Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 55




Buổi tối về nhà, hai người nằm trên giường, “Aiz, anh nói có phải Lí Sáng kia biết rau dưa được lấy từ chỗ em không vậy.”

“Ừ, hắn có nhiều mánh khóe, chắc đã biết rồi. Khoảng thời gian này, bọn họ đang mở một nhà hàng ngay gần khu câu lạc bộ Tây Sơn kia, quy mỗ cũng rất lớn, đã bắt đầu chuẩn bị khai trương, hiện tại biết việc này nên cũng muốn dòm ngó thử xem. Em không đưa, bọn họ cũng làm gì có cách ép buộc chúng ta.”

“Em vẫn cảm thấy hai đứa mình có thể hợp tác với hắn chút. Thời gian trước khi chuẩn bị ngọc giản, tốn lượng tài chính đến hàng triệu, cứ theo xu hướng đó, sau này nếu muốn làm pháp khí, chúng ta cũng phá sản mất. Em nghĩ chúng ta có phải hay không nên nghĩ cách kiếm chút tiền. Cùng hợp tác với họ thật ra rất thuận tiện.”

“Đâu có dễ dàng như e nói vậy chứ, đám công tử đó đâu dễ sống chung đâu. Họ giờ mở một nhà hàng, em cung cấp chút rau dưa, nếu mở cả một chuỗi thì em cung cấp nổi sao? Những người đó đều rất tham lam, cửa này không thể mở được. Lại nói, chúng ta muốn kiếm tiền không dễ sao, mua vào chút ngọc thạch chất lượng bình thường chẳng tốn chút tiền, trải qua luyện chế của anh với em, kiếm được thêm bao nhiêu tiền, ít nhất lợi nhuận cũng gấp nghìn vạn lần. Hơn nữa, trước kia chúng ta từng tới Myanma đổ thạch, người khác cũng không hoài nghi gì cả, huống chi, hiện tại có một bộ phận cổ võ giả nhất định rất cần đến những ngọc thạch có chứa linh khí này, thứ phẩm trong mắt em nhưng trong mắt người ta lại là cực phẩm. Những thế gia kia đều có tài chính hùng hậu, buôn bán với bọn họ có thể bớt được rất nhiều phiền phức, ít nhất, những người đó sẽ không họ chúng ta về nguồn gốc của những thứ đó. So với bán thức ăn tốt hơn bao nhiêu. Kỳ thật, đôi khi giao tiếp với võ giả so với người thường càng đơn giản, bởi vì bọn họ hiểu nên càng e ngại, người thường không biết nên không sợ.” Khúc Phàm có thể tưởng tượng sau khi bọn họ đưa rau dưa ra thì đám công tử kia sẽ phản ứng thế nào, người quyền thế trong kinh thành cũng đâu phải chỉ có vài người đâu, vì vài điểm đặc biệt của rau dưa mà người tranh đoạt cũng không ít.

Thước Nhạc nghĩ cũng thấy đúng, cậu có thể bán ra vài món đồ hiếm, cũng không thể cung cấp rau dưa lâu dài được, lòng người không biết nông sâu, những người kia sợ rằng không phải đối tượng hợp tác tốt, “Được, mấy ngày này em ở lại căn cứ không ra ngoài, trốn tránh chút. Những người này chắc chắn không dễ bỏ qua vậy đâu, có lẽ ngay từ lúc mua nhà hắn đã biết rồi ấy.”

“Điều này không thể, anh thấy có lẽ Bạch Thần nhắc nhở hắn. Cần đặc biệt lưu ý Bạch Thần kia, hắn không có tiếng tăm gì trong kinh thành, không mấy người biết hắn, cha mẹ hắn là nhân viên nghiên cứu trong viện khoa học, thoạt nhìn không có quyền thế gì, ông ngoại hắn tuy rằng đã mất nhiều năm, nhưng lại là người có công lớn trong việc khai quốc, bản thân hắn cũng là cổ đông của câu lạc bộ, cổ phần còn nhiều hơn cả Lí Sáng nữa.”

Thước Nhạc lập tức ngồi dậy, “Em nhớ rồi! Lúc ăn cơm hôm nay, Lí Sáng với hắn có trao đổi ánh mắt hai lần, thoạt nhìn đều do Bạch Thần làm chủ, người này che dấu thật sâu.”

Khúc Phàm kéo cậu vào lại trong ổ chăn, “Mau nằm xuống, đừng để lạnh.” Sau đó ôm Thước Nhạc vào lòng, “Bạch Thần này không đơn giản chút nào, sợ rằng hắn chính là đầu não phía sau đám công tử kia. Về sau nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Thước Nhạc gác tay về sau đầu, “Quên đi, chúng ta cứ kệ họ, mấy người này sao mà lằng nhằng vậy chứ. Rách việc.”

“Ha ha, được rồi, ngủ thôi, cứ giao họ cho anh, em ấy à, cứ làm chuyện em muốn làm là được rồi.”

“Khúc Phàm, em phát hiện anh cũng thật có tài ăn nói, hôm nay nói chuyện với mấy vị thiếu gia kia cũng rất cẩn trọng. Về sau em cũng phải như vậy, không cần anh dính vào* nữa.”

Khúc Phàm cười vang, “Anh đâu thể dính vào ai ngoài em đâu nha.” Nói xong, tay đặt lên người Thước Nhạc, xoa a xoa.

*ở đây tác giả dùng từ  绕, nghĩa là quấn, cuộn, ôm; ta dịch thành “dính vào” vì nghe xuôi tai.

“Tránh ra, ngứa. Đừng sờ loạn, em mệt, muốn ngủ.” Nhanh chóng quay lưng về phía hắn, cũng không thể để hắn ra tay được.

“Được được được, anh không quấn em nữa, quay qua đây ngủ nè. Để anh xem thử, tiểu bảo bảo nhà chúng ta nha. Em nói tiểu bảo bảo này của chúng ta ngoan như vậy, có phải con gái không vậy.” Nói xong vùi vào trong chăn, ghé sát lên bụng Thước Nhạc, nghe những thanh âm nhẹ nhàng từ tiểu bảo bảo của mình.

Thước Nhạc vuốt bụng, “Em cũng không rõ, tuy nhiên tiểu bảo bảo nhất định ngoan nhất. Hiện tại em không mong gì, là con trai hay con gái cũng đều được, chỉ cần không nghịch như Phi Phi thì được rồi. Thằng nhỏ kia ở trong căn cứ bay qua bay lại, hai người trước tự chạy đến căn tin. Kết quả bị hai dị năng giả kéo đi huấn luyện, giao cho thầy dạy của người ta.”

“Ừ, thằng nhóc đó vẫn chưa chừa. Xem anh dạy dỗ hắn thế nào.” Ngoài miệng nói cứ nói, trong mắt lại mang theo ý cười.

“Anh thì thôi đi, đều nói mà có làm bao giờ đâu.”

“Ha ha, bảo bối của chúng ta thì phải thương yêu thôi.”

Bởi vì không nghĩ giúp đám thiếu gia kia, Thước Nhạc cũng hai tuần rồi chưa về nhà, cuối tuần cũng đón Kỳ Kỳ vào căn cứ đoàn tụ.

Công tác đào tạo trong Viện thực vật cũng tiến hành được tương đối, bởi vì có tức nhưỡng, có vài việc không cần cậu làm, giao cho mấy dị năng giả là được. Chọn ra những loại có tác dụng đặc biệt mà khó trồng đặt trong không gian, cũng tạo ra không ít mầm giống khỏe mạnh, nhưng những loại thực vật này đối với người tu chân bọn họ còn hữu dụng, đối với người thường lại vô dụng.

Mấy ngày này trong vườn cây không có việc gì, Thước Nhạc thường xuyên tới thăm phòng y tế, thấy sau này vườn cây cũng không có chuyện gì, cậu cũng muốn đi tìm lãnh đạo, năm sau sẽ tới phòng y tế làm việc. Trong thời gian này không có việc gì sẽ tới phòng y tế xem sổ lịch sử khám chữa bệnh, một vài ca trị liệu dị năng giả cần được giữ bí mật, nhưng cấp bậc của Thước Nhạc đều có thể xem.

Trong phòng y tế tại căn cứ, tuy rằng gọi như vậy, nhưng thật ra là bệnh viện, những thiết bị y tế đều rất đầy đủ, có thể đạt tới chuẩn quốc tế, quan trọng hơn là, những bác sĩ nơi này cũng có nghiên cứu với việc cứu chữa dị năng giả, điều này khiến Thước Nhạc thấy hứng thú. Đây là một phương hướng phát triển mới, đới với việc tu hành của họ cũng có trợ giúp nhất định.

Đi vào phòng hồ sơ bên trái trên tầng hai, hiện tại không có ai, Thước Nhạc thực hiện thủ tục dấu vân tay, cầm mấy bộ hồ sơ ngồi tại đó đọc.

Dị năng giả mặc dù có những hệ khác nhau, nhưng những người này chủ yếu chia làm hai phương diện, dị năng giả hệ tinh thần và dị năng hệ gien. Dị năng hệ tinh thần, tên như ý nghĩa, bởi vì có năng lực tinh thần to lớn mà được coi là dị năng. Những dị năng giả này có được tinh thần mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều. Dị năng của bọn họ mạnh hay yếu được quyết định dựa trên độ mạnh yếu của tinh thần. Những người này phần lớn bị thương cũng ở mặt tinh thần. Loại dị năng giả khác, bởi vì nguyên nhân bên ngoài khiến thân thể dị năng giả phát sinh dị biến hoặc gien tiến hóa khiến thân thể cũng hình thành những tiến hóa đặc thù.

Năng lực hồi phục của dị năng giả đều rất mạnh, đa phần dị năng giả đều có thể tự hồi phục, không cần trị liệu đặc thù. Nhưng nếu bị thương nghiêm trọng, thì sẽ cần họ điều trị, bác sĩ trong căn cứ đa số đều là dị năng giả.

Những người này đều có thủ đoạn riêng. Thước Nhạc xem xong một bộ bệnh án. Cậu cần tham khảo những án lệ này, nhìn xem cậu có thể sử dụng cách gì để xử lý những trường hợp đó.

Khi chú tâm vào một việc gì đó, thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã đến trưa. Thước Nhạc thu dọn xong những đồ linh tinh, chuẩn bị đi ăn cơm, vừa đi ra khỏi phòng hồ sơ chợt nghe thấy âm thanh ồn ào bên dưới. Đi xuống dưới lầu, trong phòng cấp cứu có rất nhiều người, vừa nhìn đã biết có chuyện.

“Bác sĩ Thước, đúng lúc, chúng tôi không đủ người, bác sĩ Thước giúp đỡ xử lý chút đi.” Chủ nhiệm khoa thấy Thước Nhạc, vẻ mặt hơi dịu đi. Hôm nay, ba bác sĩ trong viện đều đã ra bên ngoài, thiếu bác sĩ nghiêm trọng, Thước Nhạc ở đây có thể giảm bớt gánh nặng cho họ.

Thước Nhạc gật đầu, đi vào một gian phòng bên cạnh. Y tá bên cạnh vội vàng đẩy một người bệnh có triệu chứng nghiêm trọng đến. Thước Nhạc liếc mắt nhìn ra người này bị ngoại thường, dùng thần thức kiểm tra một chút, nội tạng không bị vỡ, xương bả vai bên trai, xương trụ* bên phải bị gãy, trên cơ thể bị xuất huyết nhiều chỗ, xem miệng vết thương thì nguyên nhân do nổ mạnh. “Chỉ sợ ở đó có vụ nổ”, Thước Nhạc nghĩ trong lòng như vậy, tay lại không ngừng tiến hành xử lý vết thương. Sau khi có được truyền thừa, hiểu biết của Thước Nhạc với thần thức tăng lên không ít, việc sử dụng thần thức để kiểm tra bệnh nhân là hữu dụng nhất, chỉ cần đặt bệnh nhân trước mặt cậu thì có thể dùng thần thức quan sát, toàn bộ bệnh trạng của bệnh nhân sẽ xuất hiện rõ ràng trong đầu cậu, như vậy cậu có thể dùng tốc độ nhanh nhất cứu chữa bệnh nhân. Trừ việc đó ra, ngũ quan của cậu đối với việc trị liệu cũng rất hữu dụng, giống như hiện tại, tốc độ khâu miệng vết thương của cậu rất nhanh, thậm chí không cần nhìn.

*xương trụ: là một trong hai xương dài của cẳng tay, có dạng hình lăng trụ. Theo vị trí giải phẫu xương trụ nằm về phía trong củacẳng taygần cơ thể, song song với xương quayở cả hai tay, gồm 1 thân, 2 đầu.

Động tác của Thước Nhạc khiến y tá bên cạnh sợ ngây người, cô chưa từng thấy ai khâu nhanh được như vậy, không tới ba phút đã xử lý xong một bệnh nhân.

“Người tiếp theo.” Thước Nhạc nâng tay lên, quay đầu nhắc nhở y tá bên cạnh.

“A, được.” Y tá nhỏ đã tỉnh lại.

Hai mười lăm phút bảy bệnh nhân, chia đều ra mới hơn ba phút. Tốc độ này vượt xa những bác sĩ khác.

“Lâu rồi không ra tay, không nghĩ tới lại tiến bộ nhiều như vậy, xem ra còn phải học rất nhiều thứ. Nếu không sử dụng phương pháp tây y thì liệu có thể chữa cho những người này không, không biết thời gian khôi phục có thể rút ngắn lại hay không. Hôm nào thử xem sao.” Thước Nhạc nhìn thấy một bệnh nhân được đưa tới, chỉ có thể bỏ qua ý tưởng thực nghiệm, lần này bị thương nhiều người như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa đều là binh lính bình thường, không có dị năng giả.