Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 11




Trên bàn phòng thí nghiệm đặt một cốc giữ nhiệt, cốc phủ kín bằng vụn gỗ, Thước Nhạc cẩn thận rót nước hồ vào trong, cẩn thận quan sát nước trong cốc không được quá nhiều, dùng tay cảm nhận sự thay đổi của linh khí trong cốc truyền ra, nín hơi nhìn sự biến hóa của cốc, phòng thí nghiệm im lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của cậu, tuy mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng dùng thần thức có thể cảm giác được một tia biến hóa, thành công rồi, xem ra tác dụng của nước hồ quả thực rất mạnh.

Sáng sớm hôm nay cục mật vụ đưa chín loại hạt giống tới, cậu vừa tiếp nhận đã phát hiện sự dị dạng của chúng, dù cách hộp cũng có thể cảm giác sức sống mạnh mẽ của hạt giống. Mỗi hạt giống đều tỏa ra sức sống mạnh mẽ, thật không thể tưởng tượng nó bị bỏ trong đồ đồng ba ngàn năm, quả thực là kì tích. Mà điều khiến Thước Nhạc càng ngạc nhiên hơn là, cục mật vụ giao chúng cho cậu, quả thực không thể tin tưởng. Nhưng cậu không biết, lúc đó cục mật vụ kiếm được mười hai loại hạt giống, chúng đều có sức sống rất mạnh, nhưng qua thử nghiệm thì những hạt giống này đều không thể sống, hơn nữa một vị dị nhân hệ thực vật mạnh hơn Thước Nhạc (đương nhiên là bọn họ cho rằng mạnh hơn. Dị năng là do thân thể trải qua biến dị mà có, nhưng dị nhân có một điểm giống nhau, đó chính là tinh thần lực và dị năng hỗ trợ lẫn nhau, một dị nhân mạnh cần dựa vào tinh thần lực, tinh thần lực mạnh quyết định trực tiếp tới dị năng của một người mạnh hay không. Lúc trước Thước Nhạc trắc thí tinh thần lực ở cục mật vụ, song thức hải của cậu được hoa sen bảo vệ lại, con số trên máy móc chỉ là kết quả mà Thước Nhạc muốn họ thấy. Nên trong mắt bọn họ Thước Nhạc là một dị nhân có tinh thần lực không mạnh.) thử, ba hạt giống chết hoàn toàn. Vì vậy cục mật vụ cũng không còn ôm hy vọng gì, giao cho Thước Nhạc coi như ngựa chết chữa như ngựa sống, vả lại tác dụng của chúng cũng không quá lớn.

Nhận được hạt giống Thước Nhạc không trồng ngay lập tức, vì là thực vật không biết nên Thước Nhạc không trồng trong không gian, nếu trồng ra còn phải đưa cho chuyên gia tiến hành nghiên cứu, trồng trong không gian luôn có điểm khác, mà những hạt giống này lại không giống hạt giống bình thường, lớn hơn hạt giống thường, trong đó có bốn hạt giống nhau, hình bầu dục, màu đỏ tươi, dạng hạt táo. Dạng đậu tương, màu rám nắng, rất giống hạt giống cây cỏ, một hạt giống màu đỏ như đậu phộng, hình dạng giống như hạt giống hồ lô, còn lại hai hạt, một màu xanh một màu tím. Cậu tra tư liệu, cẩn thận so sánh, nhưng không tìm được cái tương đồng. Tiện tay cầm một hạt màu đỏ hình bầu dục đặt vào cốc chịu nhiệt, dùng cốc chịu nhiệt là để cậu dễ dàng quan sát bộ rễ của thực vật.

Hạt giống nảy mầm rất nhanh, Thước Nhạc phát hiện nó đang hấp thu linh khí trong nước hồ, tốc độ rất nhanh, toàn bộ quá trình không tới mười lăm phút, nước hồ trong cốc chịu nhiệt bị hấp thu toàn bộ. Thực vật cũng tăng trưởng theo, không một lát liền thành một dây leo cao một mét, bụp… cốc chịu nhiệt nứt ra. Vội vàng lấy một chậu sứ từ không gian ra, bỏ bộ rễ vào, giờ đã có thể thấy bộ rễ của nó, chen đầy chậu hoa. Chỉ dùng đất trong không gian, Thước Nhạc không tưới nước hồ nữa. Cây không tiếp tục sinh trưởng.

Quan sát cái cây, nó phân ra hai cành, hai cành này lại hoàn toàn khác nhau, một màu xanh, một màu đỏ, màu phân rõ ràng. Lá như cây phong, phiến lá đỏ như máu có răng cưa. Tìm hai cành cây cắm trong chậu, quấn nó lên trên. Cẩn thận ngắt hai chiếc lá trên cây xuống, dường như nó giật mình run một cái. Thước Nhạc nghĩ, lại lấy một chén nhỏ nước hồ rót vào chậu. Chỗ cậu ngắt lại nhanh chóng mọc ra cành mới, to bằng hai ngón tay. Cái cây này không thuộc loại thực vật nào mà cậu từng thấy, dù sao cậu có rất nhiều thời gian để nghiên cứu chúng có gì khác thực vật bình thường.

Cắt một khối nhỏ từ chiếc lá, bỏ vào máy phân tích. Không lâu liền có kết quả. Nhìn báo cáo nhíu mày, ngoài việc trong thực vật có một ít nguyên tố, hai phiến lá còn có một ít nguyên tố chưa biết. Buông báo cáo xuống, chế hai bình nước thuốc thử, bỏ mảnh lá vào trong đó, lắc nhẹ, thuốc thử biến màu, dùng ống hút một giọt dịch, đặt lên miếng thủy tinh, để vào máy. Lần này lâu hơn chút, kết quả lại khiến cậu ngạc nhiên, vật chất đặc thù trên phiến lá là động.

Nghĩ nghĩ liền lấy một kính hiển vi bội số lớn ra nhìn, mặc dù linh khí trong thực vật sung túc nhưng mắt thường cũng không thể nhận ra, trừ phi nồng đặc ngưng tụ lại thành khói như trong không gian.

Cốc cốc cốc… “Mời vào.”

“Bác sĩ Thước, đây là lịch phẫu thuật tuần sau.” Y tá Hồ Nhã đi vào.

Thước Nhạc ngẩng đầu “Cảm ơn, làm ơn đặt lên bàn giúp tôi.” Cúi đầu tiếp tục quan sát có chỗ nào bất thường không, tế bào trong phiến lá tất cả đều là sắc tố đỏ đồng thời bên trong còn có một vài hạt, những hạt này trong kính hiển vi đều rất nhỏ, có lẽ chính nó là nguyên tố đặc thù.

“A…” tiếng kêu sợ hãi của cô gái khiến Thước Nhạc ngạc nhiên “Y tá có chuyện gì vậy?” Cô còn chưa đi sao?

“Không có gì, ha ha, đây là hoa bác sĩ Thước trồng sao? Trước đây chưa từng thấy. Thực xinh đẹp.” Y tá Hồ tay trái nắm tay phải, mặt đỏ so với lúc mới vào càng đẹp hơn.

Nhìn vào khỏa thực vật, đỏ phối xanh, sự phối hợp như vậy, đỏ xanh phân minh sặc sỡ, cực kì hài hòa “A, mới trồng chưa bao lâu. Trước đây màu không tiên diễm như vậy.” Dù sao thực vật trong phòng làm việc của cậu rất nhiều, bác sĩ y tá cũng sẽ không chú ý.

“Thực không nên, chưa từng phát hiện phòng của bác sĩ Thước có cây đẹp thế này. Bác sĩ thước thực thích thực vật, hay là mua một châu đưa cho anh ấy. A, bồn này không lẽ nào là hồ ly tinh bên phòng cấp cứu tặng.” Nữ y tá trừng mắt nói.

Thước Nhạc sửng sốt, người này nói cái gì vậy, không bình thường sao? “Khụ khụ, y tá Hồ, cô còn có việc gì sao? Nếu không, tôi còn có việc.”

“Mỹ nam, gọi em Nhã Nhã là được rồi. Năm nay bệnh viện có bữa liên hoan, em muốn mời Thước Thước cùng tham gia.” Đột nhiên mặt trở nên dữ tợn “Tuyệt đối không thể khiến hồ ly tinh bên phòng cấp cứu làm được.” Sau đó sắc mặt lại biến thành nhu hòa như nước nhìn Thước Nhạc “Sau khi bữa tiệc kết thúc chúng ta còn có thể cùng qua đêm đẹp, em đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần nửa ly là khiến anh và em thỏa mãn.”

Thước Nhạc nhìn ánh mắt không có tiêu cự của cô ta, nghi hoặc, thử hỏi “Nửa ly gì.”

“Thuốc mê loại mới nhất. Dùng rất tốt, y tá Triệu cho em, tốn của em năm nghìn khối, cô ta và chồng xài tốt, giờ chồng cô ta bị cô ta nắm chặt trong tay, nếu không với gương mặt như bị bánh xe chèn qua của cô ta, buổi tối còn gặp ác mộng.” Vẻ mặt của Hồ Nhã hiện lên sự hèn mọn, Thước Nhạc biết y tá Triệu là người có quan hệ tốt nhất với cô ta, hai người ngày thường như chị em tốt.

Mị mắt nhìn tay phải đã buông của cô ta, hình như một vết xước nhỏ. Chẳng lẽ là tác dụng của khỏa thực vật này?

“Tay cô làm sao vậy?”

“Cũng tại cái cây chết tiệt này, khiến tay của tao bị xước. Hừ, chờ bác sĩ Thước thành người của tao, tao nhất định ném mày xuống cống.”

Không còn biết nói gì, thử nghiệm một lát, “Mối tình đầu của cô là lúc nào.”

“Mùng một. Hừ tên đó, sau này nhất định phải khiến hắn hối hận, tôi nhất định phải tìm một người đàn ông đẹp trai, giàu có hơn hắn.” Nghĩ một chút, cười nói “Bác sĩ Thước không sai, tuổi trẻ có tiền có tương lai.”

Người này ngoại trừ đặc biệt thẳng thắn, nói đều là sự thật, trong lòng nghĩ cái gì nói cái đó. Đi tới trước chậu hoa, uhm, bên phiến lá đỏ hình như có vết máu nhạt, phiến lá xanh hẳn là cũng có tác dụng.

Cắt một mảnh nhỏ từ phiến lá xanh trên miếng thủy tinh trước đó, chuẩn bị cho Hồ Nhã dùng, tuy chưa thử nghiệm qua, nhưng hẳn là không có vấn đề gì. Nếu thực bị sao thì cho dùng nước hồ giải, tính ra cậu cũng không quá xấu nhỉ. Thứ này sau đó còn phải thí nghiệm. Cho nên nói Kì Kì loạn dùng thuốc là do di truyền.

Cậu đang cầm mảnh lá đi về phía Hồ Nhã thì, “A? Sao tôi lại ở đây?”

Mặt không đổi sắc đặt mảnh lá vào đồ đựng “À, không phải là cô tới đưa tôi lịch làm việc sao?”

“A, xem ra tôi buồn ngủ tới hồ đồ rồi. Tôi đi, bác sĩ Thước.” Thái độ của Hồ Nhã khôi phục bình thường, nhìn qua là một người rất tốt. “À, đúng rồi, bác sĩ Thước năm nay có vũ hội, anh đã có bạn nhảy chưa?” Ngực yên lặng nghĩ nhất định chưa có nhất định chưa có.

Cười cười “Ha ha, đã hẹn người, y tá Hồ thì sao. Người mời không ít đi.” Đừng đùa chứ, không có cũng phải có.

Hồ Nhã miễn cưỡng cười “Ha ha đúng vậy. Tôi đi bác sĩ Thước.” Không biết là cái hồ ly tinh nào, chỉ có thể chờ vũ hội lại nghĩ cách.

Cửa phòng đóng lại, Thước Nhạc nhìn khỏa thực vật, thấp giọng nói “Thật lợi hại, làm cho người khác không hay biết nói ra lời trong lòng, sau đó hoàn toàn không biết. Thứ này chính là một quả bom.” Bất quá lời cô ta nói khiến người khác thực khó chịu.