Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 67




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Về đến nhà, trong nhà im ắng, đèn lồng đỏ thẫm trên tại hành lang làm nổi bật khung cảnh ấm áp. Hai người tiến vào viện Tam Tiến, thấy ba gian tính phòng còn sáng đèn, cha mẹ còn chưa ngủ.

“Hai con về rồi.” Khúc ba ngồi trên giường La Hán ở sườn phia tây căn phòng, chiếc bàn nhỏ trên kháng đặt mấy quyển sách, đều là sách về bảo quản văn vật. Mấy ngày nay, lão gia tử đam mê với việc tìm kiếm bảo vật, khi rảnh rỗi đi tới Phan Gia viên dạo một vòng, nhưng dù sao cũng không quen, không mua gì cả.

“Dạ, bọn nhỏ ngủ chưa ạ? Mẹ con đâu rồi?” Khúc Phàm nhìn vễ phía nhĩ phòng, không thấy ai.

“Ngủ rồi, mẹ con chắc đến phía sau lấy chăn, Miu Miu đang ngủ, lát nữa các con ôm qua đi. Hai con đã về, đúng lúc, ba hỏi chút, ch của Trương Thiên Thiên mà mấy hôm trước ba giới thiệu cho anh con có cha là người trong căn cứ các con đi.”

“Đúng vậy, sao ạ?” Khúc Phàm nghi hoặc hỏi.

Thước Nhạc vừa đi vào nhĩ phòng phía tây, vừa nghe hai cha con nói chuyện. Miu Miu nằm trên kháng, đang ngủ say.

“Việc hôn nhân lần này do Vương Sùng nói tới, ba với mẹ con cũng không có ý kiến gì về điều kiện nhà gái, chỉ không biết tính cách cô ấy ra sao, nếu cha cô ấy là người trong căn cứ các con, con hỏi thăm giúp anh con đi.”

“Đúng vậy, bác Vương con nói rằng tốt, ba mẹ cũng không phát hiện gì khác, có điều nghe nói cô gái kia rất nổi tiếng tại Yến Kinh, rốt cuộc là sao?” Khúc mẹ ôm chăn bước từ ngoài vào, nghe thấy lời Khúc ba cũng tiếp lời.

Khúc Phàm có chút bất đắc dĩ, “Ba mẹ, ba mẹ đừng lo đến chuyện này của anh con nữa, con sẽ đi hỏi thăm chút.”

Khúc mẹ thở dài, “Bỏ đi, ba mẹ mặc kệ, nhưng con gọi điện cho anh con, gọi nó về đi. Dù nói sai thì tâm ý của bác Vương con là tốt, cũng không thể làm người ta khó xử.” Nói xong, xoay người bước vào nhĩ phòng.

“Đúng, gọi điện cho anh con, trước Nguyên Đán nhất định phải về, mùng ba là đại thọ tám mươi tuổi của Chu lão gia tử, cả nhà ta đều phải đến đó. Con với Thước Nhạc chuẩn bị lễ vật hậu một chút. Chu gia khác với những nhà khác, năm đó khi nhà chúng ta gặp khó khăn, bọn họ giúp đỡ rất nhiều, những năm gần đây cũng qua lại. Quan hệ giữa hai nhà không đơn giản, quan hệ này không thể đứt đoạn. Đến sinh thần của Chu lão gia tử, ba mang các con đến đó, về sau, mối quan hệ này phải do các con duy trì.”

Khúc Phàm gật đầu, “Dạ, lát nữa con sẽ gọi cho anh cả.”

“Cứ vậy đi, hai con đi cả ngày cũng mệt rồi, đi ngủ đi.”

Thước Nhạc bế Miu Miu đi từ trong ra, “Ba mẹ, bọn con qua nhà sau đây ạ.”

Khúc Phàm ôm vai Thước Nhạc đi về sân sau.

Thước Nhạc xoa xoa tóc, “Gọi điện thoại cho anh cả?”

Khúc Phàm đùa nghịc chiếc điện thoại trên tay, “Ừm, anh ấy cũng định Nguyên Đán sẽ về. Vừa rồi anh Béo gọi điện bảo mai hai ta qua trung tâm dịch vụ Quốc tế Châu báo, hiện tại hàng len dạ các nơi đều đã đưa về đó. Ngày mai trung tâm dịch vụ quốc tế châu báu sẽ tổ chức đổ thạch, ba mươi hộ thương gia chung tay tổ chức, đa phần đều là ngọc thạch được chuyển từ lần đổ thạch tại Myanma tháng mười năm nay. Chúng ta đi không?”

Nhíu nhíu mày, “Ngày mai là Giáng Sinh mà, còn phải chơi với bọn nhỏ, sao có thể tự-mình ra ngoài được.”

Đặt điện thoại xuống, cười cười, “Gần đây thời tiết lạnh, cũng không thể mang bọn nhỏ ra ngoiaf chơi được. Mai hỏi bọn nó, nếu thấy thích thì mang theo là được rồi. Em xem thạch, anh trông bọn nó. Bọn nó nhất định thích chuyện này. Lại nói, trong không gian của em đều là ngọc cực phẩm, chúng ta cũng cần mua một vài món bình thường để sử dụng. Đại thọ tám mươi tuổi của Chu lão gia tử kia, anh nghĩ chúng ta vẫn nên tặng đồ trang sức bằng ngọc thì hơn, mấy ngày nay, em tìm thời gian tìm một bộ phù hợp đi.”

“Rồi mà, đều có sẵn, có điều chúng ta tặng gì mới thích hợp.”

“Ba nói phải hậu chút, hôm nay đã muốn, mai anh hỏi xem ba với mẹ tặng gì, chúng ta tặng hậu hơn chút là được.”

“Được, cứ như vậy đi.”

Hôm sau, Thước Nhạc Khúc Phàm mang theo Gia Gia, Kỳ Kỳ, Tiếu Tiếu, Phi Phi đi đến trung tâm dịch vụ quốc tế châu báu. Mấy thằng nhỏ vô cùng thích thú với hoạt động lần này, sáng nay ba đã đồng ý để mỗi đứa chọn một khối len dạ, xem thử nhãn lực của chúng nó.

Ngồi trong xe, Gia Gia nghịch ngợm thử làm đèn pin cùng kính lúp, Kỳ Kỳ ôm cuốn hướng dẫn đổ thạch, Tiếu Tiếu ôm máy tính của mình không ngừng tìm kiếm tư liệu, chỉ có Phi Phi ngồi trong lòng Thước Nhạc quan sát quang cảnh ngã tư đường bên ngoài.

Trung tâm giao dịch châu báu quốc tế rộng hơn năm nghìn mét, hơn bốn trăm hộ thương gia cư trú, có rất nhiều chủng loại ngọc thạch, châu báu, là trung tâm giao dịch châu báu lớn nhất Yến Kinh. Anh Béo năm kia mở chi nhánh trong khu này, bởi vì có tài liệu sung túc, cũng rất nổi tiếng trong khu này. Cửa hàng do anh mở cũng tham gia đại hội đổ thạch lần này. Hai người Khúc Phàm cũng không vội qua đó, trực tiếp lên lầu hai. Hoạt động đổ thạch lần này được tổ chức tại đại sảnh trung tâm tầng hai. Sân rộng hơn hai nghìn mét thoạt nhìn rất rộng rãi, khi bọn họ đến, nơi này đã tụ tập không ít người.

Hoạt động đổ thạch lần này, giá đều đã được niêm yết, chỉ cần thích là có thể giao dịch, rất thuận lợi.

Bọn họ tiến vào cửa một cửa hàng nọ, bắt đầu xem. Khúc Phàm mang theo mấy đứa nhỏ, dựa vào tu vi hiện tại của bọn họ cũng có thể phán đoán được ngọc thạch, tuy nhiên so với Thước Nhạc dùng thần thức còn kém chút, tiêu hao nhiều nguyên lực, hắn cũng không làm chuyện dư thừa đó.

Thước Nhạc xem liên tục mười khối, lắc lắc đầu, nguyên thạch ngọc thạch trong cửa hàng nhà này không tốt lắm, cũng không nhìn ra màu gì, chỉ có một khối hoàng phỉ nhu loại không tệ lắm, có thể làm được hai vòng tay, nhưng giá kia quá cao, đổ ra không có giá trị.

“Sao?” Khúc Phàm đi đến cạnh Thước Nhạc hỏi.

“Không tốt lắm, đi nhà khác thôi.” Nhà khác nếu không khác gì nhà này, hôm nay liền không công.

Liên tục đi tám gian hàng đều không có loại thích hợp, giá cả hàng len dạ đều rất cao. Thước Nhạc hơi thất vọng, “Đi thôi, đi xem Kim Ngọc.” Khúc Phàm chỉ một gian hàng khá lớn nằm ở trung tâm.

Kim Ngọc là công ty châu báu chuyên kinh doanh ngọc thạch, rất nổi tiếng trong giới, người đến đây xem ngọc cũng rất nhiều, “Anh trông chừng bọn nhỏ, đừng để chúng chạy loạn đó.”

“Em cứ yên tâm mà xem đi.”

Nơi này bán càng nhiều đổ thạch, Thước Nhạc không đi xem, mắt nhìn của mấy vị sư phụ trong Kim Ngọc rất tốt, khi ở Myanma cậu cũng biết đôi chút, cho nên tỉ lệ đổ thành công những len dạ đó không cao.

Trên bày chủ yếu bày những đổ thạch nhỏ, lớn nhất cũng chỉ khoảng 20 ki lô gam, nhỏ nhất chỉ cỡ quả trứng. Trên mặt đất là những khối đổ thạch lớn, toàn bộ vào khoảng một trăm khối. Thước Nhạc chọn ba, khối nắm trong tay là Chính Dương lục* băng địa, khối mười ki lô gam là Nùng Dương lục** nhu địa, còn có một khối len dạ lớn chừng quả bóng đá lại là Kim Hồng phỉ*** thủy tinh địa. Tính chất của khối Kim Hồng phỉ này tuy rằng kém chuỗi vòng của cậu nhưng cũng không quá kém, tin rằng đặt trong không gian sẽ càng ngày càng tốt.

*Chính Dương lục:

chapter content



**Nùng Dương lục:

chapter content



***Kim Hồng phỉ:

chapter content



=>Còn về băng loại, noãn loại, thủy tinh loại được hiểu nôm na là màu lót, màu nền cho ngọc, có thể tìm hiểu thêm qua truyện “Đổ thạch sư” được edit tại https://natsuyaa.wordpress.com/2013/07/10/do-thach-su/

Ba khối chim trả này có giá rất cao, tuy nhiên cũng là khối len dạ có giá trị cao nhất trong số hàng len dạ của ba mươi gian hàng.

“Ba ba, con chọn một khối, ba xem đi.” Kỳ Kỳ chỉ tay về một gian hàng bán đổ thạch. Thước Nhạc đi qua đó, đưa ba khối len dạ đưa cho Khúc Phàm, “Mua ba khối này. Anh đi trả tiền đi.” Sau đó đi đến bên cạnh Kỳ Kỳ, ngồi xổm xuống.

Vừa nhìn thấy xuống thì lập tức ngạc nhiên, Kỳ Kỳ chọn một khối len dạ bán đổ thạch *lớn khoảng nửa mét, có tính chất nhu loại, dựa theo giá cả thì không có giá trị đổ. Tuy nhiên không biết Kỳ Kỳ may mắn hay vì lý do khác, trong khối này thực tế là hai khối thủy tinh đặt song song, ở giữa được ngăn cách bởi một miếng bông vải trắng, bên trong là một khối khác, mà đó lại là Hoàng Dương lục băng loại**, còn không nhỏ. Đứa nhỏ này thật sự rất biết chọn.

*bán đổ thạch: đã đổ được một nửa, tức là đã được bóc ra, nhưng không hoàn toàn

**Hoàng Dương lục băng loại:

chapter content



“Chắc chắn chưa, không đổi ý chứ? Còn rất nhiều gian hàng chưa xem đâu.”

Kỳ Kỳ lắc đầu, “Không đổi, khối len dạ này tạo cho con cảm giác rất tốt, chọn khối này nè.” Nó không thích việc đổ thạch lắm, thuần túy dựa trên cảm giác, có lẽ giác quan thứ sáu của thằng nhỏ này rất mạnh đi.

Xoa nhẹ lên đầu thằng nhóc, “Trực giác không tồi.” Đưa cho Khúc Phàm mua.

Lại đi thêm mấy gian hàng nữa cũng không chọn được thứ gì. Gia Gia cùng Tiếu Tiếu cũng đã chọn được len dạ cho mình, Gia Gia không tự tin về bản thân lắm, giống như Kỳ Kỳ, chọn được khối len dạ song song. Thước Nhạc xem qua thì thấy đó là len dạ nhu loại, dựa theo giá thị trường có thể có giá mười vạn đi, cũng mua luôn. Tiếu Tiếu lại hoàn toàn chọn lựa dựa trên những thông tin trên tài liệu tìm thấy, nó chọn một khối đổ thạch nguyên khối, tiếc rằng thứ bên trong không quá lý tưởng, giá ba mươi lăm vạn. Thước Nhạc vẫn mua, chủ yếu để về nhà mở ra, để Tiếu Tiếu hiểu được có những lúc chỉ dựa vào những kiến thức có sẵn thì không thể được, con người không thể quá lý tính, thằng nhỏ kia vẫn luôn dùng quan điểm khoa học để quan sát thws giới, như vậy không thể nói không tốt nhưng cũng có chút bất lợi với việc tu hành. Tiếu Tiếu rất thông minh, nhưng vẫn cần bọn họ dẫn dắt một chút. Thằng nhóc Phi Phi kia thì chạy đông rồi lại chạy tây, chơi đến vui vẻ.

Đoàn người bọn họ đi vào hội trường phía tây, gian hàng của anh Béo nằm ở bên này, bọn họ đã thấy bộ dáng tươi cười đầy chào đón của anh Béo. Đang chuẩn bị đi qua đó, chợt nghe thấy âm thanh ồn ào trong gian hàng đối diện. Theo âm thanh nhìn qua, Thước Nhạc hít sâu, chỉ thấy Phi Phi nhà họ đang ngồi trên một khối len dạ thật lớn thật cao, khoảng hơn hai mét. Rõ ràng vừa rồi còn ở bên cạnh cậu, sao mà nháy mắt đã chạy đến nơi đó vậy, hơn nữa, thằng nhỏ đi qua kiểu gì vậy.

“Thằng nhóc này, sao lên đó được vậy?” Khúc Phàm nghiến răng nghiến lợi nói. Thằng nhỏ nghịch ngợm này không có được một ngày yên tĩnh.

“Mau qua xem, nó chắc là bay lên rồi.”

Chạy nhanh đến gian hàng kia, khối len dạ kia bề ngang khoảng ba mét, chiều dài phía sau cũng một mét rưỡi, là một khối Big Mac(???), phỏng chừng là khối len dạ lớn nhất lần đổ thạch này.

“Ba ba, con chọn khối này.” Phi Phi ngồi trên khối len dạ, hai chân lắc lưa, tay vỗ vỗ lên khối len dạ.

“Nhãi con kia, mau xuống đây cho ba.” Khúc Phàm đen mặt nói với Phi Phi.

“Con không xuống, con chọn khối này.” Thằng nhỏ nói xong lại nghiêng nghiêng, cả người đều ghé vào trên đó. Hai tay ôm lấy khối len dạ, trên mặt viết rõ ba không để con mua, con không xuống dưới đâu nha. Người chung quanh nhìn xem đều nhịn không được cười, đứa bé này lớn lên thật đáng yêu.

Thước Nhạc không đi quản hai người kia đang giằng co, trước xem khối len dạ. Khối len dạ này rất lớn, dáng vẻ cũng tốt, nhưng cái giá tám ngàn vạn đủ để khiến hầu hết mọi người tránh xa.

“Đây là do ông Vương mua ba năm trước, nhưng vận chuyển về cũng không dám đổ, dáng vẻ không tồi, trứng muối mãng mang* đều có, có điều bên ngoài có ba vết rạn thật lớn, không ai dám đổ, cứ vậy mà bị tồn kho.” Anh Béo nghe thấy âm thanh bên này, thấy trên khối đá lớn có một đứa bé nằm úp sấp, nhìn kỹ thì phát hiện là Phi Phi, bước qua đó.

*trứng muối mãng mang: các vân trên len dạ, dựa vào đó quyết định phẩm chất của khối len dạ, nhưng cụ thể là gì thì ta không biết >.<

Khối len dạ này rất nổi tiếng tại khi trong tâm giao dịch, chính vì đặt ở đây ba năm mà không ai dám nhận.

Thước Nhạc nhìn khối len dạ, mắt lại liếc liếc về phía Phi Phi đang nằm trên đó, khóe miệng hơi run rẩy, thẳng nhỏ này là sao may mắn sao? Thứ này mà cũng có thể đụng tới, thần thức lướt qua thế nhưng thấy hoàng quang, ngoại trừ bên ngoài có một tầng đá bao lấy dày khoảng mười centimet, bên trong đều là Hoàng Phỉ*. Nhìn kỹ thì thấy một phần ba trong số đó có tính chất băng loại, hơn nữa đây còn là màu minh hoàng sáng bóng, đây quả thực là một báu vật vô giá, ít nhất cậu biết rằng, chưa từng thấy qua Hoàng Phỉ nào lớn như vậy, cùng tốt như vậy. Nhìn nơi này, Thước Nhạc cũng biết vì sao nhiều người như vậy lại không có ai xem trọng khối len dạ này, trứng muối cùng mãng mang biểu hiện không tồi, nhưng màu sắc ánh sáng đã không còn đẹp nữa, không ai sẽ nghĩ rằng đây là một khối Hoàng Phỉ. Hơn nữa, khối len dạ nàu cũng quá lớn, giá cả rất cao, không ai dám đổ.

*Hoàng Phỉ:

chapter content



Nhìn lại nhìn, Thước Nhạc không biểu hiện gì, đi tới bên cạnh Khúc Phàm, vươn tay vỗ vỗ khối len dạ, tùy ý nói, “Nếu không chúng ta thử đổ xem sao, đứa nhỏ nhà ta rất may mắn, không chừng còn đổ trúng nữa.”

Khúc Phàm đưa mắt nhìn lại Thước Nhạc, có chút tức giận nói, “Em trông nó cho tốt đi, đây cũng đâu phải thứ tốt gì cho cam, một khối len dạ mà lại tới hơn tám ngàn vạn, sao có thể nói mua liền mua được.”

Thước Nhạc xem thường nói, “Không phải chỉ là tám ngạn vạn thôi sao, trở về xin lão gia tử trả cho thì được rồi, cũng đâu phải điều gì to tát chứ. Em mua chút vui vẻ không được chắc.” Thấy sao cũng là bộ dáng ăn chơi trác táng.

Khúc Phàm thở dài, “Vâng vâng vâng, tùy em. Ông chủ, chúng tôi mua khối len dạ này.” Nói xong không biết lấy từ đâu ra túi tiền, vẻ mặt đầy cam chịu.

“Thân ái nha, anh thật tốt.” Thước Nhạc vươn hai tay ôm cánh tay Khúc Phàm, cọ a cọ, vẻ mặt đầy hâm mộ, làm cho người bên cạnh đều rùng mình rời đi. Ông chủ gian hàng này cũng mang vẻ mặt mau mau biến đi cho tôi nhờ, rất nhanh chóng bán đi.

Ha ha ha —- trở lại gian hàng của anh Béo, mấy người không nhịn được cười lớn, “Anh nói nha, kỳ thật không cần đến mức vậy đâu, khối len dạ kia không ai coi trọng, không ai tranh với em đâu.”

Thước Nhạc không chút để ý nhìn bọn họ, “Em đâu quản được nhiều như vậy, dù sao mua được là tốt rồi. Tuy nhiên lần đổ thạch này cũng thật hay, yết giá công khai, mua bán nhanh gọn. Nếu không cũng không thể xong nhanh như vậy.” Thấy lúc ấy, bên cạnh có nhiều người như vậy, ai biết trong số đó có người tự dưng hứng lên không, bọn họ không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Kỳ thật mỗi gian hàng đều có người giỏi trong giới, hơn nữa họ còn chọn lựa kỹ càng, có không ít thứ tốt.”

“Điều này cũng đúng.” Cậu đi mấy gian hàng, quá thật chọn được không ít thứ tốt.

“Khối Big Mac định khi nào thì cắt? Khi cắt nhớ gọi anh đó.”

“Yên tâm đi, sẽ không quên anh đâu.”

Khúc Phàm xem đồng hồ, đã hơi muộn, bọn nhỏ đều đã đói bụng, “Được rồi, anh Béo, chiều này bọn em không đi xem nữa, về luôn đây, tối nay đến nhà em đi.”

“Không được, anh còn muốn đón Giáng Sinh cùng với thân ái nhà anh mà.”