Cố Cửu đem chìa khóa xe ném lên bàn, ba lô cũng tiện tay ném qua một bên.
Cô đi tới cái ghế dựa ngồi xuống, hai mắt nhìn về thiếu niên bất an suốt một đường, "Cậu có muốn nói gì không? Hoặc là có ý tính toán gì không?"
Thiếu niên vừa nghe Cố Cửu nói, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên mặt tràn đầy bất an.
Hắn nghe Cố Cửu nói liền biết, cô nghĩ không muốn cùng hắn có liên lụy gì.
Nhưng bây giờ hắn không có ai để dựa vào cả, nữ nhân trước mắt là người duy nhất khi hắn chạy ra ngoài có tiếp xúc.
Thiếu niên thấp thỏm nhìn về phía Cố Cửu, trong ánh mắt mang theo cầu xin.
Cố Cửu lại không có nhìn về phía hắn, tay cô gõ gõ mặt bàn, lẳng lặng chờ đợi.
Thiếu niên nhìn bộ dạng này của cô, dường như hiểu ra cái gì đó.
Ở trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Tôi chạy trốn ra ngoài từ trong viện nghiên cứu Bác Ái ở kinh thành.."
Cô Cửu nghe được giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, nhướng mày, không có ai biết cô thật chất là một người mê cái đẹp, thậm chí đối với giọng nói cũng vậy.
Người luôn theo đuổi cái đẹp, nhưng đối với cái đẹp lại có các góc độ thưởng thức khác nhau.
Bất quá giọng nói của thiếu niên cũng không có hấp dẫn Cố Cửu lâu lắm.
Bởi vì lời nói của thiếu niên thật sự làm cho lòng nguời quá chấn động.
Ở kinh thành, một cái thành thị lớn như vậy mà vẫn còn có những con người làm ra những việc khiến cho người khác ghê tởm như vậy.
Viện nghiên cứu Bác Ái, vậy mà sau lưng lại nghiên cứu vũ khí sinh hóa, thậm chí còn lấy người sống để làm vật thí nghiệm.
Mà thiếu niên này chính là một trong số những vật thí nghiệm đó, hắn không nhớ rõ hắn đã ở trong đó bao lâu, giống như là từ khi có ký ức hắn đã ở trong đó.
Ở nơi đó có rất nhiều nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng, tiêm thuốc thí nghiệm cho hắn, thậm chí còn dùng dao cắt thân thể hắn, lấy máu của hắn.
Tất cả đối với hắn đều đã chết lặng.
Đến khi có một ngày đám người xung quanh hắn, tiêm cho hắn một ống thuốc thí nghiệm, sau đó toàn bộ đều vây xem hắn.
Một ngày kia đối với hắn chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.
Hắn vậy mà lại biến thành sói, cả người mọc đầy lông động vật.
Máu nhuộm đỏ cả sàn nhà, nhìn thật sự rất đẹp.
Nhóm người xung quanh nhìn thấy hắn biến hóa, tất cả đều rất vui vẻ.
Hắn còn nhớ rõ những người đó nói cái gì mà rốt cuộc đã nghiên cứu thành công, những người đó vui vẻ cười to, mà hắn lại phải chịu đựng đau đớn trong cơ thể, cho tới ban đêm hắn mới biến thân trở lại thành hình người.
Lúc sau hắn không biết đã trải qua bao lâu ở viện nghiên cứu Bác Ái, những người này vẫn như cũ không ngừng tiêm thuốc thí nghiệm cho hắn.
Mà tình huống biến thân của hắn cũng càng ngày càng thường xuyên.
Ban đầu chỉ là ban ngày biến thân thành sói, buổi tối biến thân thành người.
Nhưng càng về sau lại không khống chế được trong thời gian ngắn liền phải biến thân, căn bản không hề có dấu hiệu báo trước.
Thậm chí mỗi lần biến thân, hắn giống như đã chết một lần vậy.
Nỗi thống khổ khi biến thân đối với hắn không bằng chết, cho nên hắn nghĩ tới bỏ trốn.
Rốt cuộc hắn cũng đã đợi được cơ hội, hắn trốn thoát.
Chính là cái hắn gọi là trốn thoát, ở trong mắt những người kia lại giống như trò chơi mèo vờn chuột vậy.
Những người đó ở trên người cài thiết bị định vị, bất kể là hắn ở đâu đều có thể tìm được hắn.
Bất luận hắn trốn ở đâu, trong mắt bọn họ căn bản là chạy không thoát.
Cứ như vậy, mỗi lần hắn trốn thoát đều bị bắt trở về.
Nhưng mà cho dù có đem hắn bắt trở về, hắn vẫn như cũ không ngừng chạy trốn.
Cho đến khi hắn tìm được cơ hội, hắn tìm được thiết bị định vị trên người, ở ngay bụng hắn.
Đó cũng là lí do vì cái gì Cố Cửu nhìn thấy vết thương trên bụng của đối phương.
Đó là do hắn tự mình lấy ra, bởi vì ra tay không biết nặng nhẹ, cho nên vết thương tương đối nghiêm trọng.
Sau đó hắn nhảy lên một chiếc xe, cứ như vậy dằn co rồi ở lại bên người Cố Cửu.
Hắn không nhớ rõ mình ở trong đó đã trải qua bao nhiêu năm, chỉ biết là rất lâu rất lâu a.