Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 98: Thương Nghị




Quách Binh vẻ mặt châm chọc, nói với mọi người: “Không phải tất cả đều nhìn thấy à? Phía dưới không phải có thực vật biến dị kỳ quái quang minh chính đại ăn trộm tinh hạch sao?”

“Nhưng không thể trộm hết chứ!”

“Chính là tất cả đều ‘trộm xong’.” Mạnh mẽ phun ra một hơi, Quách Binh phiền muộn nhìn mấy anh em đứng trong phòng: “Người vừa nãy chuyển xăng lên trước đây có giao tình với anh, hắn lén lút tiết lộ tin tức cho anh biết, tiểu đội chúng ta đừng nghĩ tới việc lấy tinh hạch nữa, còn căn cứ sẽ cho chúng ta một ít xăng, lương thực làm phần thưởng.”

“Những thứ đó chúng ta đi ra ngoài một vòng là kiếm được rồi, còn hiếm lạ gì nữa? Trước khi phòng thủ cũng đã nói rõ ràng lấy tinh hạch làm phần thưởng mà!” Yên Nhạc vành mắt đỏ lên, hắn với Trần Ninh đều là dị năng giả hệ không gian, lúc trước chiến đấu bọn họ không có cơ hội xuất lực, phát hiện tinh hạch có thể bổ sung tinh thần lực dị năng giả tiêu hao liền tăng cường để cho các dị năng giả khác trong đội dùng. Vốn nghĩ rằng sau trận chiến này không chừng mình cũng được thăng cấp, nhưng bây giờ? Rốt cuộc vẫn phải đi ra ngoài đánh tang thi.

“Những thứ này có thể hiếm lạ, hơn nữa cũng không phải người nào cũng có.” Quách Binh lườm hắn một cái: “Cậu cho rằng đạn dược, vũ khí lạnh là cho không hả? Tất cả đều ghi lên đầu tiểu đội chúng ta đó, cũng coi như là một loại phúc lợi.”

Mọi người trong phòng trợn mắt ngoác mồm, hai mặt nhìn nhau, nhất thời nói không nên lời.

Hạ Tử Trọng đột nhiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Việc này không hợp lý, trước khi thủ chiến căn cứ đều lấy thái độ bồi dưỡng chống đỡ làm chủ, không thể chỉ trong một đêm liền quay ngoắt thái độ, đặc biệt là xuất hiện thay đổi một cách xoành xoạch như vậy – nếu quả thật đúng như Quách Binh nói, như vậy lãnh đạo căn cứ tuyệt đối sẽ lập tức khiến tất cả các tiểu đội buồn bực.

Trong mắt Quách Binh mang theo một tia khen ngợi, khẽ gật đầu, rồi thở dài một hơi, Trần Ninh bắt đầu giải thích rõ: “Lần thủ chiến này, năng lực của các dị năng giả quá chói mắt.”

“Chói mắt?” Mấy đội viên bình thường không hiểu nói: “Dị năng giả không phải vốn rất đặc thù sao? Lúc chiến đấu cũng bình thường mà?”

Quách Binh lần thứ hai cười lạnh, hất cằm ra ngoài cửa sổ: “Như vị kia đóng băng ngàn dặm kìa, thủy mạn kim Sơn, hỏa thiêu liên doanh, hai ngày nay lộ ra không ít nhân vật. Nếu như tất cả mọi người chỉ ném một quả cầu lửa, bắn một mũi tên nước, cũng sẽ không bị người ta kiêng kỵ như thế.”

Thì ra là như vậy, chẳng trách sau lần này căn cứ liền có thái độ khác với các tiểu dội. Nếu so với lúc trước bọn họ kiếm được nhiều tích phân, đổi không ít thứ, không chừng sau này không biết đến khi nào mới thăng lên được một cấp nữa.

Phát tiết bực tức xong, Quách Binh nghiêm nghị dặn dò các đội viên: “Chuyện này cũng là anh em của anh nói cho anh biết, đây là đa số ý kiến của mọi người, mà đến cùng như thế nào thì không rõ. Hiện tại anh nói cho các cậu, chính là để cho các cậu chuẩn bị tâm lý. Đến lúc đó nếu có người nháo loạn, tìm đồng minh đi kháng nghị, tiểu đội chúng ta đừng có đi theo – đừng thấy dị năng giả bây giờ rất mạnh, nhưng đối mặt với súng thì chỉ một phát là gục. Bây giờ quản căn cứ vẫn là những người kia, làm loạn ồn ào với đám người bên ngoài không được gì tốt.”

Trong lòng mặc dù không phục, mà biết tin này không phải kết quả cuối cùng, lòng ai cũng tốt hơn một chút, cho dù trong tình huống xấu nhất thì chỉ cần thưởng lớn, mọi người vẫn có thể tiếp nhận.

Quách Binh vốn dĩ không muốn cùng các đội viên trực tiếp nói đến chuyện này, trên đường trở về cùng Trần Ninh thương lượng một chút, bọn họ sợ vạn nhất cấp trên dùng phương thức cực đoan ấn định vật phẩm ban thưởng, so với lúc đó mọi người buồn lòng còn không bằng nói trước để chuẩn bị tốt.

Không thể không nói, có số ít người lo lắng cũng không thể làm gì được, lần này một số dị năng giả triển khai thần uy, phô bày dị năng, hơn nữa không cần biết vì sao tang thi rút lui nhưng cũng là trong đợt phòng thủ. Trong căn cứ những người phụ trách vì để ổn định dân tâm, đương nhiên sẽ không giải thích chuyện này quá rõ ràng. Mà không nói rõ dĩ nhiên là tiện nghi cho mấy dị năng giả dễ thấy trong đợt thủ chiến, sau này mỗi tiểu đội muốn thu người cũng thuận lợi hơn nhiều.

Các đội viên tự trở về phòng mình nghỉ ngơi, Quách Binh mời hai người Hạ Tử Trọng đơn độc đến phòng ngủ của hắn, cùng vào còn có Trần Ninh.

Từng người ngồi xuống, Trần Ninh trầm giọng nói: “Thực vật biến dị lần này… các cậu cảm thấy là từ đâu tới?” Những thứ đó rốt cuộc sinh trưởng dưới đất đai ngoài căn cứ? Hay là gần đây mới xuất hiện? Nếu như nói chúng nó sinh trưởng ở phụ cận căn cứ, trong căn cứ nhiều người như vậy. Không phải rất nguy hiểm sao?

Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái, hắn cũng không biết rõ chuyện này, nhưng có thể khẳng định: “Tôi nghĩ… rất có thể là theo đám tang thi tới đây.”

“Cùng tang thi tới đây? Những thứ này thành tinh hả? Còn có thể đi khắp thế giới?!” Quách Binh trợn mắt lên, những thứ đó bọn họ gặp được một lần liên không muốn gặp lần thứ hai, hiện tại biết chúng nó có thể ‘đi’. Lỡ bất thình lình xuất hiện hù người thì sao?

Hạ Tử Trọng gật gật đầu: “Tụi tôi trước kia có mấy lần gặp phải thực vật biến dị, mặc dù lớn tới nỗi xa xa cũng nhìn thấy… Thường thường chúng sẽ làm rụng mấy dây leo rồi đi đào đất lên cũng không tìm thấy rễ của chúng.”

“… Rễ biết chạy?” Trần Ninh cảm thấy gáy phát lạnh.

“Đúng, sẽ chạy.” Hạ Tử Trọng nhìn Phương Hách ngồi bên cạnh một cái, hai người bọn họ còn mang kính râm, nên không thể nhìn ra ánh mắt lúc này của hắn.

“Trời ạ… có để cho người ta sống nữa không trời?” Quách Binh thở dài một hơi, nằm ngã ra giường, cảm thấy khí lực cả người như bị rút khô.

“Lúc tụi tôi gặp, đều thấy chúng nó đang bắt tang thi, ‘ăn’ tinh hạch trong óc tang thi, có thể do chúng ta liên tục giết tang thi nhiều ngày như vậy nên mới dẫn chúng nó tới. Dùng lửa thiêu dây leo trên mặt đất, chúng nó sẽ biết có nguy hiểm, nên từ dưới đất rời đi.”

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, vừa mới trải qua cú sốc tang thi triều rồi biết còn có thực vật biến dị cũng đi khắp nơi tìm đồ ăn. Nhân sinh còn có thể đặc sắc hơn một chút không?

“Há, còn việc tang thi đột nhiên rời đi. Các cậu có gặp phải tình huống như vậy không?”

Nghe hỏi, Hạ Tử Trọng trầm mặc một chút, nếu nói thẳng là có tang thi hệ tinh thần thì rất khó tự bào chữa, mà đổi thuyết pháp khác: “Tình huống như thế chưa từng thấy, bất quá… nếu như trong tang thi có con xài được lửa, nước thì hẳn cũng có tang thi điều khiển được tang thi khác. Cũng không phải là không thể được…”

“Cái này nếu như bị tang thi lão đại gọi đi…” Vẻ mặt Quách Binh và Trần Ninh lần thứ hai đen kịt.

Hạ Tử Trọng than thở một tiếng, đưa tay tháo kính râm xuống: “Tôi cảm thấy, dù thế nào, trước tiên nghĩ biện pháp nâng cao năng lực bản thân mới là trọng yếu nhất.”

“Đúng vậy, nếu không sau này có xảy ra vấn đề gì cũng chỉ có chờ chết… Mắt của cậu?”

Hai luồng sáng vàng và xanh trong căn phòng âm u lóe ra đặc biệt dễ thấy, đối với Quách Binh và Trần Ninh thì đôi mắt kia cứ như được chèn thêm kỹ xảo điện ảnh.

“Mấy ngày nay dị năng tiêu hao rất lớn, tinh hạch tồn trữ trước kia cũng dùng hết, dị năng của tôi cũng bởi vậy mà thăng cấp.” Hạ Tử Trọng có chút bất đắc dĩ, lần thứ hai đeo kính râm lên – hiệu quả quang ảnh này thực sự quá dễ thấy, khiến hắn không muốn mang kính cũng không được.

“Vậy cậu bây giờ… cấp ba?” Hai người lần thứ hai âm thầm hoảng sợ, dị năng của hắn thăng cấp quá nhanh, bây giờ dị năng giả đội mình vừa lên tới cấp hai, mà người ta đã cấp ba rồi.

“Có phải lên đến cấp ba đều như vậy không? Cậu cũng giống hắn hả?” Thấy Phương Hách cũng mang kính râm, Quách Binh rất hiếu kỳ, mắt của cậu là màu gì.

Phương Hách lắc đầu tháo kính xuống: “Tôi chưa có thăng cấp, chỉ là muốn đeo cùng anh ấy.” Đỡ cho chỉ có anh là khác người, nếu mọi người cảm thấy anh kỳ quái, vậy thì cậu cũng kỳ quái đi!

Biểu tình Quách Binh có chút vặn vẹo nhìn Phương Hách đeo kính trở lại, tựa như cảm thán liếc mắt nhìn Hạ Tử Trọng, cái đôi này ngọt lịm, trước mặt người khác còn tú ân tú ái, sao trước kia hắn lại nhìn không ra?

Ho khan hai tiếng, hắn cảm thấy quanh hai người kia có một vầng sáng tình ái, Quách Binh nghiêm mặt nói: “Tinh hạch e rằng không trông cậy nổi vào căn cứ, tụi tôi định chờ hai ngày nữa, bên ngoài ổn định rồi thì ra ngoài đánh tang thi. Đúng rồi, cấp hai lên cấp ba cần khoảng bao nhiêu tinh hạch?”

Hạ Tử Trọng gật đầu nói: “Hai chúng tôi cũng có ý định này, cấp hai lên tới cấp ba cụ thể dùng bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm, bất quá cá nhân tôi thấy, lên cấp hai rồi thì tinh hạch cấp một không có tác dụng lớn, hoặc là nói tinh hạch cấp một cung cấp năng lượng không đủ, trước khi thăng cấp tôi còn dùng một ít tinh hạch cấp hai, sau này người khác muốn thăng cấp e rằng phải dựa vào tinh hạch cấp hai.”

Chân mày Trần Ninh cau lại, nhìn Quách Binh một cái, tinh hạch cấp hai… Lời Hạ Tử Trọng nói trước mắt hẳn là phương hướng tương đối chính xác, nói không chừng sau này còn có cấp bốn, cấp năm. Không ai có thể suy đoán ra dị năng và tang thi tổng cộng có bao nhiêu cấp, mà chắc chắn sẽ không dừng lại ở cấp hai và cấp ba.

“Cấp hai… chỉ sợ phải tìm sâu trong nội thành.”

“Không biết căn cứ có thể nghiên cứu ra vũ khí sát thương cao cho người thường dùng được không, hoặc là mở rộng quyền hạn cho người thường mua vũ khí cao cấp.” Đối phó với tang thi cấp hai trở lên, uy lực đạn dược bình thường có vẻ không dùng được. Nhưng hôm nay căn cứ đối với dị năng giả rõ ràng có bài xích, có tâm kiêng kỵ, phỏng chừng tình huống sau này sẽ giống như Hạ Tử Trọng thấy ở kiếp trước. Các tiểu đội dị năng giả phát triển là việc cấp trên không có cách nào ngăn cản. Chỉ khi nào họ thông suốt được điều này mới có thể tìm biện pháp khác ổn định căn cứ.

Hai người trở lại biệt thự liền chui vào không gian tắm rửa, rồi ôm nhau ra ngoài giường lớn ngủ bù.

Hai người Hạ Tử Trọng cho dù có nước trong không gian và ẩm thực phong phú bồi bổ, nhưng hai ngày nay cũng tiêu hao không ít tinh lực. Đặc biệt là Phương Hách, bởi vì không dùng được dị năng nên chỉ có thể dùng súng công kích, gánh nặng trên vai lớn hơn bình thường rất nhiều, hậu quả là tinh thần lực tập trung cao độ một khi yên ổn liền hiện ra di chứng – ngủ không đủ.