Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 103




Nhưng hiện tại, anh ta nhìn thân thể giáo sư Dương vì bảo vệ bọn họ mà ngã xuống, Mễ Lan bị Lư Tiểu Mễ dùng dị năng sóng âm g.i.ế.c chết, Vương Thanh càng không ngừng dập đầu hối hận, để lại nước mắt áy náy, bọn họ đuổi Tống Đại bảo vệ bọn họ đi, lại nghênh đón một ác ma cho mình.

Một bóng ma bao trùm ở trên người anh ta, Vương Thanh ngẩng đầu nhìn bộ mặt dữ tợn của Lư Đại Nghiêu, sợ hãi thổi quét trong lòng.

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết như xé rách xuyên qua toàn bộ tòa nhà.

Đồng tử Bạch Diêu không ngừng phóng đại, nhìn một màn so với phim kinh dị càng thêm tàn nhẫn, m.á.u chảy đầm đìa ở trước mặt cậu ấy trải ra, hành hạ đến chết! Đây là hành hạ đến chết! So với tên đàn ông đầu trọc lúc trước ngược đãi tra tấn cha mẹ cậu ấy càng khủng bố càng ghê tởm mà hành hạ đến chất.

Bạch Diêu nhất thời dâng lên buồn nôn, quỳ rạp trên mặt đất nôn không ngừng.

Trọng Khấu cả người đầy m.á.u vặn gãy cổ Cao Tân, đối mặt với ánh mắt không thể tin được của Cao Tân, nhìn thân thể anh ấy chậm rãi ngã xuống, ánh mắt của cô ấy không hề gợn sóng.

Cô ấy bị dị năng hệ thủy của Ôn Tiểu Tự làm ướt toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng đang nhỏ nước, trong tay xách một chiếc túi nilon màu đen, trên mặt trắng nõn trong suốt điểm vết máu, cô ta xoay người nhìn về phía Vương Thanh đã bị tra tấn không còn hình người, nửa người của anh ta đã không còn, ruột gan kéo đầy đất, nhưng còn sống không ngừng tuyệt vọng giãy giụa, trong mắt chảy ra nước mắt bất lực.

"Ông có thể trực tiếp g.i.ế.c bọn họ, không cần tra tấn." Trọng Khấu nói.

Ông ta xông lên giữ chặt hai tay cô ấy, nghiến răng nghiến lợi: "Tao thấy mày chán sống rồi, vậy cho mày nếm thử gì gọi là sống không bằng chất..."

Lư Đại Nghiêu vứt bỏ Vương Thanh chỉ còn lại nửa thân thể, cười nhạo nói: "Không phải chính cô nói, cô lập chí làm một người xấu sao?"

Trọng Khấu ném túi nhựa màu đen trước mặt ông ta.

Lư Đại Nghiêu như là nghe được chuyện buồn cười gì: "Không phải cô len lén tới tìm tôi, nói cho tôi biết dị năng thính giác của Mễ Lan, còn nói cho tôi biết Tống Đại là dị năng giả mạnh nhất nơi này, chỉ có đuổi cô ấy đi, còn lại cô mới có thể giải quyết sao? Những người khác đâu? Cô đều đã giết? Không phải g.i.ế.c một Cao Tân thôi à. Bọn Mễ Lan, giáo sư Dương, Đại Sam ai cũng không phải tôi giết. Bớt con mẹ nó giả ngầu ở trước mặt ông đây."

Trọng Khấu mặt không đổi sắc: "Tôi lập chí muốn làm người xấu, không phải tiện nhân."

Lư Đại Nghiêu mở ra, là đầu Lư Tiểu Mễ và Lý Hạo, ông ta giận tím mặt: "Con mẹ nói"

Bạch Diêu nghe thấy giọng Trọng Khấu, che miệng ngẩng đầu lên, đứng sau lưng cô ấy.

Cô ấy chẳng những không chạy, ngược lại còn chế trụ tay Lư Đại Nghiêu, hai tay vốn bị độc thể ăn mòn vặn vẹo khủng bố đã khôi phục thành bộ dáng ban đầu.

"Muốn chạy? Không dễ như vậy!" Lư Đại Nghiêu nắm tóc cô ất giận không kêm được.

Trọng Khấu cười, gương mặt thanh xuân sạch sẽ lộ vẻ khinh miệt: "Ai nói tôi phải chạy?"

Trọng Khấu bị ông ta nắm chặt hai tay trắng nõn chậm rãi biến thành màu tím đen khủng bố, Bạch Diêu hoảng sợ hô to: "Dị năng của ông ta là độc thể, Trọng Khấu cô chạy mau!"

"A-- " Lư Đại Nghiêu kêu thảm một tiếng, mặt nặng nề ngã trên mặt đất, đối diện với Vương Thanh người không phải người quỷ không phải quỷ.

"Cái gì?" Bạch Diêu không thể tin nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trọng Khấu, tự lành? Chẳng lẽ Phạm Thụy Dương... Không đời nào!

Lư Đại Nghiêu mắt thấy dị năng của mình không ăn mòn được Trọng Khấu, xoay người muốn chạy trốn, nhưng Trọng Khấu làm sao có thể để ông ta như nguyện, cô ấy nhẹ nhàng vặn một cái, cánh tay Lư Đại Nghiêu liền gấy.

Sắc mặt Lư Đại Nghiêu đại biến: "Mày, Mày làm sao có thể... Mày có dị năng tự lành?!"

Lư Đại Nghiêu muốn từ trên mặt đất đứng lên, nhưng m.á.u sền sệt làm cho mặt đất trở nên vừa ướt vừa trơn, ông ta vừa lăn vừa bò lắc vài cái, cho đến khi bị Trọng Khấu giãm gãy mắt cá chân, thoáng cái bẻ gãy cổ ông ta.

Bụi bặm kết thúc, Trọng Khấu ngồi trên sàn nhà giống như trở thành huyết trì, m.á.u tươi theo cằm của cô ấy nhỏ xuống, ánh trăng sáng tỏ rơi vào khuôn mặt thanh xuân phủ kín sát nghiệt của cô ấy, cô ấy nhẹ giọng cười, như là linh hồn bị đè nén đã lâu được phóng thích.

"Cô tại sao muốn g.i.ế.c người? Tại sao muốn g.i.ế.c bọn họ?" Bạch Diêu chống vách tường đứng lên, chất vấn.

Trọng Khấu nghiêng mắt nhìn cậu ấy, gương mặt trong veo sắc bén: "Muốn g.i.ế.c thì giết, không cân lý do."

"Không." Bạch Diêu lắc đầu, anh quỳ bên cạnh Trọng Khấu, kéo áo cô, ánh mắt đau khổ: "Trước kia cô không phải người như vậy."

Đó là cậu không hiểu tôi." Trọng Khấu thản nhiên nói.

"Cô có tự lành dị năng, là cô g.i.ế.c Phạm Thụy Dương đúng hay không? Dị năng của cô không phải cuồng bạo, không phải đau đớn không cảm giác, là cướp đoạt đúng không?!"

"Ừ." Trên mặt Trọng Khấu không có biểu tình.

"Không trách được, không trách được lúc đó cô cùng bọn họ cùng đi ra ngoài xúc tuyết, bọn họ đều nói cô thay đổi, thích tiếp xúc với người khác, thật ra không phải như vậy, cô chỉ là theo dõi Phạm Thụy Dương, muốn tìm cơ hội g.i.ế.c anh ta, bởi vì cô không cảm nhận được đau đúng không?”

"Ừ"

Trên khuôn mặt mập mạp của cô ấy tràn ra nụ cười ngọt ngào khó hiểu, giống như nhắc tới người trong lòng, mắt hạnh tràn đầy chờ mong: "Cuộc đời của tôi rốt cục có chờ mong, thật tốt."

"Ừ"

Bạch Diêu vô lực buông tay: "Tôi rốt cục hiểu được, may mắn, may mắn bọn Tống Đại đi rồi, bằng không bọn họ cũng sẽ bị cô g.i.ế.c chết."

"Dị năng hệ mị ma quá đê tiện, tôi không cần ai mê luyến."

"Trước kia ai chọc cô, cô đều là trực tiếp xông lên phía trước trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người đó, tựa như lúc trước cô cứu tôi từ trong tay mấy người đàn ông kia, nhưng hết lần này tới lần khác khi đối mặt với Ninh Diệu, cô tức giận như vậy, nhưng không g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta, lại bảo tôi tới giết, bởi vì cô không muốn dị năng mị ma."

Vẻ mặt Trọng Khấu rốt cục có chút phản ứng: "Tôi không có muốn g.i.ế.c cô ấy... Cô ấy rất mạnh, hệ phong rõ ràng là dị năng yếu như vậy, cô ấy lại có thể làm đến trình độ này, tôi không g.i.ế.c được cô ấy, nhưng như vậy mới thú vị, không phải sao?"

"Cho nên cô g.i.ế.c c.h.ế.t Lư Đại Nghiêu, g.i.ế.c c.h.ế.t Cao Tân, Lư Tiểu Mễ đều là vì muốn dị năng của bọn họ?"

Trọng Khấu đẩy cậu ấy ra, bỏ qua người sống sót đi xuống lầu.

Khuôn mặt dính đầy m.á.u tươi của Trọng Khấu nhìn về phía bóng tối, những người sống sót sợ ra nước mắt, cô ấy đứng lên. "Không nên." Bạch Diêu ngăn trước mặt bọn họ.

Bạch Diêu không thể hiểu được, nhưng đúng lúc này cậu ấy nghe thấy động tĩnh của mấy người sống sót trong góc không cẩn thận lộ ra.

"Trọng Khấu, chờ tôi chút!"

Bạch Diêu đứng tại chỗ hồi lâu, nhặt lấy ống clarinet dính đây m.á.u đuổi theo.

Trọng Khấu đứng ở lầu một, lúc này sương mù dày đặc đã biến mất, trên mặt đất là thân thể Đại Sam thối rữa sau khi bị Lư Đại Nghiêu công kích, b.ắ.n ngược chỉ có thể chống cự công kích vật lý, mà không thể chống cự thứ khác, giống như ánh sáng mạnh lúc trước, giống như độc bây giờ.

Bạch Diêu bị đẩy ra sửng sốt, cô ấy không g.i.ế.c người sống sót, cẩn thận hồi tưởng, những người bình thường kia tựa như đều là Lư Đại Nghiêu giết, cô chỉ g.i.ế.c dị năng giả, người bình thường duy nhất cô ấy g.i.ế.c chính là tên đầu trọc lúc trước tra tấn cậu ấy, đây có phải nói rõ cô ấy... còn có thể cứu hay không?”

Trọng Khấu quay đầu lại, bóng đêm trong trẻo lạnh nhạt rơi trên người cô ấy, quần áo nhuộm m.á.u tản mát ra mùi m.á.u tươi nông đậm.

Một giây sau, bọn họ cùng nhau biến mất trong ánh trăng lạnh lẽo.

"Để tôi cùng cô rời đi nhé." Bạch Diêu thỉnh cầu.

Bởi vì cô ấy cũng từng cứu cậu ấy.

Bạch Diêu không biết mình làm sao vậy, cậu ấy quả thật có hơi sợ hãi bộ dáng g.i.ế.c người của cô ấy, nhưng trong lòng cậu ấy, cô ấy vĩnh viễn là cô gái sạch sẽ quái gở nhưng ánh mắt rạng rỡ sinh huy trong trường học lúc trước, cậu ấy muốn cứu cô ấy.

"Được rồi." Trọng Khấu tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không từ chối, cô ấy đi lên ôm eo cậu ấy, eo thiếu niên tinh tế gây gò, khi tiếp xúc với quần áo mỏng manh, da thịt cậu ấy hơi căng thẳng.

"Cậu muốn đi theo tôi?" Cô ấy hơi không hiểu: "Trong tình huống bình thường, cậu nên sợ tôi."