Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 7: Đi ngang qua nhau




Cố Cửu đi thang máy, thẳng đến phòng họp trên lầu.

Cửa thang máy bị mở ra trong nháy mắt, cô liền nhìn đến hai nam nhân đang đứng ở cửa phòng họp.

Hai người đó là một cặp song sinh, hai cái nam nhân lớn lên giống nhau như đúc, nhưng cô liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hai người khác nhau chỗ nào.

Bên trái nam nhân cả người tản ra hơi thở lạnh băng, bên phải nam nhân hai mắt mang theo ý cười ôn hòa, nhưng là ý cười kia lại không chạm tới đáy mắt.

Hai người này đều không phải dễ chọc.

Cố Cửu nhìn ra được, hai người trên người mang theo hơi thở sắc bén.

Đặc biệt là một khắc khi cô xuất hiện, từ trên người hai người truyền đến sát khí.

Cái này rõ ràng là đã gặp qua máu người.

Hiện giờ vẫn là thời đại hòa bình, có thể gặp qua máu người đơn giản chính là hai loại người, một hắc một bạch.

Nhìn hai người canh giữ ở cửa phòng họp, cô đem hai người định nghĩa ở trong phạm vi bạch đạo.

Tư Vân cùng Tư Ngọc nhìn Cố Cửu xuất hiện, liếc nhìn lẫn nhau.

Hai người tầm mắt liên thông, không tiếng động giao lưu, cuối cùng ca ca Tư Vân đi lên trước.

"Tiểu thư, nơi này không nhân viên không phận sự không thể tới gần."

Cố Cửu nhìn đi lên trước nam nhân, nghe được hắn mang theo uy áp lời nói, mỉm cười, "Ngượng ngùng, tôi tới tìm người nhất thời nóng vội."

Nói xong Cố Cửu lần nữa quay trở về thang máy.

Tư Vân nhìn động tác cô rời đi, kia cổ mãnh liệt uy áp nhạt đi không ít.

Cố Cửu đi vào thang máy, đột nhiên lại lần nữa lên tiếng nói: "Tôi tới tìm người là Lưu Diễm, tổng giám đốc chi nhánh công ty quân thị, chờ cô ấy ra tới, phiền toái anh chuyển lời một tiếng, nói có người chờ ở văn phòng của cô ấy."

Tư Vân nhìn cô gái tuổi trẻ đầy sức sống trong thang máy, tưởng là thân thích của Lưu Diễm, gật đầu nói: "Đã biết."

Cố Cửu ấn xuống thang máy, cửa thang máy khép lại.

* * *

Cố Cửu ở dưới lầu đợi một giờ, căn bản không có chờ được Lưu Diễm.

Cô rời đi văn phòng lại một lần nữa đi tới phòng họp, chính là phòng họp đã không ai.

Nhìn đến nhân viên vệ sinh thu dọn phòng họp, hỏi đối phương, nói là người đã xuống lầu.

Cố Cửu lại đi thang máy xuống lầu.

Ở trong thang máy, Cố Cửu nhìn đến trong góc nằm một chiếc nhẫn.

Cố Cửu ngồi xổm xuống đem chiếc nhẫn cầm trong tay, mới phát hiện, căn bản không phải nhẫn, mà là nhẫn ban chỉ.

Không biết là cái nhẫn ban chỉ làm bằng gì, ở mặt ngoài là một tầng bạch ngọc, mặt trên còn có hoa văn cổ xưa.

Chiếc nhẫn vừa thấy liền không phải đồ vật bình thường, không biết là ai đánh rơi ở nơi này.

Cố Cửu đem nhẫn ban chỉ cầm lên, nghĩ quay đầu lại đi hỏi một chút.

Cửa thang máy bị mở ra, Cố Cửu đi ra thang máy, liền nhìn đến những người không phải nhân viên công ty ở đại sảnh.

Học tỷ Lưu Diễm đang ở đó cung kính mà đối với bóng dáng nam nhân đi hướng xe khom lưng.

Thấy một màn như vậy, Cố Cửu đã dự đoán được người nọ phỏng chừng chính là người tổng công ty phái tới.

Nàng hướng học tỷ đi đến, nghĩ thả chậm bước chân không đến mức đụng tới vị kia tổng công ty cao tầng.

Trong lòng lại nghĩ, cũng không biết là người nào, tấm lưng kia cao lớn như thế, xem cách ăn mặc giống như còn rất tuổi trẻ.

Quân Bắc Mặc ngồi vào bên trong xe, hắn dường như như có cảm giác nhìn về phía phương hướng Cố Cửu.

Ở trong chi nhánh công ty đột nhiên xuất hiện một một cô gái trẻ tuổi đầy sức sống, Quân Bắc Mặc nhướng mày.

Cô gái này nhìn tuổi không lớn, như là còn là sinh viên, hắn cũng cho rằng là thân thích của nhân viên công tác ở công ty.

"Tam thiếu, chúng ta đi sao?"

Tài xế không có nghe được nam nhân ngồi trên xe lên tiếng, không dám chủ động dò hỏi.

"Lái xe đi."

Âm thanh thanh lãnh ở bên trong xe vang lên.

Bởi vì xe pha lê có màng phòng hộ, cho nên Cố Cửu không có nhìn đến nam nhân ngồi ở bên trong xe nhìn về phía cô.

Cô nhìn đến mấy chiếc siêu xe nhanh chóng chạy đi, lúc này mới nhanh hơn bước chân đi đến bên người Lưu Diễm.