Mà ban đầu Hidou chứng kiến cái kia kia yêu quái chợt thần bí nở nụ cười sau liền chầm chậm nhích tới gần hắn khiến thân thể cậu một chút cũng không động đậy nổi.
Phải làm sao đây, chỉ có giải nàng tâm nguyện ta mới có đường sống nhưng ai biết nàng tâm nguyện là cái gì a??
Chẳng lẽ ta cái này xấu số thiếu niên chưa có mảnh tình vắt vai liền muốn ngã mũ tại đây, đến cả tâm nguyện nhỏ nhoi nắm tay con gái đều không thể hoành thành a...
Vĩnh biệt cha, mẹ, bà nội... Hidou bất hiếu phải đi trướ...
Khoan đã!! "Chưa mảnh tình vắt vai?" dường như cái này yêu quái hẵn cũng độc thân giống ta, dù sao vừa nãy nàng còn cố câu dẫn ta nhưng đến cuối lại là nàng trước tiên thẹn quá hóa giận.
Vốn đã tuyệt vọng Hidou đột nhiên liền nghĩ đến một cái khả năng.
Vậy có khi nào nàng tâm nguyện...
Nhưng lỡ... thôi không lỡ gì cả giờ chỉ có thể liều.
Hidou ánh mắt chợt kiên định, nhắm chuẩn thời cơ ngay lúc "yêu quái" khuôn mặt đã vô cùng áp sát lúc, liền lập tức lấy công làm thủ, cả người lao đến dùng miệng mãnh mẽ hôn lên đồng thời hai tay gắt gao ôm chặt nữ yêu quái toàn thân một bộ liều chết cũng tuyệt đối sẽ không buông ra.
Chỉ là khi cả hai môi chạm môi trong nháy mắt, Hidou bất chợt cảm giác mình thân thể tựa như bị quăng vào một cái lò lửa.
Nóng... thật là nóng a...
Hidou cảm giác mình thân thể đột nhiên không hiểu thấu liền trở nên nóng rực lên, mà lại càng ngày càng trở nên tệ hơn, đồng thời thân thể liên hệ giờ đây cũng mất đi, Hidou chỉ có thể gượng ép chịu đựng nóng rực nhiệt độ thiêu đốt..
Tựa như... trở về ngày hôm đấy một dạng... xung quanh toàn là ngọn lửa đang thiêu đốt...
Ài, buồn ngủ quá... chỉ là có lẽ nếu lần này ngủ sẽ là lần cuối đi... nhưng thật là buồn ngủ a...
Có lẽ lần này không còn ai cứu lấy chính mình rồi...
Thiếu niên Hidou dần cảm thấy mình tinh thần đột nhiên biến rã rời, tựa như ngọn nến tàn đặt giữa bão táp mưa sa, chỉ thoáng cái lập tức liền muốn hoàn toàn dập tắt.
Nhưng khoảnh khắc cậu cảm thấy mình sắp bỏ cuộc lúc, một âm thanh nhỏ bé đột nhiên thút thít bên tai.
- Hidou... Hidou-kun... tỉnh dậy đi Hidou-kun...
- Em... em không khống chế được... thật nóng... Hidou... -kun
Là cái kia Nekotama? Nàng chẳng phải muốn giết ta sao, tại sao giờ đây lại cầu cứu a...
Nhưng mà... mệt quá...
Hidou cảm thấy ý thức đang chìm dần, giọng nói kia cũng càng ngày càng nhạt nhòa, tựa như chỉ nháy mắt liền sẽ hoàn toàn biến mất.
- Hì hì hí...
Một tiếng cười trẻ con đột ngột vang lên bên tai Hidou.
Lại là ai đấy?
Chỉ là không có bất kỳ ai đáp lại cậu, ngược lại tiếng cười đùa lại lần nữa vang lên bên tai, rõ ràng vô cùng tựa như đang có một ai đó cùng Hidou cười đùa vậy.
- Hi hi hi... Hidou Onii-chan mau lại đây cùng chơi nào...
Tiếng bé gái ư?
Thật quen thuộc a!
Nhưng có thể là ai chứ.
- Nhanh nào nhanh nào Onii-chan, mọi người đang đợi đấy...
Lần này giọng nói lại càng thêm rõ ràng, thậm chí trước mặt cậu bỗng nhiên xuất hiện một số hình ảnh.
Không gian khung cảnh nghuệch ngạc tựa như do trẻ con vẽ bậy vẽ bạ mà ra.
Xung quanh Hidou bỗng nhiên xuất hiện bốn đạo hình vẽ trẻ con, tất cả đều đồng dạng vặn vẹo nguệch ngạc cùng không rõ ràng.
Trong đó một bé gái hình vẽ tại trước mặt hắn lượn lờ đồng thời tươi cười đưa tay rủ hắn nhập bọn.
- Hì hì hì... cùng chơi nào Onii-chan.
- Ưmm.
Tình huống hiện tại vốn quỷ dị vô cùng.
Nhưng Hidou không hiểu sao bản thân lại không chút do dự đáp ứng, chỉ là trong lòng Hidou chợt nhiên xuất hiện một cảm giác muốn được chơi đùa cùng mọi người ở đây.
Cậu cũng không hề để ý nữa thuận theo mình bản năng cùng đám hình vẽ chơi đùa.
Hidou lúc này mới phát hiện bản thân không biết lúc nào đã đồng dạng trở thành một hình vẽ nghuệch ngạc, chỉ là cậu lúc này đã không cảm giác được gì khác thường.
Hidou rất nhanh cùng bốn hình vẽ còn lại hòa nhập.
Năm người chơi những trò chơi trẻ con của con trai như đá banh, tâng cầu, chuyền bóng...
Nhưng đồng thời cũng chơi qua những trò dành cho con gái như nhảy dây, trang điểm, nghịch cát...
Mặc dù đều là những trò chơi trẻ con nhưng Hidou lại chưa từng vui đến thế.
Vui đến mức cậu không kiếm chế được mà cùng mọi người vui vẻ cười lớn tựa như tất cả đều quen biết nhau từ lâu.
Nếu khoảnh khắc này kéo dài vĩnh viễn thì tốt biết mấy!!
Một ý nghĩ bổng nhiên xuất hiện trong đầu Hidou.
- Onii-chan đang nghĩ gì thế?
- Ah không có gì đâu Hi????-chan...
Ta vừa nói gì cơ?
Hidou chợt lâm vào nghi hoặc, cậu theo bản năng trả lời cái này luôn miệng gọi cậu là onii-chan bé gái nhưng dù cố gắng cỡ nào Hidou vẫn không nhớ rõ cái tên mình vừa nói ra miệng là gì.
Chỉ là chưa kịp để Hidou kịp cẩn thận suy nghĩ, bé gái hình vẽ chợt chống nạnh phàn nàn khiến Hidou không khỏi xấu hổ cười.
- Mồ⁓, Onii-chan lại ngơ người rồi.
- Nào lại đây cùng "Chúng ta"... cùng mọi người cùng hát nào Onii-chan⁓.
Mặc dù nghe vào có điểm là lạ nhưng Hidou không để ý lắm.
Cậu đối với các bức vẽ hồn nhiên hỏi:
- Vậy chúng ta sẽ hát bài gì đấy.
- ...
- Hi hi hi hi...
- Chúng ta sẽ hát "five little monkey" nhé Onii-chan/ Hidou-kun x3.
- Ah thì ra là bài hát ấy à.
- Cũng được thôi.
Hidou vui tươi cười nói, vốn tưởng là cái nào bài hát khó nhớ, nhưng riêng bài này Hidou không hiểu vì sao bản thân lại nhớ kỹ đến như vậy.
- Vậy bọn mình sẽ hát trước sau đó Hidou-kun sẽ hát theo nhé x3.
- Ể? sao lại phải thế a.
Hidou chợt nghi hoặc, chẳng phải bình thường mọi người đều là cùng hát ư.
- Hì hì là do Onii-chan không giống "Chúng ta" nha, vì thế Onii-chan phải hát sau...
- Ah... thì cũng được thôi.
Hidou gãi đầu khó hiểu, chỉ là nghe cũng không phải điều gì xấu, Hidou cũng không do dự mà liền đáp ứng.
- Vậy "Chúng ta" bắt đầu trước nhé.
- Hi hi hi hi...
- Five little monkey jumping on the bed x4.
- Five little monkey jumping on the bed.
Lời hát đầu tiên cùng trong trí nhớ lời hát không khác tí nào, Hidou dễ dàng liền có thể hát theo được, chỉ là khi sang đến lời thứ hai mọi chuyện liền khác:
- One fell off and broke his head x4.
- One fell off and br... and gì cơ?.
Hidou vốn định theo bản năng hát tiếp.
Chỉ là cậu đột nhiên cảm thấy ở đâu đó không đúng.
Nguyên bản lời hát chẳng phải "He fell off and bumped her head" sao?
- Mọi người có nhầm ở... đâu không... mọi người ổn chứ?...
Hidou tươi cười hỏi lại bốn đứa trẻ, chỉ là khi ngước đầu nhìn lại, một luồng khí lạnh bỗng chốc bao trùm lấy Hidou.
Chỉ thấy nguyên bản đáng yêu hình vẽ đã trở nên biến dạng cùng vặn vẹo vô cùng, có hình ảnh rách nát đến cực hạn, từ vết rách có máu đen chảy ròng rọc không ngớt.
Có bức tranh đứa trẻ đầu lâu một nửa đã không thấy đâu, chỉ là vẫn có thể mở miệng cười toe toét như thường, có đứa phần cổ chợt như bị rách ra đâu lâu ngã xuống một bên, mà bé gái gọi Hidou là Onii-chan giờ đây càng là không thấy, nhưng giọng nói lanh lãnh vẫn vang vọng đến.
- Onii-chan⁓ phạm quy nha.
- Hidou-kun xấu ăn gian, Hidou-kun xấu phải bị phạt x3.
Các hình vẽ giờ đây đồng loạt hướng về Hidou quỷ dị cười toe toét, đồng thời nhanh nhảu chen nhau bắt đầu kể ra chính mình biết trừng phạt cho Hidou.
- Nên cho cậu ấy bị xe cán qua đầu đi, như thế Hidou-kun liền không bao giờ gian lận nữa.
Không!!
- Không không nên để Hidou-kun từ trên cây cao ngã xuống nha.
Không... dừng lại!!
- Hoặc cũng có thể ném Hidou-kun vào rừng sâu để đàn sói cắn sé, hẵn sẽ vui lắm đây.
- DỪNG LẠI ĐI!!!
Hidou sợ hãi lùi lại, đồng thời hai tay thống khổ ôm lấy đầu, cậu sợ hãi không phải bởi những hình phạt ấy nghe đến cỡ nào tàn nhẫn cùng ghê rợn, Hidou sợ hãi bởi đối phương "trừng phạt" gợi lên cho Hidou từng đoạn hình ảnh kinh dị tàn nhẫn quen thuộc mà cậu không biết được mình từng thấy ở đâu, đồng thời từng cái gương mặt kỳ lạ đột ngột tại trong đầu Hidou hiễn hiện tươi cười nhìn bản thân.
Lạ lẫm hình ảnh cùng cảm xúc khiến đầu óc hỗn loạn cùng căng cứng đến cực điểm, mà Hidou chỉ có thể bất lực thống khổ ôm đầu.
- Sao thế Hidou-kun x3
- Có chơi có chịu nha... dù sao "Chúng ta" đều là như thế a hí hí hí hí...
Ba hình vẽ hé ra miệng máu cười toe toét mặc cho từng mảng màu đỏ không ngừng từ trong bọn chúng thân thể trào ra thấm đẫm đại địa.
- Hì hì hì thật muốn Onii-chan gia nhập "Chúng ta" a...
- Nhưng tiếc quá, có lẽ thời giờ không kịp rồi...
- "Chúng ta" còn sẽ gặp lại a hì hì hì... không biết khi ấy Onii-chan có đủ sức cứu mọi người được không nha hì hì.
Tiếng lanh lãnh của bé gái lần nữa vang lên bên tai.
Xung quanh cảnh vật đột nhiên nhóm lên ngọn lửa xanh, tựa như mỏng manh trang giấy lây dính một điểm hỏa tinh liền nhanh chóng bắt lửa, nhanh chóng thiêu đốt lên cũng nhanh chóng hóa thành tro tàn tan biến đi.
Chỉ là nhìn cái kia bức tranh đang dần dần phai nhạt, Hidou trái tim đột ngột co thắt vô cùng.
Tựa như có thứ gì đó quan trọng, cực kì quan trọng muốn lần nữa xa hắn mà đi.
Chuyện gì thế này... sao lồng ngực ta lại đau nhói đến thế, tại sao khóe mắt ta lại ẩm ướt đến như vậy.
Và cổ họng... thật đau rát... thật nóng...