"Nghĩ đến việc không thể để ngươi khóc, nên đã sống sót."
Ôn Vãn Tịch yên lặng quan sát ánh mắt của Tống Kỳ, dường như đang phân biệt tính thật giả của câu nói này. Ánh mắt của Tống Kỳ trong sáng, mang theo một chút hoảng sợ, nhưng tuyệt nhiên không có loại ánh mắt giả tạo khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
"Khụ khụ, này, ngươi đừng nhìn ta như vậy, lúc đó ta thực sự bị thương nặng, cũng sốt cao mấy ngày, vận chuyển nội lực điều hòa hơi thở mấy ngày liền, cuối cùng cũng sống trở lại."
Tống Kỳ sợ Ôn Vãn Tịch không tin, liền giải thích, nói: "Sư phụ có dạy ta Túy Tâm Quyết, ta bảo vệ tâm mạch kịp thời, nhờ vậy mới giữ được cái mạng."
Ôn Vãn Tịch biết về Tửu Tiên Thất Thức, nhưng chắc chắn không biết về Túy Tâm Quyết, cũng không hiểu rõ điều huyền diệu trong đó, bản thân nói như vậy, có lẽ nàng sẽ tin hơn phần nào.
Vẻ nghi ngờ trong mắt Ôn Vãn Tịch quả nhiên đã vơi đi một chút, nàng chỉ hờ hững nói: "Ừ, ăn đi."
Ôn Vãn Tịch không hoàn toàn tin tưởng Tống Kỳ, mà là vì cách cô thoát khỏi nguy hiểm không mâu thuẫn với lợi ích của mình. Thêm nữa, đám người Huyết Liên giáo rõ ràng không biết đến sự tồn tại của Tống Kỳ, cho nên nàng tin rằng Tống Kỳ không phải là người của Huyết Liên giáo.
Cô không cần thiết phải mạo hiểm lớn như vậy, khiến bản thân bị thương nặng, hơn nữa còn giết chết Thiết Mục, bẻ gãy vây cánh của Huyết Liên giáo.
Là bản thân nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi Tống Kỳ ăn xong thì chuẩn bị bôi thuốc cho chính mình. Sốt cao mấy ngày liền là do vết thương bị viêm, hiện tại vết thương vẫn chưa lành hẳn, đỏ đỏ sưng sưng, còn kèm theo chút ngứa ngáy.
Cô nhìn về phía Ôn Vãn Tịch, người này thực sự muốn bôi thuốc cho mình sao?
"Cần thay thuốc rồi đúng không?"
Sau khi tiểu nhị thu dọn xong chén đũa, Ôn Vãn Tịch liền nhìn về phía Tống Kỳ, người nọ đang ngay thẳng nhìn mình chằm chằm, mặt mày trông có vẻ khó xử, Ôn Vãn Tịch bèn biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Đúng là chuyện gì cũng viết ở trên mặt.
"Ừm."
Tống Kỳ vén tay áo của mình lên, để lộ ra vết sẹo dữ tợn kia. Ở chỗ bác gái, cô không dùng vải bố để băng bó nữa, vì miếng vải bác gái sử dụng cũng không được sạch sẽ, người trong làng không chú trọng nhiều đến thế, do đó mà vết thương đã bị viêm.
Vì điều kiện vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, vết thương của Tống Kỳ mãi không thể nào lành, bây giờ cuối cùng cũng có thể được dùng nước sạch, băng bó bằng vải sạch.
"Ờm... vết thương không đẹp mắt cho lắm, người đừng để ý nhé."
Vết thương do kiếm gây ra ấy lan rộng từ cổ tay đến khuỷu tay, may mà tránh được động mạch cổ tay, nếu không thì không đơn giản chỉ là một vết thương do kiếm gây ra như vậy.
"Lắm lời."
Tống Kỳ: "..."
Thế ta đi nhé?
Hồ Đồ: [Thì cô đi đi!]
Tống Kỳ: [Mày ngậm miệng, tao cứ không đi, tao cứ muốn chống lại mày!]
Hồ Đồ: [...]
Tống Kỳ đưa tay mình ra, Ôn Vãn Tịch lấy thuốc trị thương Vũ thành qua, đổ một ít vào lòng bàn tay, sau đó dùng đầu ngón tay chấm một ít, rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Tống Kỳ.
Đau thì vẫn đau, nhưng Ôn Vãn Tịch khống chế lực tay rất tốt, khe khẽ nhẹ nhàng, như lông vũ vuốt ve trên vết thương, nhưng lại kiểm soát chính xác được nhịp đập trên cổ tay mình.
Tống Kỳ ngước mắt nhìn Ôn Vãn Tịch một chút, nàng đang cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho bản thân, có lẽ là vì chưa từng làm việc này bao giờ, cho nên trông nàng cẩn thận dè dặt vô cùng. Nhìn dáng vẻ cẩn thận ấy của Ôn Vãn Tịch, lại giống như bôi mật ong lên đầu quả tim mình.
Tống Kỳ cảm nhận được sự dịu dàng mà Ôn Vãn Tịch vô tình thể hiện, cũng nhớ đến sự phòng vệ mà nàng luôn dựng lên. Nàng đã trải qua quá nhiều thăng trầm, đặc biệt là Vũ Dã và Từ Ngạn, hai tên đàn ông này đã gây ra rất nhiều tổn thương cho nàng.
"Này, Ôn Vãn Tịch, vì sao hồi đó ngươi lại thích Từ Ngạn?...Oái, đau đau đau, không hỏi nữa không hỏi nữa!"
Sao mà Tống Kỳ ngờ được, Ôn Vãn Tịch sẽ ra tay với vết thương của mình, nhưng nàng giữ chặt tay mình không cho mình né tránh, người phụ nữ này thật là nhỏ nhen!
Ôn Vãn Tịch thả lỏng lực tay, ngước mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của Tống Kỳ, vành mắt cô đã đỏ cả lên vì đau, nhìn mà thấy thương.
"Ta hiểu, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."
Tống Kỳ biết đây là điều cấm kỵ của Ôn Vãn Tịch, cũng là lịch sử đen tối của nàng, hỏi về chuyện bị tra nam làm tổn thương, chính là bóc trần vết sẹo của nàng.
"Cũng không phải chuyện gì không nên hỏi."
Ôn Vãn Tịch cúi đầu trở lại, lại tiếp tục bôi thuốc cho Tống Kỳ. Nàng bôi cực kì tỉ mỉ, dù chỉ là một vết thương dài đơn giản, nhưng mỗi một tấc của vết thương đều được bôi thuốc với cùng một phân lượng và phạm vi như nhau.
Lực khống chế của Ôn Vãn Tịch có thể nói là hoàn hảo, cũng không có gì lạ khi ám khí có thể sử dụng tốt đến vậy.
"Khi ta 14 tuổi thì đã quen biết Từ Ngạn khi ấy 18 tuổi, trông hắn điển trai, có quan điểm riêng biệt về võ học, đối xử hòa nhã với mọi người, lúc đó có cảm tình với hắn cũng không phải chuyện gì kỳ lạ."
Ôn Vãn Tịch vô cùng bình tĩnh mà tường thuật một câu chuyện, nhưng đáy lòng Tống Kỳ lại bất giác dâng lên bong bóng vị chua, muốn nghe tiếp, lại không muốn nghe tiếp, mâu thuẫn cực kì.
"Những ngày tháng sau đó, hắn luôn đối xử tốt với ta, chăm sóc ta chu đáo đến từng li từng tí, mãi đến năm ta 22 tuổi, cuối cùng cũng đã chấp nhận hắn."
Ôn Vãn Tịch bình tĩnh mà kể, nhưng Tống Kỳ nghe mà thấy khó chịu trong lòng. Ôn Vãn Tịch đã dùng nhiều năm như vậy để chấp nhận một người, có lẽ cũng đã trải qua cân nhắc kỹ càng, nhưng Từ Ngạn lại chẳng ra cái thá gì, đã phụ lòng tất cả sự tốt đẹp của Ôn Vãn Tịch.
"Sau này..."
Ôn Vãn Tịch nói hai chữ xong, giọng nói đột ngột dừng lại, dường như nghĩ đến chuyện gì đó không sẵn lòng nói ra, Tống Kỳ bèn lập tức nói: "Nếu ngươi không muốn kể thì đừng kể nữa."
"Không có gì, sau này ta mới phát hiện hắn có mục đích khác, tất cả đều là giả dối."
Ôn Vãn Tịch cười nhạt, nhưng cảm xúc lại không kích động, giống như đang kể câu chuyện của người khác, bình tĩnh đến mức làm Tống Kỳ có chút sợ hãi.
Không phải đây là đêm trước mưa bão đấy chứ?
"Ta suýt chút nữa là chết dưới tay hắn, nhưng số ta vẫn chưa tận."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, cũng vừa vặn bôi thuốc xong, nàng dùng một miếng vải sạch băng bó cho Tống Kỳ: "Nói cho cùng, chính là có mắt như mù, gặp phải kẻ chẳng ra gì."
Tống Kỳ không nói thêm gì nữa, trong lòng bí bách đến hoảng: "Ngươi khó chịu à?"
"Trước đây khó chịu, bây giờ không khó chịu nữa."
Ôn Vãn Tịch xé phần cuối của miếng vải trắng ra thành hai phần, thắt lại thành nút, xem như đã băng bó xong.
"Bây giờ ta chỉ muốn giết hắn, để trút bỏ nỗi hận trong lòng ta."
Khi Ôn Vãn Tịch nói đến muốn giết người, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt khiến Tống Kỳ không rét mà run, lại nghĩ đến ba thi thể kia của mấy tên Huyết Liên giáo ngoài khu rừng thị trấn, Tống Kỳ liền rùng mình một cái.
Đều là một chém đóng yết hầu, khi Ôn Vãn Tịch giết người, đúng là không nương tay một chút nào.
"Đừng nói ngươi, ta cũng muốn giết hắn."
Hạ độc Ôn Vãn Tịch, tên Từ Ngạn này thực sự rất giỏi đấy chứ, hơn nữa hắn còn rất có thể là tay sai của Huyết Liên giáo, là cặn bã của giới võ lâm.
"Ồ? Liệu có phải Túy Kiếm Tiên đã nói gì với ngươi?"
Ôn Vãn Tịch tò mò, ngay từ đầu Tống Kỳ đã không thích Từ Ngạn, sự chán ghét đối với Từ Ngạn của cô không giả, chỉ có điều Ôn Vãn Tịch tò mò làm sao Tống Kỳ biết Từ Ngạn đối nhân xử thế như thế nào.
"Là kể một chút chuyện năm ấy ở Thiên Tuyệt Nhai, sư phụ nói ngươi bị trúng độc, ta đoán là Từ Ngạn hạ."
"Quả thực là hắn hạ."
Ôn Vãn Tịch cũng không để ý việc Tống Kỳ biết chuyện này, dù sao lúc đó Túy Kiếm Tiên cũng có mặt, tuy hắn không hiểu rõ toàn bộ tình hình, nhưng trạng thái của nàng khi đó, Túy Kiếm Tiên đương nhiên là biết rõ.
Rầm—!
Tống Kỳ đấm một quyền vào chiếc bàn gỗ, sau đó lại đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, con mẹ nó, bị thương một cái cả cơ thể đều trở nên yếu đuối.
Hồ Đồ: [Đồ gà yếu.]
Tống Kỳ: [Ngậm miệng!]
"Lúc đó ta không hiểu vì sao hắn muốn hạ độc ta, có vẻ như hắn định bắt cóc ta, nhưng khi Vũ Dã đến, hắn liền từ bỏ ý định này."
Ôn Vãn Tịch vẫn nói tiếp: "Giờ ta đã hiểu, nếu hắn là người của Huyết Liên giáo, có lẽ hắn đúng là định bắt ta về Huyết Liên giáo, hỏi cho ra..."
Ôn Vãn Tịch nói đến đây lại dừng, Tống Kỳ giả vờ không biết nàng muốn nói cái gì, nhưng trong lòng cô thì rất rõ, Huyết Liên giáo muốn cũng chỉ là Hoàng Tuyền Bích Lạc.
"Bây giờ nghĩ lại, đúng là may mắn khi lúc đó bản thân đã rơi xuống vách núi, nếu không bị Huyết Liên giáo bắt được, có lẽ ta sẽ sống không bằng chết."
Ôn Vãn Tịch nói, đáy mắt hiện lên sự oán hận, là nhớ lại thù hận của nhà họ Mạc, cũng nhớ lại việc bản thân suýt chút nữa đã ngọc nát hương tan.
Tống Kỳ đã từng suy đoán, không ngờ trí tưởng tượng phong phú của bản thân lại đúng, quả thực cốt truyện là như thế này. Tiếp theo chính là về độ tuổi của Từ Ngạn khi gia nhập Huyết Liên giáo, ban nãy Ôn Vãn Tịch nói Từ Ngạn đã tiếp cận nàng khi 18 tuổi, như vậy chứng tỏ khi Từ Ngạn 18 tuổi rất có thể đã là người của Huyết Liên giáo.
"Nhắc đến Huyết Liên giáo và triều đình..."
Tống Kỳ dừng lại một chút, nghĩ đến Cái Bang vừa mới khởi đầu kia của bản thân, nhất thời không biết có nên nói cho nàng biết hay không.
"Gì?"
Thấy Tống Kỳ muốn nói lại thôi, Ôn Vãn Tịch cảm thấy người này có thể lại đang có ý tưởng gì mới.
"Chỉ là ta dự định thành lập một mạng lưới tình báo, gọi là Cái Bang, nhưng hôm nay mới nảy ra ý này, vẫn còn chưa đâu vào đâu."
"Cái Bang?"
Ôn Vãn Tịch hơi nghiêng đầu, hỏi: "Bang hội những người ăn mày?"
"Đúng đúng đúng!"
Tống Kỳ thấy chỉ nói một chút Ôn Vãn Tịch đã hiểu ngay, liền tiếp tục nói: "Hiện nay triều đình đánh thuế nặng lên dân chúng, ăn mày càng ngày càng nhiều, bọn họ là con sâu cái kiến của đời, không một ai sẽ để tâm đến bọn họ, nhưng vừa hay lại là một mạng lưới tình báo rất tốt."
"Nói tiếp."
Rõ ràng là Ôn Vãn Tịch rất hứng thú, một tay chống cằm nghe Tống Kỳ nói tiếp.
"Ta muốn thành lập Cái Bang, để bọn họ trở thành mạng lưới tình báo của ngươi, theo dõi chặt chẽ mọi động thái bất thường của các môn phái trong giang hồ, bọn họ ẩn náu trong các phố thành, không đáng để mắt đến, sẽ là những trinh sát rất tốt."
Tống Kỳ thấy Ôn Vãn Tịch có hứng thú, điều này giống như tiếp thêm niềm tin cực lớn cho cô, cô tiếp tục nói: "Phải làm thế nào để chọn lựa thành viên bang, lại phải làm thế nào để vận hành, ta vẫn đang học tập mày mò, một khi mạng lưới tình báo Cái Bang này phủ khắp các thành các thị trấn, chắc chắn sẽ trợ giúp rất nhiều cho ngươi."
Ôn Vãn Tịch mỉm cười với Tống Kỳ, ý cười dạt dào, trong nét quyến rũ lại mang theo chút lạnh lùng, tựa như một đóa hồng trong băng tuyết, cho dù có gai, nhưng không cưỡng lại được mà muốn chạm vào nàng.
"Ngươi nói mạng lưới tình báo này là thành lập vì ta?"
"Đúng vậy, ta cần mạng lưới tình báo này làm gì đâu."
Tống Kỳ nói thật lòng, cô cũng chẳng có dính dáng gì với những môn phái này trong giang hồ. Nói trắng ra là nếu không phải vì Ôn Vãn Tịch, cô sẽ không bận tâm đến chuyện trong giang hồ, đi theo Trình Doanh làm một hiệp khách ung dung tự tại, triều đình có ra sao, giang hồ có thế nào cũng chẳng quan trọng.
"Chỉ có điều ta vẫn đang nghĩ phải làm thế nào để tạo dựng Cái Bang một cách có hệ thống hơn, cần phải có người tin cậy trông nom thay, hơn nữa cũng lo rằng sau này bọn họ lớn mạnh sẽ gây rối, ta cần chính là một mạng lưới tình báo, không phải là băng đảng lưu manh."
Tống Kỳ gãi gãi đầu, không để ý đến nụ cười ngày càng sâu của Ôn Vãn Tịch, tiếp tục nói: "Mọi việc đều rất chưa hoàn thiện, dù ta đã lập ra ba phép tắc bang, nhưng không có ai giám sát, tính ràng buộc không cao, ôi, phiền quá!"
Tống Kỳ tiếp tục gãi gãi đầu, nhìn sang Ôn Vãn Tịch, nói: "Ôn Vãn Tịch, ngươi nói xem..."
Lần này Tống Kỳ cuối cùng cũng đã chú ý đến ánh mắt mang theo nét cười của Ôn Vãn Tịch, mang theo vài phần hàm ý thưởng thức, lấp lánh ánh sáng, rất đẹp, tựa như yêu tinh.
"Ngươi gọi ta là gì?"
Giọng nói của Ôn Vãn Tịch không hề có sự lạnh lùng, ngược lại mang theo mấy phần lười biếng quyến rũ, nhưng Tống Kỳ vẫn sợ: "Ôn thành chủ."
"Hửm?"
"Ôn Vãn Tịch."
Sai rồi sai rồi, chẳng qua chỉ là ta nhất thời quá hào hứng, không chú ý thôi mà!
"Tống Kỳ, ngươi thích ta sao?"
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:Ôn tỷ: Ngươi thích ta sao?
Tống Kỳ: Thích thích (đã thích đến mức gần như chảy nước miếng).
Ôn tỷ: Vậy ta cho phép ngươi gọi ta bằng tên.
Tống Kỳ: (chảy máu mũi).
- -----------------
Chú thích:Cái Bang (丐帮) là từ ghép của từ "cái" trong khất cái/ăn mày (乞丐) với từ "bang" (帮).