Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 27: Bắn nhau




Cố Cửu tiếng động của những người đó tiến lên lầu, bất chấp tất cả, đại não nhanh chóng vận chuyển.

Hiện giờ cô đã lấy được vũ khí trong tay, tiếp theo phải tiếp tục đi thu thập vật tư.

Xem ra hiện tại là thời điểm cô phải rời khỏi đây.

Đối với những người dưới lầu, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt, có giết cũng không có chuyện gì.

Chỉ với những hành vi của những người này, lúc mạt thế đến thì cũng chỉ là những con người xấu xa mà thôi.

Cố Cửu trong long đã quyết, cô đem khẩu súng trên tay, chậm rãi vươn lên.

Đầu cũng hơi hơi lộ ra, nhìn về phía mấy người dưới lầu.

Ở trong bóng tối, nương theo ánh đèn đường, cô có thể thấy được người đi đầu, nghĩ cũng không cần nghĩ tay đã bóp cò súng.

"Phốc.."

"A.."

Tiếng súng khi bóp cò súng không có vang lên, nhưng có thể nghe được tiếng viên đạn bắn trúng vào thân thể.

Ngay sau đó chính là tiếng kêu rên đầy thống khổ của gã nam nhân, bất qua một lát sau liền biến mất.

Đàm Sơn vừa thấy người đi đầu trúng đạn, hắn kéo người phía trước ngăn cản cho mình.

Nam n

Nam nhân bị giữ lại bởi vì địa vị của Đàm Sơn nên không dám phản kháng lộn xộn, chỉ có thể nhận mệnh làm lá chắn cho hắn.

Ở thời điểm bóp cò súng, Cố Cửu đã nhanh chồng rời khỏi vị trí phía trước, di chuyển đến một phương hướng khác.

Nhìn thi thể từ trên lầu lăn xuống, Đàm Sơn hai mắt mang theo sợ hãi, cũng không che lấp được phẫn nộ của hắn.

Hắn thấp giọng nói: "Tìm được vị trí người nổ súng, nhanh chóng đem người kia giải quyết, 12981 khẳng định đang ở chỗ này.".

Đối với mệnh lệnh của Đàm Sơn mấy người kia không dám không nghe, bọn họ lấy súng từ bên hong ra.

Đem họng súng hướng lên lầu.

"Nổ súng!".

Thanh âm Đàm Sơn vang lên, mấy người kia nhanh chóng hướng tới vị trí lúc trước của Cố Cửu mà nổ súng bắn phá.

May mắn Cổ Cửu đã thay đổi vị trí, bằng không chắc chắn sẽ bị những người này bắn thành cái sang.

Bất quá những viên đạn đó vẫn như cũ bắn trúng vị trí hiện tại của Cố Cửu.

Bởi vậy có thể thấy được thương pháp của những người này không hề tốt.

Cố Cửu nhìn viên đạn xẹt qua bên người, khóe miệng cô tươi cười mang theo tia khát máu.

Ở trong mạt thế cô không phải là chưa từng giết người.

Lúc đầu bởi vì cô là nữ nhân, có không ít kẻ ham mê sắc đẹp của cô, luôn muốn chiếm tiện nghi của cô.

Vì thế cô mới học kiên cường, vì bảo vệ bản thân mình trong sạch, cô càng phải rèn luyện bản lĩnh để giết những kẻ đó.

Hiện giờ mấy tiểu tôm tép dưới lầu thật đúng là không đủ cho cô xem trọng.

Thương pháp không chuẩn, hơn nữa lại còn ngu ngốc như vậy.

Cố Cửu nghe bên tai vang lên tiếng súng, đếm tiếng súng vang lên.

Thẳng đến lúc không sai biệt lắm, tính toán súng trong tay bọn họ không còn nhiều đạn, lúc này Cố Cửu mới chậm rãi di chuyển thân thể.

Cô nhanh chóng đi ra từ chỗ tối, đối với mấy người sắp đi lên lầu nổ ba phát súng.

"A.."

"..."

Nghe được âm thanh đối phương trúng đạn, Cố Cửu xoay người nhảy qua lan can phòng hộ ở trên lầu.

Cô nương theo ánh sáng, phát hiện đối phương chỉ còn hai người.

Hơn nữa có một người tham sống sợ chết, lấy thân thể của người khác làm lá chắn cho chính mình đi xuống lầu.

Cố Cửu thấy đối phương muốn bỏ chạy, sao có thể buông tha cho đối phương.

Cô hướng tới người làm lá chắn nã một phát súng.

Đàm Sơn biết người hắn lấy làm lá chắn đã chết.

Chóp mũi hắn thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Cố Cửu sau khi nổ súng, liền đứng dậy từ chỗ tối.

Cô đi đến vách tường đối diện, bật công tắc đem đèn trên lầu mở lên.

Vốn không gian tối mịt, nháy mắt bừng sáng lên.

Mắt Đàm Sơn trong lúc nhất thời chưa thể tiếp thu được ánh sáng chói mắt, dung tay ngăn cản ánh sáng với mắt mình.

Chờ lúc hắn buông tay xuống, súng trong tay Cố Cửu đã chỉa thẳng vào đầu của hắn.

Đàm Sơn thấy vậy cả người toát mồ hôi lạnh, thậm chí còn run run.

Cố Cửu nhìn bộ dạng sợ hãi của đối phương, không hỏi bất cứ cái gì.