Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 6




“Ba ba…” Thước Nhạc nhắm mắt nghĩ người trong nhà thích ăn cá bơn chiên, định lấy vài con từ biển, vừa lên boong tàu thì Kì Kì lao mạnh vào lòng cậu như một quả pháo.

Vội ôm cậu bé lên, đứa bé ủy khuất nhìn Thước Nhạc “Lão ba là người xấu.”

Thiếu chút cười ra tiếng, Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm, quay đầu lại “Ai nha, ai xấu vậy, bắt nạt cục cưng của chúng ta rồi. Ngoan ngoan, còn khóc nhè a. Lại kể cho ba ba nào, ba đi tìm họ.”

Kì Kì ánh mắt đỏ lên, bỉu môi “Đều tại lão ba, muốn cướp châu châu bảo bối của Kì Kì.”

Vật gì, Thước Nhạc khó hiểu, ôm Kì Kì tới chỗ Khúc Phàm, “Vật gì vậy? Anh lại chọc con.”

Khúc Phàm mở tay đưa hạt châu tới trước mặt Thước Nhạc, không đợi Thước Nhạc lấy, tay nhỏ của Kì Kì đã vươn tới vụt lấy đi hạt châu, đặt vào không gian của cậu bé. Đứa bé làm xong liền ôm chặt cổ ba ba không dám nhìn lão ba.

Dở khóc dở cười nhìn hai cha con, “Vừa rồi Kì Kì lấy là phật châu bọn anh đang tìm.”

Thước Nhạc ôm con trừng anh, “Tưởng chuyện gì lớn, dù sao cục mật vụ bọn anh cũng không tìm được, cho con thì làm sao.”

Dùng tay nhéo nhẹ mũi Thước Nhạc “Còn nói anh chiều con, em xem em giờ chẳng phải là vậy sao, đúng là một hạt châu không tính cái gì, cục mật vụ cũng không trông chờ nó sẽ làm được gì, nhưng nếu người thường vì thế mà tiến hóa, làm ra chuyện gì thì không tốt, huống chi hạt châu đó là thứ gì bọn anh cũng chưa biết, nếu có nguy hiểm thì sao. Em yên tâm cho Kì Kì được sao?”

Thước Nhạc nghĩ cũng đúng, vỗ đầu Kì Kì “Bảo bối, đưa hạt châu ba ba xem được không?”

Cậu bé ngẩng đầu, nhìn lão ba một chút lại nhìn ba ba một chút, có chút do dự, nhưng vẫn lấy hạt châu ra, đừng thấy Kì Kì còn nhỏ song cậu bé cũng hiểu ý lão ba nói, biết lão ba muốn tốt cho cậu, chỉ là có chút luyến tiếc, trẻ con luôn thích thu thập một ít vật nhỏ, Kì Kì cũng không ngoại lệ, bình thường cậu bé cũng không tùy tiện lượm đồ, nhưng hạt châu này có vẻ giống vòng tay của ba ba đeo, tuy là hạt châu này có lớn hơn so với của ba ba. Vả lại từ khi có hạt châu, Kì Kì cảm thấy mình có thể ‘nói chuyện’ với A Phúc và Tiểu Hắc, trước đây có thể tương tác với động vật, nhưng không thể nói chuyện, nên Kì Kì vẫn luôn xem hạt châu là bảo vật của mình.

Nhận lấy hạt châu, biến sắc, Thước Nhạc rất mẫn cảm với linh khí, giống như đổ thạch cậu có thể xuyên qua phần da của nó cảm nhận được linh khí tồn tại trong ngọc bích, bản thân ngọc bích không thể sinh ra linh khí, nó chỉ có thể chứa đựng linh khí, ngọc bích càng nhiều tạp chất càng ít linh khí, linh khí càng nhiều càng cải thiện thủy chất ánh sáng của ngọc, điểm này nhìn ngọc trong không gian của cậu là biết, những ngọc bích này cậu đặt bên hồ, chưa mở cậu cũng chưa biết nó là dạng gì, nhưng những cái đã mở thì thế nước càng ngày càng đầy, thậm chí đã làm thành trang sức cũng càng ngày càng nhiều linh khí, so với những cái làm cùng lúc ở chỗ Bàn ca (nhân vật tên Mập ở tập trước, mình đổi cách đọc, nghĩa như nhau) hơn cả một bậc.

Cậu và Khúc Phàm từng nghiên cứu làm cách nào đưa linh khí và tinh thần lực vào hay phóng ra khỏi ngọc bích hoặc vật liệu khác, linh khí có lợi cho cơ thể người, trong không gian không nói, bên ngoài thì rất ít linh khí, mà cha mẹ con cái của cậu cũng không thể hấp thu linh khí, cho dù là Khúc Phàm cũng là vào cục mật vụ học được một phương pháp hô hấp hấp thu linh khí, mà phương pháp này cha mẹ hai nhà cũng không dùng được. Điều này khiến mọi người thực tiếc nuối, chính vì vậy Thước Nhạc mới nghĩ tới việc nghiên cứu linh khí. Về phần tinh thần lực, là vì Thước Nhạc phát hiện nếu mình để một tia tinh thần lực trên người con, vậy rất dễ tìm được chúng, cho dù là xa bao nhiêu cũng có thể cảm ứng được. Điều này là sau khi sinh Kì Kì hai người mới phát hiện, có lẽ do quan hệ huyết thống nên đứa bé chưa ra đời Thước Nhạc và Khúc Phàm cũng có thể cảm giác được hỉ nộ ái ố (vui, giận, yêu, ghét) của đứa bé, sau khi sinh loại liên hệ này dần dần nhạt, chỉ còn lại một tia nhỏ, chỉ khi đứa bé cảm xúc kích động hay lúc có nguy hiểm, hai người mới có thể cảm giác tới. Vì vậy, hai người càng để tâm việc này, nếu thành công, bọn họ có thêm một sự bảo hiểm, bình thường có linh khí tẩm bổ, thân thể khỏe mạnh, bọn nhỏ có chuyện thì hai người có thể cảm giác được đầu tiên, dù sao ở xa, loại cảm ứng này sẽ rất nhạt, huống chi Quả Quả còn không có huyết thống với bọn họ, cậu bé lại sắp qua Pháp, hai người vẫn có chút lo lắng.

Thước Nhạc vừa cầm thứ này, liền cảm giác được bên trong có một loại năng lượng, không phải linh khí, cũng không phải tinh thần lực, hạt châu chạm tay cậu thì nó dần tiến vào cơ thể cậu, hóa thành một tia sáng, nó tiến vào thức hải của cậu, cánh hoa sen bên trong dịch trắng run lên, nở rộ sau đó cánh hoa rơi xuống, lộ ra đài sen bên trong.

Khúc Phàm ngạc nhiên nhìn trên tay Thước Nhạc đột nhiên xuất hiện cánh hoa, giống y hệt cánh hoa lúc sinh cục cưng, có điều nó màu trắng, cái kia thì đỏ như máu, anh không hiểu có chuyện gì.

Thở phào một hơi, nhìn đóa hoa hai mươi bảy cánh xuất hiện trên tay, giống trước, nhìn như bạch ngọc, cậu cảm nhận được nó là do linh khí ngưng kết thành, có điều cánh hoa lại là từ tinh thần lực. Điều này có thể coi là nghĩ gì ra nấy không. Thước Nhạc nở nụ cười.

“Nó đúng thật là bảo bối. Kì Kì nhà chúng ta là sao may mắn a.” Thước Nhạc hôn khuôn mặt Kì Kì thật mạnh “Được rồi cục cưng, đi theo anh Quả Quả câu cá đi.” Đặt cậu bé xuống mặt đất.

Cười ha ha kéo Khúc Phàm lên phòng khách tầng hai, thứ này thật sự là đồ tốt, giờ phải thu phục Khúc Phàm. Kéo Khúc Phàm ngồi lên sô pha, Thước Nhạc ngồi lên người anh.

Khúc Phàm ôm eo cậu, ngửi mùi thởm tỏa ra từ người cậu, “Nói đi, đó là thứ gì vậy, mà khiến em để bụng như vậy.”

“Thực ra em cũng không biết nó là thứ gì, nhưng em có thể cảm giác bên trong có một loại năng lượng. Em vừa cầm hạt châu, cổ năng lượng đó liền tiến vào cơ thể em, đóa hoa sen trong thức hải dài ra hạt sen rồi.” Đặt cánh hoa trên tay lên bàn bên cạnh. “Cổ năng lượng đó nếu có tác dụng ở thức hải, vậy có thể khiến người thường tiến hóa ra dị năng cũng không quá kinh ngạc. Nhưng cũng phải phân ra người nào, em nghĩ thứ này có tác dụng càng lớn đối với người có tinh thần lực mạnh, Kì Kì nhà chúng ta có thể tiến hóa ra khả năng thở trong nước, tác dụng với Kì Kì so với những người như anh mạnh hơn, phải biết Kì Kì cầm hạt châu mới chỉ bảy ngày. Về phần hai người đã chết. Em có cách nghĩ.” Thước Nhạc nhíu mày.

“Lúc vừa cầm em cảm giác bên trong có một tia năng lượng xấu, tác dụng trực tiếp lên tinh thần. Em nghĩ hai người đó bị nó ảnh hưởng. Nếu người có tinh thần lực lớn ắt sẽ không bị ảnh hưởng, vả lại em còn phát hiện điều đáng kinh hỉ hơn.” Thước Nhạc nhìn hạt châu nói, “Thứ này hẳn là huyết mã não cực phẩm, năng lượng bên trong là được rót vào, em dùng tinh thần lực cảm giác được bên trong có một hình ảnh, tác dụng của nó còn cần nghiên cứu.” Thước Nhạc mắt long lanh.

Thước Nhạc cưng chiều cười “Quên đi, em thích thì giữ lại đi, dù sao tổ tìm một tuần cũng buông tha rồi.” Cũng không phải việc lớn, đưa tới tổ có khi còn có phiền phức.

Bẹp…Thước Nhạc hôn mạnh anh một cái, “Honey, em thật quá tốt.”

Khúc Phàm ôm cậu, tiến tới bên tai cậu nói giọng khàn khàn “Anh hi sinh vì em, chỉ thưởng thế này sao.”

Thước Nhạc cảm giác sự biến hóa của cơ thể anh, vội nhảy ra, “Tối đi, giờ Phi Phi và Tiếu Tiếu cũng sắp lên rồi.”

Khúc Phàm cười cười, không trêu chọc cậu nữa, đi tới chỗ quầy bar, rót hai ly bia, hai người ngồi uống bia đá, giảm bớt hơi nóng trong người. Từ chỗ này có thể nhìn thấy bọn trẻ bên ngoài, một lớn một nhỏ chơi rất vui vẻ.

Khúc Phàm trong lòng biết Thước Nhạc khẳng định là nhìn ra điều gì đó trong thứ đó, nhất định là còn quan trọng hơn việc tạo ra dị năng, nếu không cậu cũng không quan tâm như vậy. Kỳ thực Thước Nhạc căn bản không cần mở miệng, chỉ cần xác định thứ này không nguy hiểm thì anh cũng đưa cho Kì Kì, giờ anh không giống như trước, trước đây anh là đại diện của công lý, là tấm gương phục vụ người dân, một năm ba trăm sáu mươi ngày, mỗi ngày đều làm việc, cống hiến cho hòa bình của xã hội. Sau khi trở về từ trại huấn luyện rồi vào cục mật vụ, anh hoàn toàn lột xác, đao thương huyết vũ khiến tâm của anh lạnh xuống, vào cục mật vụ, anh biết tới một thế giới mới, tuy còn có thể bảo vệ quốc gia, bảo vệ mọi người, nhưng đối thủ của anh thay đổi, cách thức làm việc cũng thay đổi, kẻ mạnh mới được tôn vinh, điều này ảnh hưởng lớn tới anh. Chí ít giờ anh sẽ không vô tư như trước, như chuyện anh che dấu không gian của Thước Nhạc, với anh và Thước Nhạc bọn nhỏ là quan trọng nhất, nếu bọn họ có thể nhờ thứ đó nâng cao thực lực, vậy anh sẽ càng vui vẻ.

Thước Nhạc không biết suy nghĩ trong lòng Khúc Phàm, đột nhiên lấy cánh hoa bên bàn trà lên “Phải rồi em quên nói với anh, đây là cánh hóa rớt ra từ thức hải của em, nó do linh khí và tinh thần lực của em ngưng kết thành, anh cầm một cái, hai chúng ta thử nghiệm chút.” Nhét vào tay Khúc Phàm một cánh hoa, Thước Nhạc nhanh đi ra ngoài.

‘Khúc Phàm.’

“Hả?” Đột nhiên nghe được tiếng Thước Nhạc vang lên trong đầu.

‘Em dùng tinh thần lực nói chuyện với anh. Anh cũng thử đi, tập trung tinh thần nghĩ trong đầu là được.’

‘Uhm, là hình vẽ, không thể nói chuyện sao.’

‘Em ở đâu?’

‘Đúng chính là như vậy, thanh âm vang lên trong đầu, rất rõ ràng, a…nghĩ thứ gì bậy bạ vậy chứ.’

Ha ha…

Thước Nhạc đỏ mặt đi từ ngoài vào khoang thuyền “Không đứng đắn.”

Khúc Phàm ngồi ở quầy bar nghiêng đầu cười xấu xa nói “Rất hữu dụng.”

Liếc anh “Đúng là hữu dụng, phải nghiên cứu kĩ, nếu có thể thì cho bọn nhỏ mang theo, có ích hơn điện thoại di động, em còn biết được cả trạng thái cơ bản của bọn chúng.”

“Em có thể cảm nhận được suy nghĩ trong nào sao?”

“Không được, trừ phi cố ý nghĩ tới. Nhưng trạng thái tinh thần có thể cảm nhận được.”

“À. Không biết có hạn chế cự ly không.”

“Cái này chưa xác định, nhưng em cảm giác chắc không thành vấn đề.”

“Đi ra ngoài thực nghiệm đi.”

Buổi tối hai người thử nghiệm công dụng của cánh hoa, quả thực không hạn chế khoảng cách, so điện thoại di động còn dễ dùng hơn.

“Được rồi, em còn đang nghiên cứu cánh huyết hoa sen lúc bọn Kì Kì sinh ra, không biết có tác dụng gì.” Từng đứa nhỏ sinh ra đều có, vì không biết ích lợi của nó nên Thước Nhạc thu vào một cái hộp, đặt bên cạnh hồ, cùng chỗ với ngọc bích.