Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 97




Ngày hôm sau đi vào căn cứ thì Thước Nhạc đã biết những người này được huấn luyện như thế nào. Cường độ huấn luyện của những người này đều được tiến hành gấp ba lần so với bộ đội đặc chủng bình thường. Mỗi khi huấn luyện kết thúc, Khúc Phàm còn tiến hành huấn luyện tinh thần.

Phương pháp huấn luyện của hắn vô cùng đơn giản, chính là để khí thế của mình tản ra áp chế mọi người. Lúc mới bắt đầu, mọi người bị áp chế quỳ rạp trên mặt đất, hiện tại đã có người có thể đứng lên. Khúc Phàm tuyệt không lơi lỏng huấn luyện đối với những người đó. Hắn đã tiến vào cảnh giới thứ ba, tương đương với kỳ Nguyên Anh của người tu chân, giờ lại là lúc gay go nhất, khí thế vô cùng mãnh liệt, biểu hiện của những người này cũng rất tốt. Cũng chính vì vậy, Khúc Phàm rất có uy trên sân huấn luyện, đám người này rất sùng bái hắn, hắn là kẻ mạnh. Hai nhân viên Cục Đặc vụ đi cùng hắn đến đây cũng lần đầu tiên biết tới thực lực của Khúc Phàm, kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên Khúc Phàm thể hiện thực lực của mình trước mặt mọi người.

Thước Nhạc không giúp ích gì được trong việc huấn luyện nhưng từ khi đến đây thì cậu bắt đầu tiếp nhận công tác hậu cần. Nhân viên công tác trong toàn căn cứ không nhiều lắm, chỉ có năm nhân viên phụ trách bếp núc cùng phụ trách hậu cần.

Sáng sớm Khúc Phàm đã nói với Thước Nhạc, bảo cậu trộn chút nước hồ vào thức ăn, Khúc Phàm không cách nào hài lòng với tốc độ huấn luyện của đám người này, hy vọng dùng nước hồ để cải thiện thể chất của bọn họ.

Tác dụng của nước hồ với người thường vẫn rất lớn, nếu những người này sau khi huấn luyện mà sử dụng thì nhất định rất tốt, nhưng về nước hồ trong không gian vẫn nên giữ bí mật. Những người này được huấn luyện với cường độ cao nên cũng cần lượng dinh dưỡng lớn, Thước Nhạc tạo một khu riêng, giúp những người này nấu chút canh bổ dưỡng. Nồi của quân nhân là loại cực lớn, tuy nhiên vẫn không thể đủ dùng cho mấy trăm người này. Thước Nhạc dùng năm chiếc nồi lớn, bắt mấy con gà trong không gian, lại đào thêm mấy củ nhân sâm, cẩu kỷ, táo đỏ, long nhãn, rồi cho thêm chút nước trong không gian, ninh thật lâu, cho dù có cảm thấy cơ thể biến hóa cũng sẽ không hoài nghi gì cả.

Đến trưa, nhóm binh lính đã trải qua sự tàn phá của việc huấn luyện cường độ cao sẽ được uống bát canh gà nóng hổi, mỗi người một bát, canh gà đậm vị, thịt săn chắc vô cùng ngon miệng, đáng tiếc mỗi người chỉ được có một bát. Thước Nhạc cũng muốn để họ ăn thêm nữa, nhưng người quá nhiều, mấy người trong ban bếp núc cũng chưa được uống nữa.

Bởi vì có canh gà, việc huấn luyện buổi chiều lại tăng thêm, tuy rằng mọi người hơi kháng cự trong lòng nhưng thân thể lại có thể ngoài ý muốn tiếp nhận. Đối với kết quả như vậy, Thước Nhạc cũng rất vui mừng. Đám người này càng có tinh lực thì Khúc Phàm càng có động lực, càng tiêu phí tinh lực thì tỉ lệ xuất hiện vấn đề càng thấp.

Đến chạng vạng, đám người mới cũng tới, những người này đa phần do người bên trên đưa tới, phần khác là nhân tài đặc biệt trên nhiều phương diện khác nhau.

Những người này vừa đến thì lập tức nhận ra điểm khác biệt, trong số đó có nam có nữ, khoảng chừng ba mươi tuổi, cao thấp béo mập đều có cả. Sau khi xuống xe, có lẽ vì đã ngồi xe quá lâu nên nhìn có vẻ mệt mỏi, rất nhiều người ngồi luôn xuống đất nhưng cũng có một số người có tố chất, xuống xe rồi thì quan sát tình huống xung quanh, vẻ mặt cũng coi như có tinh thần.

Người đến từ căn cứ rất ít, ngoại trừ ba người Khúc Phàm được Cục Đặc vụ phái tới ra thì chỉ còn năm người ban bếp núc, năm người ban giặt giũ và Thước Nhạc. Ban bếp núc mỗi ngày phải chuẩn bị cơm cho hơn hai trăm người nên rất bận, lúc này lại đến thời gian huấn luyện, mọi người đều đã lên núi hết cho nên cả căn cứ đều rất yên tĩnh. Thước Nhạc giữ canh đã nấu xong trong nồi giữ nhiệt, trở về ký túc xá của Khúc Phàm sắp xếp lại một số tài liệu. Khi đám người kia trở về, cậu có thể nhìn thấy qua cửa sổ. Trong số những người ấy cũng có vài người có sức quan sát tốt, thế nhưng có thể phát hiện ra cậu ở trong này.

Ô tô rời đi, lưu lại khoảng một trăm người, không ai để ý đến họ.

Thời gian dần trôi qua, có người không kiên nhẫn nổi nữa mà la hét ầm ĩ, tuy nhiên, về tổng thể thì cũng không tệ lắm, có lẽ đại đa số mọi người đều biết ở đây làm gì nên cũng rất lãnh tĩnh. Thời gian chậm rãi trôi qua, khi mặt trời xuống núi thì đám Khúc Phàm huấn luyện trở về. Cả đám toàn thân trên dưới lấm lem bùn đất, quần áo ũng ướt dẫm hết cả, không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu nữa, khuôn mặt cũng rất khốn đốn, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất là trên lưng mỗi người đều có một chiếc túi lớn, từ những gì rơi vãi từ trong bao ra thì có thể biết được trong bao toàn là cát.

Nhóm đại binh sau khi đã trải qua huấn luyện cũng chỉ nhìn thoáng qua đám người đang đứng trong sân thể dục, đi tới sân thể dục tập hợp. Trải qua khoảng thời gian thao luyện này, đã giúp nhóm đại binh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, hiện tại đã có thể thích ứng với cường độ huấn luyện hàng ngày, tuy nhiên, cường độ hôm nay lại tăng lên khiến họ có hơi mệt chút.

Đội ngũ tập hợp xong, Khúc Phàm đứng ngay tại sân bóng bàn trước mặt mọi người, nhìn thấy đám người này, phóng khí thế của mình ra. Kỳ thật đây cũng đơn giản như vậy, Khúc Phàm cũng phóng luôn cả nguyên khí của mình ra, những người bên dưới không những cảm giác được sự áp chế về mặt tình thần, còn có thể cảm giác được sự áp bức ** (??? Nguyên tác luôn, k biết đang nói cái rề), chỉ có người đã vào Kỳ cảnh mới hiểu được sự cường đại của hắn. Điều này giúp nhóm đại binh từ khiếp sợ ban đầu tiến tới việc có thể chịu được bây giờ, bọn họ đang tiến bộ dần. Hơn nữa, cách này của Khúc Phàm còn giúp họ nâng cao tinh thần lực, sau này khi gặp phải sẽ không gặptrường hợp ngay cả phản kháng cũng không thể.

“A…..”

Giữa đội ngũ có một đội viên bị xé rách quần áo, cơ thể đột nhiên bạo trướng, hai mắt đỏ bừng, hùng dũng bước tới trước ba bước. Thước Nhạc cảm nhận thử, người này đã đột phá.

Khúc Phàm biết người đó, gọi Trương Hy, từ khi bắt đầu huấn luyện, hắn đã là tinh binh của đội ngũ, xem ra canh gà ban trưa đã phát huy tác dụng. Híp mắt, tăng mạnh áp chế với Trương Hy.

Trương Hy bước được ba bước liền cảm thấy áp lực xung quanh lại càng mạnh, khiến hắn phải dừng bước.

Mười lăm phút sau, Khúc Phàm dừng lại việc huấn luyện, vừa lòng nhìn mọi người. Lần đầu tiên huấn luyện, mãi cho đến khi kết thúc vẫn chưa ai có thể đứng lên, hiện tại mọi người đã có thể đứng thẳng hết, một tháng sau, những người này đều có thể đột phá một chút, sức mạnh cơ thể tuyệt đối có thể đạt được trình độ của dị năng giả cấp B. Đây cũng sẽ trở thành một đội ngũ mạnh.

Khúc Phàm thu lại khí thế áp chế chứng tỏ huấn luyện ngày hôm nay đã xong, sau khi giải tán, mọi người lập tức đi vào khu nhà tắm bên cạnh, kỳ thật cũng chỉ là khu nhà tắm lâm thời mà thôi, một dãy vải bạt sắp xếp lung tung cũng đủ để mọi người cùng sử dụng. Khi họ đi vào sẽ cởi quần áo đặt vào một đầu nhà tắm, tìm chiếc vòi hoa sen tưới qua loa một chút nước rồi lại đi ra theo đầu kia, đầu bên kia có ngăn tủ riêng của từng người, trong mỗi ngăn đều có quần áo sạch. Quần áo bẩn tất nhiên có người giặt giúp họ.

Lúc này, những người mới phía bên kia sân thể dục bị hành động của những người này làm cho choáng váng. Tần Minh được Cục Đặc cần phái tới đây giúp đỡ Khúc Phàm mang theo đám người này đi ăn cơm. Những người này đi cả ngày cũng đã rất mệt rồi, hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ huấn luyện của mọi người cũng không an ổn nổi, đi tới căng tin, ngồi đó mà không ai cử động gì cả.

Ở ban bếp núc, dưới sự giúp đỡ cũng đã sắp xếp xong mấy nồi canh lớn, lúc này những người tắm rửa xong cũng đi vào, thời gian ăn tối không bị hạn định nhưng mọi người cũng sẽ giả quyết nhanh chóng. Tuy nhiên, khi vào căng tin ngửi thấy mùi canh, bọn họ đều tới lấy canh đầu tiên. Bữa tối là cơm thịt bò, do đám người này có sức ăn mạnh, nên khi xới cơm hầu như đều dùng chậu để xúc. Trong vòng năm phút đã giải quyết xong bữa tối. Những người mới nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.

“Vì sao chúng ta không có canh?” Trong đám người mới có người khẽ khàng nói.

Tần Minh tủm tỉm cười nhìn hắn, “Nếu các cậu có thể chịu được lượng huấn luyện lớn như họ vậy thì các cậu sẽ có thôi, tin tôi đi, rồi các cậu sẽ được uống.” Nói xong vỗ vỗ vai người nọ, mắt nhìn bốn phía, ha ha, đám người này không nghĩ việc được chọn là một trò chơi vui vẻ đó chứ.

Thước Nhược bưng một chén canh đến trước mặt Trương Hy, “Phần thưởng.”

Trong nước canh nổi lơ lửng vài cọng rau xanh, cũng không có mùi gì cả. Trương Hy nhìn Thước Nhạc, biết người này đi theo huấn luyện viên Khúc đến đây, canh bữa trưa và bữa tối đều do cậu ta làm, nhe răng cười liền uống hết sạch chén canh kia.

Uống xong chén canh, nửa ngày sau Trương Hy vẫn chưa hồi phục tinh thần, thật sự quá quá ngon, cho tới tận bây giờ cậu ta cũng chưa từng được uống canh nào ngon như vậy. Nếu để cậu miêu tả, vậy cậu không thể tả được, hơn nữa, sau khi uống canh, sâu trong cơ thể trở lên nóng hầm hập, những đau nhức do đột phá tạo ra cũng biến mất không còn nữa. Liếm liếm môi, Trương Hy lại nâng bát canh lên, liếm sạch sẽ bên trong. Uống ngon thật đó.

Nhóm đại binh bên cạnh nhìn động tác khoa trương của cậu ta, cũng nghiêng qua hỏi: “Vị thế nào?”

“Vị, còn ngon hơn cả canh gà nữa.”

Thấy ánh mắt thiết tha của mọi người, Thước Nhạc cười cười, “Chỉ cần các cậu đột phá thì cũng được uống thôi.” Nói xong liền rời đi, canh này không phải người bình thường có thể uống được, rau xanh kia được trồng trong không gian thứ hai cơ mà. Tác dụng rất tốt, chẳng qua không mấy người có thể chịu được, ngay cả Trương Hy cũng vì đột phá giới hạn mà bị thương mới có thể uống. Tốt quá hóa lốp nha.

Quay lại với ký túc xá của Khúc Phàm, Khúc Phàm đang ngồi gọi điện thoại. “Được được, ba ba các con đang ở đây, con nói chuyện với ba ba đi.” Giống như bọn nhỏ nói gì đó trong điện thoại, nhanh chóng đưa điện thoại cho Thước Nhạc.

“Alô…. Kỳ Kỳ sao vậy?…. không được, vậy sao được?…. Thôi lão nói sao…. Được rồi, phải mang theo đầy đủ bùa hộ mệnh đó…. Không được chạy loạn, phải luôn đi theo Thôi sư ca nhé…. nếu con mà xảy ra chuyện gì, về nhà ba sẽ xử lý con… được, tự cẩn thận đó. Trong nhà……..” Thước Nhạc nói chuyện điện thoại liền nói hơn nửa tiếng, mấy đứa nhỏ trong nhà thay phiên nói chuyện với cậu, ngay cả Miu Miu cũng a a nha nha nói mấy câu, mặc cho người khác chẳng hiểu gì cả.

“Sư ca Kỳ Kỳ cũng thật là, còn nhỏ như vậy, khảo cái gì cổ chứ, đây là chuyện con mình làm được sao?” Thước Nhạc vừa gác máy liền giận.

“Không sao, để bọn nhỏ ra ngoài quan sát cũng tốt. Mà đội khảo cố nhiều người như vậy, không sao đâu.”

Thước Nhạc lấy cơm tối từ không gian ra, vẫn còn nóng hổi, “Chờ xong mọi chuyện, chúng ta tới nhà Thôi lão xem thử, xem Kỳ Kỳ học đến đâu rồi, nó cũng đã đến tuổi đến trường.”

“Ừm, em xem rồi lo đi.” Khúc Phàm cầm bánh mì lên căn một miếng nói.

“Em đã xem qua đám người mới tới kia, ngoại trừ vài trường hợp cá biệt thì cũng không tồi, em cũng thấy Mục Thanh nữa, thằng nhóc đó cũng thú vị lắm, thấy em cũng không phản ứng gì. Không ngờ cậu ta lại bỏ qua việc học đại học thật.”

“Năm trước, Tề Mục Phi có gọi điện tới, anh thấy cậu ta rất thích hợp, tính cách tốt, dù sao năm nay cậu ta mới học năm nhất cho dù không qua, vẫn có thể quay lại trường học. Vừa lúc nhân dịp huấn luyện này quan sát, nếu thích hợp, anh sẽ thu cậu ta làm đồ đệ.”

Thước Nhạc nghe cũng thấy vui thay, tuy rằng cậu không lui tới nhiều với Tề gia, nhưng vẫn rất thích đứa em này. Tuy nhiên, tính cách và vân vân vẫn cần quan sát thử.