơn, phân định chuyện triều chính, chăm sóc con dân. Còn tôi, tấm thân hèn yếu này chỉ muốn lo cho chính mình.

"Nàng không trả lời được nhưng lại nhanh chóng khẳng định mình chẳng hề muốn tiến cung. Niệm Tâm, nàng chớ quên trẫm là hoàng đế!" Trần Thuyên nói rất nhanh, dường như không cần nghĩ ngợi.

Cảm nhận được lửa giận của Trần Thuyên, tôi có chút hoảng sợ.

Nhưng... tôi không thể đồng ý, càng không thể thoả hiệp! Gật đầu với Trần Thuyên, tôi sẽ tự tay đẩy mình xuống địa ngục.

Đáy lòng càng chua xót, tôi càng cố gắng tỏ ra bình thản: "Em chưa bao giờ dám quên điều ấy. Ngài ở ngôi Cửu ngũ, còn em chỉ là một đứa dân thường mà thôi." [6]

"Ta... ta không có ý đó." Anh dịu giọng.

Tôi cắn môi: "Em biết."

"Niệm Tâm à, nàng đã ở ngoài tầm tay ta quá lâu rồi." Trần Thuyên tìm cách vỗ về. "Nếu có thêm bất cứ chuyện gì xảy ra với nàng, ta làm sao có thể..."

"Quan gia sai rồi." Tôi thở hắt ra một hơi. "Chúng ta đã sống rất tốt trước khi gặp được nhau, nên dù có..."

"Dù có cái gì?"

Lần này tôi chỉ biết cúi đầu im lặng, không dám tiếp lời.

Trần Thuyên lại nói: "Ít nhất nàng cũng phải cho ta cơ hội được trực tiếp bảo vệ nàng chứ?"

"Chàng không thể." Tôi cố nén hơi thở dồn dập. "Quan gia làm sao có thể bảo vệ em khỏi chốn hậu cung phong nguyệt, để giấu em đi trước cái nhìn soi mói của đám triều thần... Hay thậm chí là những mưu toan tranh đấu chính trị. Và cả em nữa. Em không chắc mình có thể chống chọi được tất cả những điều ấy đâu."

Trong lòng sóng dâng ngập trời, đổi lại, tôi chỉ bật cười mỉa mai: "Quan gia đang nghĩ tới nguy cơ gì? Thái An vương ư?"

"Hắn... không còn là mối bận tâm nữa rồi." Trần Thuyên chỉ nói một câu duy nhất rồi im lặng.

Nước mắt cứ thế rơi từng giọt, tôi thổn thức: "Ở nơi này, em có Nhữ Hài, có Đông Ly, có tất cả mọi người. Một bước vào cấm cung, cả bầu trời của em sẽ chỉ là Quan gia mà thôi."

Trần Thuyên vươn tay, khẽ gạt đi dòng lệ nóng hổi đang lăn trên gò má tôi. Anh hơi nghẹn lại: "Lẽ nào... tình cảm của ta không đủ với nàng sao?"

Tôi nghiêng đầu, né tránh hành động của anh: "Vậy Quan gia nói xem. Một mình Niệm Tâm này có đủ với ngài chăng? Nếu Quan gia sẵn sàng đưa em lên thành duy nhất, em sẽ rất vui lòng được hầu hạ chăn gối cho ngài!"

"Ăn nói hàm hồ!" Trần Thuyên trầm giọng quát.

Lập tức ngậm chặt cái miệng lại, tôi ý thức được mình đã quá phận.

Không khí giữa chúng tôi thoáng ngưng đọng. Tôi nhủ thầm, có mất bình tĩnh đến đâu cũng phải nhớ kỹ người mình đang tranh cãi chính là Thiên tử. Trần Thuyên có chiều chuộng tôi đến đâu thì sự thật này vẫn luôn ở đó, không thể xoay chuyển.

Hai tay Trần Thuyên nắm thành quyền, hàm cắn chặt. Ánh mắt anh trầm tĩnh, như bầu trời không một gợn mây.

Hồi lâu, anh cất tiếng gọi: "Bách Chu!"

Theo đó, Bách Chu tiến vào từ ngoài cửa, nhanh chóng thu dọn tấu chương. Trước khi cậu quay bước còn dành tặng tôi một biểu cảm đầy lạ lùng.

"Nàng nghỉ ngơi đi." Một câu mang ý tứ dặn dò nhưng chẳng thể nghe ra chút ít cảm xúc nào. Thoắt cái, Trần Thuyên đã "biến" trở lại thành Anh Hoàng.

Tôi cũng không vừa, lập tức hạ người hành lễ, hô lớn: "Cung tiễn Quan gia!"

Lửa giận thổi bùng, Trần Thuyên phất áo bỏ đi.

Lần chiến tranh lạnh đầu tiên này giữa hai chúng tôi vô cùng nặng nề. Minh chứng rõ nhất chính là việc Trần Thuyên không đến thăm tôi nữa, mà cũng chẳng sai phái bất cứ ai tới tặng quà bánh như xưa.

Tôi nằm trên chõng tre, nhìn lên bầu trởi xám xịt mà cười to một tiếng. Một người sống trong cung cấm, một kẻ tự do giữa chốn đô thành, muốn giận dỗi nhau càng dễ dàng gấp bội.

Có thể Trần Thuyên đang thoải mái tận hưởng cuộc sống đầm ấm bên vợ con, cũng có thể anh ngày ngày bực tức. Tôi mặc kệ, nhất quyết không hỏi tin tức từ phía Đoàn Nhữ Hài.

Bởi... chính tôi cũng đâu vui vẻ gì.

Coi như chuyện tiến cung đã được gác lại nhưng cũng vì thế, nó lại trở thành một thanh đao sắc bén đang treo lơ lửng, sẵn sàng bổ xuống đầu tôi bất cứ lúc nào.

Cả tháng trời trôi qua trong chớp mắt, tôi vẫn chưa thể gác chuyện về Thái An vương sang một bên. Ác mộng ghé đến hàng đêm, tôi lại càng muốn trốn tránh. Tôi không quan tâm dù gã ta đã bị bắt hay chưa, tôi chỉ cần một giấc ngủ thật sâu, thật yên bình.

Không biết từ bao giờ, tôi bắt đầu hình thành thói quen thức dậy vào cuối giờ Dần, sau đó sẽ dành cả ngày thẫn thờ ngoài vườn.

Một ấm trà hoa cúc, một chõng tre, tách biệt với tất cả mọi người.

Cứ vậy mà sống.

Hôm nay trời trong gió nhẹ, từng tia nắng rẽ mây chiếu xuống nhân gian, dịu dàng xoá tan cái giá lạnh kéo dài.

Tôi tựa người vào gốc bưởi, chăm chú quan sát bóng nắng nhảy nhót dưới mặt đất.

Tiếng hít thở bênh cạnh khiến tôi giật mình, chợt nhớ ra Đông Ly đã đến bầu bạn từ ban sớm. Tôi một bên, con bé giữ nguyên tư thế lưng thẳng xếp bằng, ngồi khâu vá một bên.

Tôi nhấp một ngụm trà, vu vơ nói: "Như con gà."

"Dạ?" Đông Ly tỏ vẻ giật mình.

"... mắc tóc!"

Con bé gãi gãi đầu, xấu hổ cười: "Lâu lắm rồi em mới thấy cô cả dí dỏm thế đấy ạ."

Tôi bỏ qua sự nhạt nhẽo của Đông Ly, liếc xéo: "Muốn nói gì thì nói đi. Sao cứ ấp a ấp úng mãi thế?"

"Dạ..." Lông mi khẽ rủ, con bé buông hết kim cả chỉ qua một góc, ngập ngừng. "Hôm qua em gặp anh An, trò chuyện với anh ấy vài câu ạ..."

Nhướng mày nhìn Đông Ly, thoáng chốc, tôi cảm thấy có chút lo lắng. Con bé luôn tỏ ra bình thản, có trời mới biết tình cảm của nó dành cho Thành An sâu nặng cỡ nào.

Đông Ly nở nụ cười, trấn an tôi: "Cô cả đừng nghĩ nhiều. Em biết rõ bản thân mình mà. Đối với anh An... em chỉ cầu chúc cho anh ấy hạnh phúc mà thôi."

"Thật lòng?"

Khoé mắt Đông Ly hơi trĩu xuống, con bé quả quyết gật đầu.

Yêu thương là thật, mà mong muốn những điều tốt nhất cho kẻ kia cũng là thật.

"Vậy..." Tôi ngọ nguậy chân, tìm tư thế thoải mái. "... Còn Huệ Vũ vương thì sao?"

Hai má Đông Ly dần đỏ lên, tôi càng muốn cười rộ.

"Con bé này, em cũng đâu ngốc đến mức không nhìn ra được tình cảm của ngài ấy nhỉ?" Đã hỏi, thì phải truy đến cùng.

"Ôi... em... không biết nữa ạ. Đông Ly chỉ muốn ở bên, cả đời hầu hạ cô mà thôi..." Đông Ly đưa hai tay lên che kín mặt, giấu đi biểu cảm của mình.

"Cả đời cái gì mà cả đời. Em không thấy hả, chúng ta đều trở thành gái ế rồi đó!" Tôi phì cười, nhéo má Đông Ly.

Con bé đờ đẫn, chưa thể tiêu hoá nổi cách tôi đùa giỡn

Tôi liền ngân nga:

"Bà già đi chợ Cầu Đông

Bói xem một quẻ lấy chồng lợi không?

Thầy bói gieo quẻ nói rằng:

Lợi thì có lợi nhưng răng chẳng còn!"

Thẹn quá hoá giận, Đông Ly vung tay khẽ đẩy tôi một cái, lại tò mò hỏi: "Cầu Đông ở đâu thế ạ?"

Tôi cũng mù mờ theo. Chắc là... ở tương lai nhỉ?

"Cô cả ơi." Thoắt cái, Đông Ly bày ra bộ dáng vô cùng nghiêm túc. "Em sẽ theo cô tiến cung, chăm sóc và bảo vệ cô."

Như sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu, nụ cười trên mặt tôi cứng ngắc: "Cái gì?"

Đông Ly đau lòng nhìn tôi, thủ thỉ: "Không có cách nào thay đổi quyết định của Quan gia đâu ạ. Anh An nói với em là Quan gia đang cho đẩy nhanh tiến độ tu sửa cung điện, hẳn là để sớm đón cô vào..."

Từng câu, từng chữ tựa mũi dao nhọn hoắt, xoáy sâu vào đáy lòng tôi.

"Mà nếu đã vậy thì cô cả ơi, chi bằng chúng ta chuẩn bị cho tốt. Mấy hôm nữa trời còn đẹp như hôm nay thì em đưa cô ra phố mua mấy món đồ nhé ạ. Vừa để giải khuây mà cũng có cái mang vào cung chơi cho đỡ buồn..." Con bé nói một tràng, ý tứ khuyên giải rõ ràng.

"Đừng nói nữa."

"Em chỉ..."

Tôi lạnh nhạt: "Ra ngoài đi."

"Cô cả..."

"Ta muốn ngồi một mình!" Tôi hạ giọng quát.

Không dám cãi thêm, Đông Ly đành dọn dẹp qua rồi rời khỏi vườn cây.

Tình trạng khuyên nhủ này còn kéo dài về sau, đến mức tôi phải cấm chỉ Đông Ly không được mở miệng khi đem cơm đến. Tôi nửa muốn mặc xác nó, vừa tò mò lý do vì sao Đông Ly lại gấp rút đến vậy.

Lẽ nào Trần Thuyên đã đánh tiếng, rằng bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho kiệu võng đến rước tôi đi sao?

Đông Ly càng phiền phức, tôi lại càng tránh mặt nó. Như sáng nay, con bé vừa ló đầu vào phòng mà tôi đã đuổi đi ngay lập tức.

Sau khi ăn qua loa vài miếng bánh gạo, tôi đánh một giấc thẳng tới khi phía ngoài đốt đèn, sương mù giăng kín lối.

Đoàn Nhữ Hài ngồi bên giường, trước tiên vẫn phải vươn tay tới sờ trán tôi, sau mới hỏi: "Tâm ăn tối chưa?"

Tôi vừa mới há miệng, cậu ta đã híp mắt cảnh cáo: "Nói thật."

Trước sức ép kỳ lạ này, tôi đành khai báo đúng sự thực.

"Giờ nào rồi? Cậu vừa về phải không?" Tôi tò mò.

"Ừm, mới qua giờ Hợi thôi. Ly nó chưa mang cơm đến cho Tâm hả?"

Tôi liếc mắt ra phía mặt bàn trống không, một dự cảm chẳng lành dần dâng lên.

Sau cánh cửa, thằng Dần ló đầu, bưng theo ít cơm canh đi vào, chậm rãi bẩm báo: "Các dì dưới bếp bảo con là... phần cơm trưa và cơm tối của cô cả còn nguyên xi ạ."

Vậy là sao?

"Tâm không sai nó... Đông Ly đi đâu chứ?"

Tôi cắn môi, lắc đầu.

"Được rồi, vậy để mai thượng triều em sẽ lựa lúc hỏi Quan gia xem sao. Tâm đừng vội, cứ ăn một ít đi cho đỡ đói." Đoàn Nhữ Hài chép miệng. "Không sao đâu. Con bé là Dạ Hành, nó có thể tự lo cho chính mình. Nhỡ đâu nó có nhiệm vụ riêng phải hoàn thành, sáng mai lại về líu lô bên cạnh Tâm đấy."

Nghe lời Đoàn Nhữ Hài, tôi cố ép mình ăn trọn một bát cơm.

Thế nhưng, cả đêm dằng dặc, tôi chẳng thể chợp mắt.

Trời hửng sáng, từng giờ từng khắc chậm rãi trôi qua như nước nhỏ giọt, đến khi Đoàn Nhữ Hài quay về mà chằng thấy bóng dáng Đông Ly.

"Ngoại trừ Thái An vương đã bị bắt giữ, Đông Ly không tham gia bất cứ nhiệm vụ nào với Dạ Hành." Em trai tôi cau mày, giọng điệu nặng nề. "Quan gia cũng đã hạ lệnh cho họ đi tìm Đông Ly rồi."

Điều này cũng có nghĩa... Đông Ly đã mất tích.

Nhữ Hài biết rõ tôi coi trọng Đông Ly nhường nào. Đặc biệt trong tình cảnh này, an nguy của con bé chính là sự ưu tiên hàng đầu của tôi.

Theo Dần nói, lần cuối cùng Đông Ly được trông thấy là sáng hôm qua, sau khi vào bếp lấy đồ ăn cho tôi. Sau đó, không ai biết nó đã đi đâu.

Thêm một ngày trôi qua. Tôi chán nản tựa vào thành giường, hướng mắt về phía cửa. Đông Ly cứ mãi không xuất hiện, chẳng hề đẩy cửa chạy vào như tôi tưởng tượng, cười tít mắt bảo: "Cô cả ơi, em về rồi này!"

Cúi người xoa bóp nơi đầu gối nhức mỏi, nghĩ thế nào tôi lại vịn tay xuống, dồn lực đứng dậy.

Khập khà khập khiễng, vừa mới bước qua bậc cửa, tôi đã trông thấy một người đàn ông đang đứng dưới tán cây bưởi, ngay cạnh chõng tre.

Sức lực ở đâu ùa tới như nước lũ, tôi lao đến gần y, quát lớn: "Anh làm gì ở đây?"

Thành An sống lưng thẳng tắp, giọng không cảm xúc đáp lại: "Nhận lệnh Quan gia, thay Đông Ly bảo vệ tiểu thư."

Nơi lồng ngự.c buốt lạnh, hốc mắt nhức nhối xót xa, tôi cắn môi: "Đông Ly đang mất tích! Nó đang mất tích đó! Anh không ở ngoài kia dốc hết sức lực mà tìm nó đi, chỉ đứng đực một chỗ là thế quái nào?"

Y không đáp lời.

Cơn cáu giận nhen nhúm sắp bùng nổ, tôi túm lấy cổ áo Thành An kéo xuống, khàn giọng mắng: "Anh mau cút đi! Các người... các người dù có chết cũng phải mang Đông Ly về cho tôi!"

Thành An nói gì đó về Trần Thuyên nhưng tôi không để vào tai, dùng hết sức lực đẩy y về phía sau.

Trong khi Thành An vẫn sừng sững, một chút cũng không lay chuyển thì tôi lại mất đà, ngã lăn xuống đất.

Tôi ôm lấy ngực, ấn thật chặt xuống để đè nén dòng cảm xúc đang cuộn trào bên trong. Chẳng ích gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

"Đông Ly... con bé là tính mạng của tôi. Anh... anh phải đưa nó về..."

Thành An cẩn thận đỡ tôi dậy, mệt mỏi đáp lời: "Xin tiểu thư hãy yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được em ấy."

Lời nói vẫn chỉ như gió thoảng mây bay.

Ba ngày đằng đẵng, không một tin tức từ phía Dạ Hành.

Trần Thuyên phá vỡ tình thế chiến tranh lạnh giữa chúng tôi, chủ động tới phủ họ Đoàn an ủi. Tôi chỉ hỏi: "Đông Ly đâu rồi?" cũng đủ khiến anh phải im bặt.

Vẫn còn rất sớm, gà chưa gáy, vầng dương giấu mình sau núi cao.

Tôi đờ đẫn đẩy cửa bước ra ngoài, khí lạnh giữa lúc chuyển giao đêm ngày ùa đến.

Đi qua gốc cây bưởi, qua cả chõng tre vẫn còn ướt sương.

"Đông Ly, em về rồi đấy ư?"

Tay vừa vươn ra, chỉ thấy trước mắt tối sầm.

...

Lần trúng gió này có vẻ "lợi hại" nhất trong những trận ốm nửa mùa trước đây của tôi.

Cứ như đã ngủ mê được một kiếp.

Từ từ hé mắt, trước tiên là trướng rủ màn che, rèm lụa mỏng tang bay phấp phới. Dưới lưng có nệm mềm như bông, trên người là chăn gấm thêu chỉ vàng lấp lánh.

Đầu óc tôi còn chưa tỉnh táo, hoàn toàn không ý thức được cảnh tượng trong tầm mắt mình rốt cuộc là như thế nào.

Chỉ rõ nơi đây vô cùng ấm áp, trong không khí quyến luyến hương trầm, vừa đủ để người ta thấy an tâm.

Một thiếu nữ tóc búi hai chỏm, mặc áo viên lĩnh bán tí bước tới gần, vừa trông thấy tôi thì lập tức quay người hét lớn: "Mau đi bẩm báo, Phu nhân đã tỉnh rồi!"

Như một cái tát mạnh vào mặt, tôi thực lòng muốn ngất thêm lần nữa.

Không lẽ... mình lại xuyên hồn rồi sao?

- --

[1] Đàm hoa nhất hiện: Hiện ra rồi bỗng biến mất ngay, chỉ xuất hiện trong thoáng chốc như hoa quỳnh. (Theo Từ điển Hán Nôm)

[2] Thiên lý tuần hoàn: Có thể hiểu là trời đất luôn xoay chuyển, không gì tồn tại mãi mãi

Bi hoan tán tụ: Chỉ sự sum vầy và chia ly ở đời

[3] Mượn ý trong Truyện Kiều. Muốn miêu tả việc dù ở gần nhưng trong lòng lại núi non xa cách.

Câu gốc:

"Gác kinh viện sách đôi nơi

Trong gang tấc lại gấp mười quan san."

[4] Con dao mà Trần Thuyên tặng Niệm Tâm có khắc một chữ Tâm.

Tâm (心) + Nhận (刃 - Lưỡi dao) = Nhẫn (忍) tức chịu đựng, nhẫn nhịn

Nhẫn nại (忍耐) và Dung nhẫn (容忍 - lòng bao dung, rộng rãi) đều là chữ "nhẫn" trên.

[5] Diên Phúc [延福]: May mắn, tốt lành dài lâu

Tường Ninh [祥寧]: Phúc lành, an ổn

Hai cung điện do tác giả hư cấu, không được ghi chép trong chính sử.

[6] Cửu ngũ: Chỉ Thiên Tử.

Hào 95 trong quẻ Càn của Kinh Dịch, tượng con rồng bay trên trời, tức là tượng vị vua. (Phi long tại thiên).

Do đó ngôi vua gọi là ngôi Cửu ngũ.

(Từ điển Nguyễn Quốc Hùng)