Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 56




“Bác sĩ Thước, cảm ơn cậu. Chúng tôi thật hy vọng cậu có thể sớm đến đây làm việc.” Chủ nhiệm Tống mang vẻ mặt tươi cười nói với Thước Nhạc. Bác sĩ tại nơi này của họ không nhiều, có điều cũng đủ dùng tại căn cứ, những chứng bệnh thông thường cần nằm viện chữa trị sẽ đi đến bệnh viện quân khu cách nơi này không xa lắm, nơi này của họ chủ yếu chỉ xử lý vấn đề của dị năng giả. Không nghĩ tới, hôm nay, trong tình trạng khẩn cấp, nhân thủ trong bệnh viện lại không đủ. May mà Thước Nhạc hôm nay ở đây giúp đỡ, một mình cậu ấy nhưng có thể bằng ba bác sĩ khác. Hơn nữa, phán đoán nhanh chóng chuẩn xác, tốc độ tay cũng nhanh, không nghĩ tới, căn cứ lại có được một báu vật như vậy.

“Không cần khách khí, sớm qua đây thì sợ không được, bên kia còn có vài chuyện chưa xử lý xong. Nhưng năm sau nhất định sẽ qua đây, tôi cũng cảm thấy hững thú với một vài ca bệnh bên này.” Thước Nhạc cười, nói với chủ nhiệm Tống.

“Tốt quá, bác sĩ Thước về sớm một chút đi, hại cậu đến cơm trưa cũng chưa ăn.”

“Không sao đâu, được, chủ nhiệm Tống, tôi đi đây. Ngài tiếp tục.” Thước Nhạc vẫy tay rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, sờ sờ bụng, có hơi đói, đã sớm qua giờ ăn trưa, vẫn nên về nhà thôi.

Về đến nhà, Thước Nhạc ăn trước hai miếng bánh trứng làm sáng nay, rồi đến phòng tắm ngâm nước nóng, đưa tay vươn xuống dưới mặt nước, Thước Nhạc cẩn thận nhìn, nhịn không được nở nụ cười, trước nay chưa từng tự tin như vậy, khi giải phẫu, chỉ cần nghĩ được thì sẽ làm được, nghĩ gì tay làm đó, như vậy thì, một vài giải phẫu phức tạp cậu hoàn toàn có thể tiến hành. Trước kia cậu có thể làm được một vài chuyện người khác không làm được, nhưng cũng không quá kinh hỉ, nhưng hôm nay, về mặt y học, cậu có bước đột phá, cậu còn có thể làm tốt nhất. Tuy rằng từ đầu không quá thích học y, nhưng dù sao cũng học tám năm, tám năm này cậu cũng bỏ ra nhiều công sức, hiện tại có thể nâng cao y thuật của mình như vậy, Thước Nhạc rất vui vẻ.

Buổi tối, khi Khúc Phàm về nhà, thấy Thước Nhạc quấn tạp dề, ngâm nga hat vang, thoạt nhìn rất vui vẻ. Bình hoa đặt trong phòng có cắm hoa tươi, phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

“Chuyện gì mà vui vậy?”

Thước Nhạc lúc này mới biết Khúc Phàm đã về, đặt cây lau nhà xuống, bước hai bước đến trước mặt Khúc Phàm, nhảy bổ vào người hắn, hung hăng hôm một ngụm, “Thân ái ơi, em phát hiện em có tiềm chất của thần y đó nha.”

Khúc Phàm hôn ngược lại một cái, “Bảo bối, anh biết lâu rồi.” Ôm cậu về sô pha, ngồi xuống, “Nào, nói chút nghe, sao phát hiện bản thân có thể làm thần y vậy nha.”

Thước Nhạc cười he he, nói lại chuyện hôm nay một chút.

“Không nghĩ tới em lại gặp phải chuyện này.”

“Anh biết mấy binh lính hôm nay bị thương thế nào sao.”

“Ừm, lúc anh về cũng có nghe nói chuyện này, không phải người trong căn cứ, binh lính này là diễn tập thôi. Những người này chuẩn bị tới căn cứ chúng ta phân phối vật tư, không biết sao lại bị tạc đạn tại nơi cách nơi đóng quan ba cây. Bệnh nhân khẩn cấp được đưa tới chỗ chúng ta, cấp trên đang tổ chức điều tra, việc này không phải việc của chúng ta.”

Thước Nhạc nhíu nhíu mày, “Căn cứ chúng ta bên này cũng không quá ăn toàn, từ khi chúng ta dọn đến đây chưa có lúc nào yên bình.”

Khúc Phàm nhìn cậu, cười khổ nói, “Không phải vì em sao.”

“Em?”

“Em nói đi.”

Thước Nhạc mê hoặc nói, “Em cũng có làm gì đâu chứ.”

“Còn không làm gì, từ khi xây dựng thành công vườn cây, đến khi trồng thành công những thực vật hiếm, hiện tại sau khi nghiên cứu lại phát hiện dược vật có tác dụng đặc biệt còn có hơn trăm loại, trong dó có hơn hai mươi loại có tác dụng với dị năng giả. Trừ những chuyện đó ra, về cơ bản, em đã tạo nên một hệ thống thực vật mới. Những tác dụng khác anh không nói nữa, em không thấy thời gian này trong căn cứ chúng ta có không ít nghiên cứu viên mới sao. Hơn nữa quản lý cũng nghiêm ngặt hơn. Những người mới tiến vào có bảy tiến sĩ, đều có tiếng nói trong giới nghiên cứu thực vật. Căn cứ chúng ta, thời gian này, chuẩn bị tăng cấp độ bảo mật, cũng có liên quan đến việc này.”

Thước Nhạc há miệng ngạc nhiên, không biết nên nói gì, cậu ở viện nghiên cứu quả thật nhìn thấy không ít gương mặt mới, nhưng cũng không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa trong vườn cây cũng không có thay đổi gì. À, đúng rồi, trước đó, Lý Tiếu có tìm đến không ít dị năng giả để công tác trong vườn cây, lúc ấy cậu còn tưởng vì linh khí nơi này đâu. Hiện tại nghĩ lại những dị năng giả đó hẳn là đến bảo vệ vườn cây.

“Nhưng mà nếu có tiến sĩ đến nghiên cứu không phải nên tìm em sao?”

“Em giờ đã thành bảo bối của căn cứ rồi, đương nhiên đâu thể để người khác chú ý, chờ điều em ra ngoài rồi, những tiến sĩ kia mới có thể thực sự bước vào vườn cây. Những người này dù sao cũng không phải người trong căn cứ, về việc bảo mật còn cần giám sát nữa. Từ sau sự kiện gián điệp kia, trong căn cứ khẩn trương hơn nhiều, Lưu Đào cũng từng hỏi anh, có cần bảo vệ em hay không, anh cũng không lo lắng về em lắm, cho nên bảo họ âm thầm bảo hộ thôi. Bình thường ở trong căn cứ, không sao cả, nếu em về nhà, có anh bên cạnh thì cũng không sao. Kỳ thật, máy bảo mật của chúng ta vẫn hoạt động tốt, ít nhất cho đến bây giờ cũng chưa ai phát hiện em là người sáng tạo vườn cây trong căn cứ, nhóm đệ tử của em có tác dụng không nhỏ, dù sao bọn họ so với em lại càng giống hơn. Thời gian trước anh bận rộn cũng vì chuyện này.”

Khúc Phàm giải thích cho Thước Nhạc, có thể bản thân Thước Nhạc cũng không biết được ý nghĩa của những loại cây kia, bởi vì cậu cũng không tham dự vào nghiên cứu cục thể nào, một phần nguyên nhân cũng do căn cứ sử dụng cách này để giữ bí mật. Chờ sang năm tiến vào phòng y tế thì tốt rồi. Lại nói, việc này cũng rất buồn cười, trong căn cứ không phải chưa từng xuất hiện gián điệp, nơi bí mật hơn nữa cũng sẽ tồn tại gián điệp, huống chi trong căn cứ bọn họ có không ít dị năng giả cùng binh lính bình thường. Nhưng cho dù có gián điệp cũng không đặt Thước Nhạc trong tầm ngắm, bởi vì cậu chẳng hề giống một nhà nghiên cứu chút nào.

Thước Nhạc nhìn quá trẻ, vẻ ngoài thoạt nhìn chưa tới hai mươi, tình huống tu luyện của cậu cũng không giống ai, trông chẳng khác gì người thường. Hồ sơ học tập trong trường của cậu lại đầy đủ, bác sĩ y học lâm sàng. Thân phận như vậy cũng không khiến người khác hoài nghi. Có lẽ, điều khiến người ta ngạc nhiên nhất từ cậu chính là nửa còn lại là đàn ông, còn có mấy đứa con.

Khúc Phàm cũng không nói những chuyện này với Thước Nhạc, tự bản thân cậu thấy bình thường thì cũng sẽ chẳng có ai thấy hoài nghi.

“Việc hôm nay không chừng là một cái bẫy, khi đó vì cứu những bệnh nhân, việc ra vào có chút loạn, Lưu Đào đoán có người xâm nhập vào được, tuy rằng tỉ lệ em bị lộ rất nhỏ, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận, mấy ngày nay cứ ở luôn trong không gian đi.”

“Được đó, dù sao anh cũng đã về rồi, chúng ta vào luôn thôi, mấy đứa nhỏ cũng đang chơi trong đó. Nếu không thì mấy ngày tới cứ để bọn nhỏ trong không gian đi.”

“Không cần, phía trường học cùng nhà trẻ đều phái người bảo vệ, bọn nhỏ vẫn rất an toàn, em chỉ cần tỏ ra bình thường chút thì không ai hoài nghi em cả.”

Thước Nhạc có chút chán nản, chẳng lẽ cậu thật sự quan trọng như vậy? Thời gian này cũng thực sự không có ai ngăn cản cậu ra ngoài, như vậy cũng gọi là bảo vệ sao?

Cậu lại không biết rằng vì cậu bình thường như vậy, những người trong vườn cây đều được sàng lọc. Gián điệp bên ngoài căn cứ muốn xâm nhập cũng không dễ, nhưng những gián điệp kia cũng dễ dàng có được danh sách nhân viên trong vườn cây, bọn họ hy vọng tìm được người tiến hành sửa đổi hệ thống thực vật kia, cho tới giờ cũng chưa từng hoài nghi Thước Nhạc.

Khúc Phàm cũng bởi vì không gian của cậu mới yên tâm để Thước Nhạc tự do dạo chơi bên ngoài.

Vài ngày tiếp theo, buổi tối Thước Nhạc, Khúc Phàm mang theo bọn nhỏ vào không gian, ban ngày vẫn đến vườn cây công tác như bình thường, những nghiên cứu viên trong vườn cây vẫn làm việc như thường. Những người này luôn ở đây, bọn họ cũng được an toàn.

Mấy ngày nay, Thước Nhạc yên bình trải qua, nhưng tại viện nghiên cứu kia thì đã có một tiến sĩ mất tích. Trải qua sự cố gắng hết sức của Cục Đặc vụ đã cứu được lão tiến sĩ ra, cũng do gián điệp bắt cóc.

Chuyện này cũng khiến Thước Nhạc cảnh giác, nói không chừng ngày nào đó sẽ lần tới cậu, vì sự an toàn, cậu vẫn nên chuẩn bị đôi chút, mặc dù bản thân cậu không quá đáng lo, nhưng sự an toàn của bọn nhỏ thì không chắc chắn.

Ngọc phù là một loại bảo khí rất hữu hiệu, hiện tại trên người bọn nhỏ đều đeo vài khối ngọc phù, khắc mấy loại bùa chú, tuy rằng cũng có tác dụng bảo hộ, nhưng theo tình hình hiện tại, tác dụng này không lớn. Sửa soạn lại dữ liệu trong đầu, tìm được rất nhiều loại có tác dụng bảo vệ, trải qua phân tích, luyện chế cho mỗi đứa nhỏ một cái yếm. Chất liệu dệt yếm là tơ do băng hỏa tằm được nuôi nấng từ cây dâu được trong không gian nhả ra. Những cây dâu trồng trong không gian thứ hai vô cùng tươi tốt, lá mọc đầy cây. Thước Nhạc thử tự nuôi tằm, cuối cùng thu hoạch được năm lạng tơ tằm, nhưng chỉ với số lượng tơ tằm ít ỏi ấy luyện chế được thành năm chiếc áo yếm. Thước Nhạc khắc bùa chú trên yếm, năng lực bảo hộ vô cùng tốt, Khúc Phàm dùng toàn lực đánh một chưởng cũng không thể phá bỏ vòng bảo hộ trên yếm. Bất kỳ thứ gì có thể gây hại đến bọn nhỏ đều bị ngăn cản ở bên ngoài nửa mét.

Thước Nhạc cầm năm chiếc yếm kia, thích vô cùng, mỗi cái nặng không tới một lạng, mặc vào vô cùng thoải mái. Sau này thật muốn nuôi thêm chút tằm, làm thêm vài món cho người trong nhà.

Lại đến cuối tuần, vốn không tính ra ngoài, lại đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày Phạm Thiến Thiến kết hôn. Khúc Phàm lo lắng, cứ vậy đem bọn nhỏ vào không gian, hai người cùng tới khách sạn nơi tổ chức đám cưới. Ở cửa viết danh mục quà tặng, hiện tại Thước Nhạc đã thôi dùng ngọc bích làm quà tặng.

“Thước Nhạc, cậu đúng giờ quá đó.” Tôn Kỳ thấy Thước Nhạc vào, lại thấy Khúc Phàm bên cạnh, mắt sáng lóe, tiến lại đón tiếp.

“Ha ha, mọi người tới hết rồi hả?” Thước Nhạc cười nói với Tôn Kỳ.

“Tới hết rồi, còn thiếu mỗi cậu thôi, mà, vị này là?”

Thước Nhạc đỏ mặt, liếc nhìn Khúc Phàm, “Đây là vợ tớ.” Hôm nay Khúc Phàm tới đây, cậu liền nghĩ, nếu đã đến đây cùng Khúc Phàm, vậy cứ ăn ngay nói thật thôi, cậu không hy vọng giới thiệu Khúc Phàm như bạn bè hay đồng nghiệp. Nếu bạn học của cậu không thể chấp nhận, vậy cậu rời đi thôi.

Khúc Phàm sửng sốt, vẻ mặt tràn ngập tươi cười, chói mắt hết sức, “Xin chào, tôi là Khúc Phàm.” Nói xong vươn tay ra.

Tôn Kỳ không biết bản thân nên bày ra biểu tình thế nào để nhìn hai người, tuy rằng đã sớm biết quan hệ giữa hai người, nhưng lại cứ như vậy mà nói với hắn, lại khiến hắn không có cách nào chuẩn bị kịp.

Hai người thấy mặt Tôn Kỳ lúc đỏ lúc đen, vẻ mặt có chút vặn vẹo, vô cùng buồn cười. Không lâu sau, Tôn Kỳ đã điều chỉnh xong tâm trạng.

“Thước Nhạc, này, mấy bạn học bên kia hết, cậu không cần giới thiệu đặc biệt như vậy, ừm, dù sao có vài người không thể chấp nhận, như vậy, cứ nói Khúc Phàm là bạn tớ đi, nhé? Lúc đó, hai người các cậu ngồi gần nhau, từ từ mọi người sẽ nhận ra. Cũng không quá khó để nhận ra đâu. Loại chuyện như này vẫn để cho người ta tự đoán thì hay hơn.”

Không đợi Thước Nhạc nói gì, Khúc Phàm nhanh chóng gật đầu, “Được thôi, cứ làm như Tôn lão đệ nói đi. Ha ha.” Tuy rằng cách làm của Thước Nhạc khiến hắn vô cùng vui vẻ, nhưng loại chuyện này vẫn nên diễn ra từ từ. Giống như hai bọn họ, ai cũng có thể nhìn ra được, không đến mức khiến người ta cảm thấy khó tiếp nhận.

Thước Nhạc khẽ liếc nhìn hắn, Khúc Phàm chỉ cảm thấy bản thân như bị giật điện vậy, không thể được, vợ yêu nhà hắn mê người kia, khiến tim hắn cứ đập loạn lên, sau này phải giám sát chặt chẽ mới được.