Mạn Thiên Hoa Vũ

Quyển 1 - Chương 13: Hoa nương




Chúng tôi nhanh chóng đi về phía tiếng mắng mỏ kia, thấy một người đàn bà quay lưng về phía chúng tôi, đang chống nạnh quát tháo. Dưới đất có một tên con trai gầy gò, đang bị một kẻ to lớn hơn dùng chân đạp liên hồi.

Tôi không chờ nổi nữa liền hét lên: "Thục Đoan!"

Người đàn bà kia lập tức quay lại nhìn. Quả nhiên đúng là cô ả. Không ngờ cô ta còn trẻ như vậy, nhìn bề ngoài chỉ chừng đôi mươi.

Thấy có người, Thục Đoan vội đưa tay ra hiệu tên to cao phía sau dừng tay. Chỉ thấy Dần nằm co quắp dưới đất ôm đầu, xem chừng đã bị đánh một lúc rồi.

Thục Đoan quắc mắt lên nhìn tôi: "Mấy người là..."

Giọng nói chanh chua cao vút, thực không phù hợp với khuôn mặt mĩ miều của cô ả. Ấy vậy mà sau khi đánh mắt ra phía sau, nhận ra tôi không chỉ đi một mình, chữ "...ai?" cuối cùng chợt xuống thấp, lại mang mấy phần thẹn thùng.

Tôi kín đáo thở dài, đúng là mê trai giống mình.

Tên to cao phía sau cô ả không đợi nghe lệnh, cúi người nắm áo của Dần định kéo đi. Tôi vươn tay ra, hét lên: "Chờ đã!"

Đoạn xông tới phía trước, gào ầm lên: "Dần, Dần!" Thú thật là tự nhiên tôi thấy nóng ruột, chỉ sợ tên cao lớn kia lôi Dần vào phía trong mà hành hạ dã man hơn.

Thục Đoan thấy tôi xông đến cũng trở nên mất bình tĩnh, không chờ đợi thêm mà vội vã đứng chắn trước mặt tôi, hùng hổ hỏi tôi là ai mà dám ngăn trở công việc của họ như vậy.

Nhân lúc tên cao lớn giật mình vì tôi xông tới, Đỗ Quân đã nhanh chóng đi tới đằng sau gã. Trần Thanh ung dung bước tới cạnh tôi, quan sát Thục Đoan. Cô ả cũng có con mắt tinh tường, biết được trước mặt là một anh chàng đẹp trai liền hơi cúi đầu. Đã thế hai má còn hồng lên nữa chứ!

Này này, anh ta là ứng cử viên nặng ký nhất cho vị trí chồng tương lai của tôi đó. Tôi bất giác bước thêm một bước, đứng chắn giữa Thục Đoan và Trần Thanh.

Hừ, muốn ngắm thì ngắm tôi đây.

Có Đỗ Quân chặn không để tên kia đưa Dần đi, tôi mới bình tĩnh lại nói: "Tôi là người quen của Dần. Cô đang làm gì em tôi?"

Phải nhận là người thân thiết thì cô ả mới không dám ra tay thêm nữa. Thục Đoan nhìn tôi, sau đó liếc lên Trần Thanh, tỏ ra không tin nổi. Tôi cười tức giận, hẳn là không tin được loại người như Dần lại có thể quen được tôi và anh chàng đẹp trai lồng lộn này.

"Nó ăn trộm vòng của tôi, tôi đánh nó thì có gì là sai?" Thục Đoan nhếch mép cười đầy tự tin, tay giơ lên một chiếc vòng ngọc. Hẳn cô ả cũng đã dùng lí do này không dưới vài lần để đánh đập kẻ dưới rồi.

Tôi cũng cười đáp: "Tôi còn chưa nói cô sai hay đúng, việc gì cô phải phản bác?"

Cô ả cứng đơ người ngay tức khắc.

Tôi được nước lấn tới, hùng hồn nói liên hồi: "Dù Dần có ăn trộm của cô thì cô cũng không có quyền đánh mắng nó như vậy. Ngay dưới chân hoàng đế, có Kiểm pháp quan thương dân như con, công chính liêm minh mà dám đánh người ta thừa sống thiếu chết như vậy... Đi, chúng ta cùng tới đại an phủ để phân xử rõ trắng đen."

Thục Đoan bị tôi dọa cho ngây người, không mở nổi miệng. Chắc chắn cô ả không nghĩ tới việc chúng tôi vì Hoài Đoan mà tới tìm Dần, nên rất không tình nguyện mà dẫn tên cao to kia quay trở lại phường hát. Trước khi rời đi, gã còn bồi thêm cho Dần một cú đá vào bụng. Tôi tức giận, tay vung ngón giữa lên sau lưng hắn.

Dần dựa vào gốc cây, mặt mũi bầm dập vì bị đánh. Nó trông vậy mà người nhỏ thó, tuổi chỉ chừng mười hai mười ba mà thôi.

Nhìn nó tôi lại nhớ tới thằng Đạt mấy năm trước, vì tỏ ra thông minh mà bị mấy thằng du côn đánh, cũng mang khuôn mặt thâm tím về nhà. Nó nhất quyết không nói lý do với bố mẹ, bảo rằng chỉ bị ngã xe, tôi gặng hỏi mãi mới chịu nói thật. Sau vài hôm, tôi dẫn mấy thằng bạn cùng lớp đi tìm đám mất nết kia dạy cho một bài học. Đương nhiên khi ấy tụi nhỏ sao bằng các anh chị lớn, bị tụi tôi đập cho một trận te tua vừa chạy trốn vừa khóc bù lu bù loa lên. Hừ, lũ ranh con.

Dần lau đi vết máu ở miệng, không dám ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi mà chỉ lí nhí nói gì đó.

Không để mất thời gian thêm, tôi ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, hỏi: "Hai người kia đánh Dần vì chuyện của Hoài Đoan đúng không?"

Dần ngẩng phắt lên, tròn mắt nhìn tôi.

"Vâng..." Dần nói một cách khó khăn, lấm lét nhìn xung quanh như sợ hãi điều gì. "Vì con nói với lính của an phủ là cô Hoài Đoan mất tích..."

Tôi không ngần ngại đưa tay áo lên lau đi vết máu trên mặt Dần, dịu dàng bảo rằng không cần phải sợ, có chúng tôi ở đây không ai hại được nó nữa. Dần nhìn tôi, rồi nhìn Trần Thanh đang đứng ngay sau, cuối cùng quay về phía sau nhìn cả Đỗ Quân cơ bắp cuồn cuộn.

Tôi cười nhẹ: "Chúng tôi ở đây vì Hoài Đoan."

Dần ắt hẳn phải suy nghĩ dữ lắm, một lúc lâu sau cũng không mở miệng nói câu nào. Ba chúng tôi vẫn kiên nhẫn ở cạnh chờ đợi. Dần là người duy nhất báo tin về Hoài Đoan, chỉ cần nó nói hết những gì mình biết, sớm muộn cũng bắt được hung thủ giết Hoài Đoan mà thôi.

Trong khi cho Dần thời gian suy nghĩ, tôi quay sang nói chuyện với Trần Thanh. Anh kể lại tình cảnh hôm ấy, để tránh lính đi tuần nên Trần Thanh cùng Đỗ Quân lánh vào một ngõ nhỏ. Khi ấy do vội vã nên cũng không để ý xung quanh, chỉ nghe một tiếng "bịch", thấy phía trước có bóng người chạy vụt đi. Hai người Thanh, Quân tò mò tới gần thì phát hiện ra xác chết đang được quấn trong một chiếc chăn mỏng. Tôi tạm thời bỏ qua chi tiết tránh lính canh của Trần Thanh, tập trung vào xác chết.

"Hiện trường tìm thấy xác chết là ở đâu?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

Đỗ Quân đáp: "Không xa lắm, cách ngõ này khoảng chục nhà thôi."

Tôi suy nghĩ rồi nói: "Như hai người nói thì chắc chắn đó không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. Thục... ừm, hung thủ nhất định đã giết người ở nơi khác rồi mới đem vứt xác chết ra ngoài."

Trần Thanh cũng gật đầu đồng tình.

Nếu đúng như suy đoán của tôi thì Thục Đoan đã giết Hoài Đoan vì ghen ghét, hiện trường vụ án rất có khả năng nằm trong phường hát Nhất Chi Mai. Cả Thục Đoan và Hoài Đoan đều nổi tiếng, nếu ở bên ngoài sẽ gây nhiều chú ý. Theo lời bà chủ hàng bánh, thì nhất định gã cao lớn khi nãy đánh đập Dần cũng có liên quan tới chuyện này.

"Bẩm... bẩm cô..." Tiếng nói rụt rè cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, Dần đã đứng dậy từ lúc nào mà đi tới trước mặt tôi, quỳ xụp xuống.

Tôi bị nó dọa cho giật nảy cả người, suýt nữa đã ngã ngửa.

"Dần cầu xin cô, giúp con đòi lại công bằng cho cô Hoài Đoan!" Nó hô lên, quỳ rạp cả người xuống.

Tôi thầm than, cuống quýt kéo nó đứng dậy. Tôi mắng: "Quỳ cái gì mà quỳ, tôi tổn thọ mất."

Tiếng ho khan từ phía Trần Thanh và Đỗ Quân lập tức vang tới.

Tôi bảo: "Dần phải nói với chúng tôi tất cả những gì mình biết."

Dần gật đầu, vẻ mặt đầy sự quyết tâm.

Nó kể, Hoài Đoan cùng Thục Đoan vốn là người cùng quê, lên kinh đô gia nhập phường hát Nhất Chi Mai mới được ba năm. Cha mẹ Dần đều là người giúp việc ở phường hát nên nó cũng không thoát khỏi số phận mà phải phục dịch cho đám hoa nương ở đây. Ban đầu Hoài Đoan vốn là người ở như Dần, được coi như người hầu riêng của Thục Đoan xinh đẹp nổi tiếng. Về sau chủ phường hát phát hiện ra Hoài Đoan cũng là người có tài nên có ý cất nhắc, tạo điều kiện cho Hoài Đoan phát triển. Mới chỉ vài tháng thôi mà không còn ai còn nhớ tên thật của cô nữa mà chỉ biết một hoa nương Hoài Đoan mà thôi.

"Cô Hoài Đoan rất tốt với đám kẻ dưới chúng con." Dần cúi đầu nói. "Cô thường cho chúng con đồ ăn, không bao giờ quát mắng..."

Trần Thanh liền hỏi: "Quan hệ giữa Hoài Đoan và Thục Đoan có tốt không?"

Khuôn mặt non nớt của Dần bỗng trở nên vô cùng phẫn nộ: "Bề ngoài ai ai cũng tưởng cô Thục Đoan tốt đẹp lắm. Thực ra khi về phòng riêng, cô Thục Đoan luôn đánh mắng cô Hoài Đoan..."

Từ khi được đưa lên làm hoa nương, cuộc sống Hoài Đoan chẳng hề sung sướng hơn mà còn khổ sở gấp bội trước kia. Thục Đoan ghen ghét với sự ưu ái của chủ phường hát đối với Hoài Đoan nên thường nói những lời cay độc với cô. Đã có lần Dần nghe thấy Thục Đoan khinh bỉ bảo với Hoài Đoan rằng một ngày làm kẻ hầu người hạ của ả thì cả đời cũng đừng vọng tưởng.

Tôi nghe Dần kể đến đây, tay búng một cái "tách", kêu lên: "Phải rồi, Trần Thanh! Xác chết mặc quần áo thế nào khi hai anh tìm thấy?"

Đỗ Quân cũng như mới ngộ ra điều mới lạ: "Là một bộ quần áo nhàu nát của người hầu giống như cách ăn mặc của Dần."

"Hơn nữa, bộ quần áo là mặc vào sau khi nạn nhân bị giết." Trần Thanh bổ sung thông tin.

"Lần cuối cùng Dần gặp Hoài Đoan là khi nào?" Tôi quay về phía thằng bé hỏi.

Dần quả quyết: "Là tối hai hôm trước, cô Hoài Đoan lên sân khấu hát xong liền trở về phòng cùng cô Thục Đoan..."

"Ngươi còn nhớ Hoài Đoan ăn mặc thế nào không?" Trần Thanh thấp giọng.

"Con còn nhớ. Hôm ấy ông chủ mới lấy về bộ váy màu trắng rất đẹp mới đặt may. Thực ra..." Dần nói nhỏ. "... bộ váy là dành cho cô Thục Đoan, chỉ những hoa nương bậc nhất mới được mặc váy mới. Nhưng hôm ấy khách yêu cầu cô Hoài Đoan hát nhiều quá nên..."

Tôi ra hiệu cho Dần ngừng lại, thở dài một cái. Động cơ giết người đã quá rõ ràng, kết luận lại vẫn chỉ từ lý do ghen tị. Một hoa nương bậc nhất Hoài Đoan bị chính người hầu hạ cho mình đẩy xuống dưới, cướp đi mọi thứ. Nếu nói không bất mãn thì nhất định là nói dối.

"Gã cao lớn khi nãy có quan hệ gì với Thục Đoan?" Đỗ Quân cất giọng, tôi cũng có cùng thắc mắc với y.

Dần nghĩ một lát rồi đáp: "Con cũng không rõ lắm, nhưng nghe các chị nói anh Mùi cùng cô Thục Đoan có tư tình."

Tôi ho một tiếng, không phải phường hát này có đủ mười hai con giáp đấy chứ?

Dần nói xong im lặng, rồi giương đôi mắt non nớt lên nhìn tôi: "Thưa cô, tư tình là gì ạ?"

Đến lượt Trần Thanh cùng Đỗ Quân ho húng hắng. Tôi phì cười, đưa tay lên xoa đầu Dần: "Con còn bé, ngoan, đừng hỏi nữa."

Dần ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi nghe những thông tin mà Dần mang lại, chúng tôi đã phần nào kết luận được vụ án. Trước khi Hoài Đoan chết đã ở trong phòng cùng với Thục Đoan, hai người xảy ra xô xát. Hoài Đoan trước hết bị Thục Đoan bóp cổ, sau đó mới dùng dao đâm chết người. Vì quá ghen ghét với sắc đẹp của Hoài Đoan, cô ả điên cuồng rạch mặt kẻ dám vượt lên trên mình. Cuối cùng cô ả mặc cho Hoài Đoan bộ quần áo của người hầu, nhằm khẳng định thân phận cho Hoài Đoan.

Chúng tôi còn biết thêm được rằng, Thục Đoan đã chờ đợi bộ váy trắng kia cả mấy tháng trời, luôn mồm nói với đám người dưới rằng bản thân ả sẽ đẹp tới mức nào khi khoác lên người bộ váy ấy.

Nếu Thục Đoan thật sự là hung thủ giết Hoài Đoan, và xác chết nữ kia đúng là cô hoa nương xấu số, chúng tôi vẫn phải làm rõ nhiều vấn đề trước khi báo an phủ bắt người.

Thứ nhất, phải biết được trên người Hoài Đoan có đặc điểm nhận dạng nào hay không để có thể xác định thân phận người chết.

Thứ hai, phường hát là nơi luôn có rất nhiều người cho tới tận đêm khuya. Vậy Thục Đoan cùng gã cao lớn tên Mùi đã làm cách nào để đưa xác Hoài Đoan ra ngoài mà không gây chú ý? Thục Đoan đã hủy đi bộ váy trắng mà Hoài Đoan mặc hôm ấy chưa?

Thứ ba, hung khí là chiếc dao ngắn đã đâm vào người Hoài Đoan giờ đang ở đâu?

Tôi đem suy nghĩ của mình nói với Trần Thanh và Đỗ Quân, nhưng Trần Thanh lại khoát tay tỏ vẻ mọi chuyện đã xong xuôi rồi. "Cái này ta cho kẻ dưới bí mật điều tra là được."

Nãy giờ chúng tôi bàn chuyện xác chết đều nói riêng với nhau, tuyệt không để Dần nghe được một lời. Nó vẫn còn nhỏ, chỉ sợ nếu biết Hoài Đoan đã chết sẽ phản ứng rất tiêu cực. Tôi đề nghị đưa Dần về an phủ, một là để lấy thêm lời khai, hai cũng là bảo vệ nó khỏi Thục Đoan và gã Mùi. Nếu cứ để nó ở lại phường hát, nhất định sẽ bị hai người kia hành hạ tới chết.

Tôi lại có cảm giác mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm, Trần Thanh đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: "Đừng lo. Khi tra án, đương nhiên phủ Kiểm pháp sẽ điều tra từ những kẻ có động cơ. Chúng ta có được động cơ giết người, lại biết trước khi chết Hoài Đoan có tiếp xúc với Thục Đoan. Phủ Kiểm pháp chỉ cần có vậy thôi."

Tôi gật gật đầu với anh, lòng cũng dịu đi một chút.

Tưởng như mới ngồi nói chuyện một lát mà đã chiều muộn. Từ trong ngõ nhỏ nhìn ra ngoài phố lớn tấp nập người qua lại, tôi thấy rõ bà chủ hàng bánh khi nãy đang đứng cãi nhau với người ta.

Chúng tôi cùng đưa Dần về phủ Kiểm pháp, cẩn thận dặn dò lính canh phải đưa tới tận mặt Đại an phủ sứ mới được.

Từ khi tỉnh dậy với thân phận Đoàn Niệm Tâm, đây mới là lần đầu tiên tôi chạy nhông ngoài đường cả ngày. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác này chắc chắn tuyệt vời hơn là nằm trên giường từ sáng tới chiều với bát thuốc đắng ngắt kề miệng.

Trần Thanh phải trở về nhà, Đỗ Quân lại trở thành ông bố thương con, liên mồm xin đưa Trần Thanh về nhưng anh lại kiên quyết nói tôi mới là người cần Đỗ Quân. Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, nghe Trần Thanh nói mà tôi suýt nữa đã cắn lưỡi tự vẫn. Chẳng lẽ anh biết tình cảm trước đây của tôi với Đỗ Quân rồi sao? Không được, tôi đã chuyển đối tượng sang anh rồi mà.

Đỗ Quân vẫn không chịu, liền đưa ra ý kiến cả Trần Thanh cùng đưa tôi về trước, rồi Đỗ Quân sẽ "hộ tống" anh trở về sau.

Trần Thanh lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Ta đã ra ngoài cả ngày trời rồi, nếu còn dây dưa thêm nữa sẽ rất phiền phức. Anh mau cùng Tâm trở về đi."

Nói xong là quay người liền, không quên trao cho tôi một ánh nhìn rất phức tạp. Tôi thực không muốn trở thành kẻ phiền phức, nhưng phố xá thời này không hề giống như hiện đại, mà tôi cũng chẳng hề có trí nhớ siêu phàm gì cho cam. Chỉ sợ nếu phải đi một mình về sẽ lạc đến chốn nào không hay.

Tôi liền cho ý kiến: "Chi bằng tôi cùng anh," tôi quay sang nói với Đỗ Quân, "đi với anh Thanh về..."

Còn chưa nói xong, cả hai người bọn họ đã kêu toáng lên phản đối. Trần Thanh đã đi được một hai bước cũng phải ngoái lại mà thảng thốt kêu gào.

Đúng là khó hiểu.

Đỗ Quân rất lưu luyến nhìn Trần Thanh rời đi, tim tôi cũng đập thật mạnh theo ánh nhìn ấy. Chẳng lẽ... chẳng lẽ... hai người họ?

Chuyện này không thể xảy ra được!

Mặc dù tôi là đứa rất ủng hộ giới LGBT, nhưng giữa hai ứng cử viên sáng giá nhất thành Thăng Long này tôi tuyệt đối không thể chấp nhận!

Tôi cùng Đỗ Quân im lặng đi cạnh nhau, tôi thì bận suy tính về mối quan hệ kỳ lạ giữa y cùng Trần Thanh nên không mở mồm nói câu nào, chỉ sợ gây chuyện.

"Cô Niệm Tâm... thực sự là chị gái của Hài?"

À, Đoàn Nhữ Hài.

"Đúng vậy." Tôi đáp rất tự tin. Không phải mới hôm trước cậu nhóc đã nhận mình vẫn là em trai tôi hay sao.

Đỗ Quân gãi gãi đầu, tỏ ra lúng túng.

"Tôi có cảm giác cô không phải người ở đây, cũng không giống chị của một người học trò như em Hài."

Tôi bật cười, không ngờ y lại tinh ý như vậy. "Chuyện này... thực ra gần một tháng trước tôi bị bệnh nặng suýt không qua khỏi. Khi tỉnh dậy thì đầu óc có chút bất thường, tới cả Nhữ Hài cũng nói tôi thay đổi nhiều so với lúc trước."

"Thì ra là vậy." Đỗ Quân cũng mỉm cười.

Y lại nói, người con gái phóng khoáng nhất kinh đô mà y từng gặp chỉ có em gái y – Đỗ Chi, nay đã xuất hiện người thứ hai là tôi. Đỗ Quân cười bảo ngoại trừ Đỗ Chi, tôi là người con gái duy nhất dám chạy khắp nơi với đàn ông như tôi.

Trong đầu tôi chửi mắng liên hồi, tôi muốn đi cùng các người chắc? Từ sáng sớm ai là người kéo tôi ra ngoài, hết tới An phủ lại chạy đến phường hát? Ngoài mặt tôi vẫn mỉm cười từ tốn nghe Đỗ Quân kể chuyện, tuyệt đối không tỏ ra khó chịu một tẹo nào.

Vốn Đỗ Chi vẫn thường là chủ đề trong các câu chuyện bàn tán thường ngày của hàng xóm xung quanh với tội danh cả ngày cầm roi chạy khắp phố. Đỗ Quân kể về em gái, càng nói càng hăng hái.

Chỉ chừng gần một năm trước, Đỗ Chi mới gặp Phạm Bân liền đem lòng yêu mến nhưng không hiểu vì lý do gì, Phạm Bân lại kiên quyết cự tuyệt. Một bên tình thân, một bên tình nghĩa, Đỗ Quân không biết phải làm gì. Y nói, khuyên bảo Đỗ Chi không xong mà Phạm Bân cũng chẳng hề lay chuyển quyết định. Dù bị Phạm Bân lạnh nhạt, Đỗ Chi vẫn không bỏ cuộc mà chạy theo người thương cả ngày, đi khắp mọi nơi. Khi ấy Phạm Bân vẫn chưa được bổ nhiệm vào Y viện nên Đỗ Chi có rất nhiều cơ hội tiếp cận.

Cứ nghĩ rằng mối tình này không đi tới đâu, thế mà đùng một cái Phạm Bân lại chấp nhận tình cảm, hai người cứ thế biến thành một đôi tình nhân. Tôi vô cùng hâm mộ Đỗ Chi, với quan niệm trọng nam khinh nữ, rồi đủ các thể loại lễ giáo như thời đại này mà dám bất chấp tất cả vì một người con trai thì thật dũng cảm.

Vừa đi vừa trò chuyện đã về tới nhà. Phạm Bân đang đứng trước cửa chờ chúng tôi. Tình hình của cô bạn thân Lưu Bích Thủy của Đỗ Chi vẫn mù mịt như trước. Không những vậy, lần này cô ta còn nằm yên trong phòng trùm chăn kín mít, cho người hầu ra báo là ốm nặng không dậy tiếp Đỗ Chi được. Không thể đến gần Lưu Bích Thủy, Đỗ Chi rất tức giận, về nhà không ăn uống gì mà đi ngủ luôn.

Tôi và Đỗ Quân nhìn nhau, thở dài. Phạm Bân nhờ Đỗ Quân chăm sóc Đỗ Chi rồi cũng trở về. Một ngày dài tới đây là kết thúc.

Tắm rửa xong, ăn qua loa vài miếng cơm, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ tới vụ án hoa nương của phường hát Nhất Chi Mai. Không phải tôi có lòng trắc ẩn gì, chỉ là bản thân không cẩn thận dính vào chuyện này nên cũng quan tâm mà thôi. Đến khi nằm lên giường chuẩn bị ngủ tôi mới thả lỏng tinh thần được chút ít. Giấc ngủ kéo đến, tôi thiếp đi khi bên tai loáng thoáng tiếng cãi nhau của hai anh em Đỗ Chi và Đỗ Quân.

Tôi đã ngủ một giấc rất sâu, chính bản thân tôi nhận thức được điều này. Hơn nữa, tôi còn biết mình đang mơ. Đây hẳn là bóng đè, bởi tôi đang mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà trong khi cả người không thể động đậy. Tôi cảm giác được một sức mạnh vô hình đè chặt tôi xuống giường, nhất quyết không muốn tôi tỉnh dậy.

Trước mắt tôi có một bóng đen, là một người phụ nữ. Tôi nhận ra đó chính là Lưu Bích Thủy mà Đỗ Chi miêu tả. Vẫn là cô ta, cô gái với khuôn mặt đầy máu nọ.

Lưu Bích Thủy ngồi xuống cạnh giường. Tay cô ta nắm chặt cổ tay tôi, lạnh buốt.

Cô khóc rất nhiều, hỏi tôi vì sao không cố gắng hơn một chút mà để cô phải chịu đựng nhiều thứ thế này. Tôi sợ tới muốn run rẩy cả người mà không nổi, nằm yên nghe Lưu Bích Thủy trách móc.

Tôi tự hỏi, vì cớ gì mà cô ma nữ này lại cứ tìm đến tôi mà gây sự vậy?

Ma nữ Lưu Bích Thủy ngẩng đầu lên, với khuôn mặt đầy máu đang nhỏ tong tong, cô buồn bã trả lời: "Bởi vì cô cũng như tôi, không thuộc về thế giới này."