Mãnh Long Thiên Y

Chương 43: Ngạo mạn và khắt khe




Nói xong, hai mắt nhìn về phía Lý Cảnh Thiên!

Một là Vân Trung Sơn. Ông ấy bị kinh ngạc trước. y thuật của Lý Cảnh Thiên, đó là sự kết hợp hoàn hảo. giữa lý thuyết và thực hành y học, cũng nên cân nhắc. Quả là một vị thánh nhân từ!

Ánh mắt khác, là Thân Bá Xương.

Vừa rồi Lý Cảnh Thiên đang giải thích tình trạng bệnh, anh bình tĩnh, ung dung như vậy, còn vô tình lộ ra vẻ ngạo mạn và khắt khe.

Thậm chí giống y như Thiên Y.

Chẳng lẽ lại... Anh chính là...

Lý Cảnh Thiên xoay tay lại, đâm một cây ngân châm khác vào tim.

“Khụ khụ” Âu Dương Hoẵng Thái hôn mê một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm chậm nói:" Tôi... tôi chưa chết à?”

Lý Cảnh Thiên vỗ vỗ quần đứng lên.

"Thần tiên Đại La khó cứu, nhưng tôi còn lợi hại hơn cả thần tiên Đại La." Sau đó tiến đến trước mặt Thượng Quan Nhược Hoa nói: "Đúng không? Tiên nữ?"

Thượng Quan Nhược Hoa đỏ mặt.

“Ừ, đúng vậy, anh mạnh hơn bất kỳ vị thần nào.”

Lý Cảnh Thiên dường như lại trở thành bộ dáng ngu xuẩn đó..

"Chúng ta về nhà nhé?"



Hai chữ "về nhà”, nặng nề rơi vào lòng Thượng.

Quan Nhược Hoa, khiến trái tim cô run rẩy mãnh liệt!

Loại cảm giác này giống như, bọn họ là cặp vợ chồng ra ngoài xã giao vậy, khi mệt mỏi lại trở về ngôi nhà chỉ thuộc về hai người họ...

"Đi, về nhà đi”Thượng Quan Nhược Hoa chủ động.

đem bản tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình đặt vào bàn tay to lớn của Lý Cảnh Thiên, để anh dắt cô.

“Đợi một chút!”

Âu Dương Hoằng Thái bị bệnh nhanh, mà khỏi cũng nhanh. Một lát sau, ông ta đã có thể đứng lên được rồi.

"Cậu Lý." Trong vô thức, ông ấy đã đổi xưng hô: "Nếu tiện thì mời cậu vào trong nhà nói chuyện, cậu đã cứu mạng tôi, cả Âu Dương gia đều cảm kích cậu!"

Vân Trung Sơn cũng đang nghĩ đến việc lĩnh một chút y thuật cũng Lý Cảnh Thiên, đi theo khuyên:

"Đúng vậy đấy! Tôi còn theo muốn hỏi cậu, không bất mạch, thì cậu chuẩn đoán bệnh kiểu gì nữa?”

Nhưng mà Lý Cảnh Thiên cũng không quay đầu nhìn lại.

"Không tiện. Không nói cho ông đâu."

Một câu, trả lời hai câu hỏi.

Những người vừa đi theo Âu Dương Thiến cười nhạo Lý Kinh Thiên đều ghen tị đến phát điên lên!



"Không phải ai cũng có thể có được vinh dự làm khách của Âu Dương gia đâu, anh đừng có rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt!"

Lý Cảnh Thiên lại ném cho bọn chúng một ánh mắt khiêu khích: “Có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi”

Sau khi Lý Cảnh Thiên rời khỏi hiện trường, trong vòng mười phút, Vân Trung Sơn và Thân Bá Xương cũng tìm cớ rời đi. Bữa tiệc mừng thọ danh giá do Âu Dương gia tổ chức đã kết thúc đột ngột do một số sự cố.

Trong vòng một ngày, cổ phiếu của Âu Dương gia cũng tăng giảm nhiều lần, người dân bình thường không biết chuyện gì đang xảy ra và cho rằng thị trường đang lỗi.

Chỉ có một số ít người biết nội tình mới biết tất cả những biến động này đều liên quan đến một chàng trai trẻ.

Âu Dương gia.

"Cha, cơ hội tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ qua được!"

Cách đây vài giờ, Âu Dương Thành nhận được điện thoại từ trợ lý của Thân Bá Xương, người này chỉ cho ông ta biết tên khách sạn và thời gian

Hắn liền hiểu, Thân Bá Xương đây là đang cho bọn họ cơ hội, chủ động đem người đưa lên giường.

Nhưng sau khi Âu Dương Hoằng Thái trải qua một kiếp nạn sinh tử, đột nhiên nghĩ thoáng hơn rất nhiều, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Có lẽ, trước kia ông ấy sẽ cảm thấy, hi sinh một đứa cháu gái, đổi lấy sự phát triển của Âu Dương gia, cũng coi như đáng giá. Nhưng là hiện tại, suy nghĩ lại món quà mà Thân Bá Xương tặng, thực sự nghĩ mà sợ.

"88 vạn, bốn cái rương, mỗi cái rương hai hai vạn, con vẫn chưa rõ người giàu nhất có ý đồ gì sao?”

Âu Dương Thành sững sờ, khổng hiểu sao lại nói đến quà mừng thọ.

Âu Dương Hoằng Thái cười nói: "Nghĩa là tạm. biệt, đồ ngốc! Người giàu nhất biết chúng ta muốn gì, rõ ràng là đã từ chối chúng ta. Nếu con đưa Thiến Thiến đi, đây chẳng phải là đưa con bé vào hố lửa sao?"