Mắt Trái

Quyển 2 - Chương 6




Bạch Lập Nhân bước ra từ thư viện.

Vừa rồi anh nhận được điện thoại của bạn cùng phòng - Tiểu Vĩ, nghe nói hôm nay là sinh nhật Liêu Diệu Trăn, mọi người định rủ nhau tụ tập tổ chức.

Nói thật anh thấy vô cùng nhàm chán, dù sao anh và Liêu Diệu Trăn không quen biết, vả lại anh cũng không hề muốn gần gũi cô ta chút nào.

Nhưng gần đây anh có một ý tưởng cần Tiểu Vĩ “hỗ trợ”, cũng cần mấy cô nữ sinh kia “giúp đỡ”, đặc biệt là, anh “nhắm trúng” Liêu Diệu Trăn.

Cha mẹ Tiểu Vĩ đều là người có tiền, tiền nhiều đến mức xài không hết, đều đem đi gửi ngân hàng. Mà anh cũng không thể phủ nhận, bộ dạng Liêu Diệu Trăn thực sự rất đẹp, có thể dễ dàng khiến bọn đàn ông rục rịch.

Anh xem đồng hồ, sắp trễ rồi, vì có việc muốn nhờ bọn họ nên muốn lưu lại ấn tượng thật tốt, vì vậy anh định đi đường tắt đến nơi mọi người hẹn nhau cho nhanh.

Đến khi đi ngang qua hồ nước đột nhiên Bạch Lập Nhân ngửi được một mùi hương ngai ngái, rất buồn nôn.

Anh nghi hoặc ngẩng đầu thì phát hiện, cạnh bờ hồ tối đen hình như có bóng người màu vàng nhạt đang nằm im bất động.

Bạch Lập Nhân đến gần thì phát hiện đó chính là Liêu Diệu Trăn đang “nhàn nhã” nằm thành hình chữ đại.

Phơi mình dưới ánh trăng? Có bệnh à? Nghĩ mình là công chúa chắc?

“Liêu Diệu Trăn, cô có phải hơi quá đáng không? Mọi người đang chờ cô để tổ chức sinh nhật, cô lại trốn ở chỗ này?” Đùa kiểu gì vậy?

Anh cố gắng tỏ ra lịch sự.

Rất kì lạ, một năm qua anh vẫn luôn nỗ lực khống chế bản thân, nhưng làm thế nào cũng không thể thích nổi cô ta.

Khả năng là do trên đời này tồn tại một loại người gọi là kẻ thù trời sinh.

Diệu Diệu đang bị “vật” kéo xuống đột nhiên nghe thấy có giọng nói quen thuộc truyền vào tai, đánh tan không khí tĩnh lặng xung quanh.

Mắt trái của cô bỗng thấy toàn bộ hồ nước trở nên rực rỡ.

Oan hồn đang cắn nuốt hồn vía Diệu Diệu bỗng trợn trắng mắt, nhe răng khò khè.

“Này, Liêu Diệu Trăn.” Bạch Lập Nhân lại tiến thêm một bước.

Nhiệt độ bốn phía tăng mạnh.

Rốt cuộc oan hồn kia không thể tiếp tục được nữa, bị nhiệt độ kia hun nóng đến độ muốn bốc hơi, nó kêu thảm một tiếng rồi bay đi.

Diệu Diệu thở phì phò, thái dương lấm tấm mồ hôi.

Thật tốt quá, thật tốt quá.

“Bạch…” Cô yếu ớt cảm kích.

Bệnh thần kinh à?

Bạch lập nhân rốt cục cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, lại đến gần cô một chút, "Cô đang ngắm trăng hay do thân thể không tốt vậy?" Nếu thân thể không tốt, vậy anh coi như thay mặt bạn cùng phòng đến đón cô vậy.

Vì Bạch Lập Nhân bước lại gần hơn khiến Diệu Diệu cảm thấy cơ thể vốn đã bị ăn mất hai vía của mình như được một nguồn sức mạnh vô hình rót vào, vô cùng ấm áp.

Thật thoải mái.

Dương nam.

Tên có vẻ ngoài lạnh lùng ngạo mạn như Bạch Lập Nhân, không ngờ lại là Chính Dương dương khí cực mạnh!

Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu Diệu Diệu.

Được cứu rồi! Được cứu rồi!

“Cô rốt cuộc là bị gì vậy? Mọi người đang tổ chức sinh nhật cho cô đó!” Bạch Lập Nhân cố nén tức giận.

Anh rất cần buổi tiệc sinh nhật này, định bụng khi không khí vui vẻ thì “tự nhiên” đưa ra “đề nghị” của bản thân.

Cho nên không được để cô ta sinh bệnh! Nếu có thể, anh còn muốn khiêng cô đến buổi tiệc!

Sinh nhật? Ha ha, không chừng đây chính là sinh nhật thê thảm nhất của cô từ trước đến giờ.

Cô đã mất hai vía, phỏng chừng cho dù hôm nay có sống sót, cũng không để địch lại đám yêu ma đói khát trong vòng một năm.

Trừ phi…

“Bạch..Lập Nhân... cậu…có… chuẩn bị quà… cho tôi không?” Diệu Diệu còn nằm trên mặt đất, đứt quãng hỏi.

Tay cô chỉ bởi một chút ấm áp từ anh tỏa ra, đã có thể động đậy được một chút.

“Được, cô muốn cái gì?” Mặt dày đến thế là cùng!

Bạch Lập Nhân hoàn toàn hết chỗ nói rồi, nhưng vẫn giả vờ kiên nhẫn hỏi.

Nếu cô ta muốn quà, chỉ cần không quá đáng, anh nhất định sẽ đồng ý.

“Tôi muốn…tôi muốn…” Diệu Diệu cố gượng ngoắc ngoắc tay.

“Cô muốn cái gì?” Vì cô nói rất nhỏ nên Bạch Lập Nhân đành phải cúi người xuống.

“Tôi muốn mượn cậu một hơi!” Mục tiêu đã đến gần, cô lại đang túng quẫn nên đành nín nhịn sự xấu hổ và thứ đạo đức cứt chó gì đó qua một bên, dùng tốc độ như sét đánh ôm lấy cổ anh.

Bạch Lập Nhân ngạc nhiên, vì bản thân mắc bệnh ưa sạch sẽ nên nhăn mày, định đẩy cô ra.

Nhưng Diệu Diệu vẫn nhanh hơn một bước, dùng hết tất cả sức lực còn sót lại, đè lấy ót Bạch Lập Nhân, nhanh chóng đặt môi lên môi anh.

A a a a a!

Cô nhanh chóng dùng lưỡi xâm nhập vào khoang miệng, bắt anh mở miệng để thuận lợi dùng sức hút lấy hơi thở.

Cô là cực âm.

Cực âm dung hòa với cực dương, vốn quy luật của trời đất.

Một phen “dung hòa” này giúp cô nhanh chóng khôi phục sức lực, lượng dương khí mà cô hấp thụ được tạm thời có thể bảo vệ ba hồn năm vía còn lại, không để yêu quỷ khác dễ dàng phát hiện mà tấn công cô nữa.

Tuy nhiên cô hấp thụ có hơi quá đà, nên dư ra một chút, thậm chí vì cô tham lam quá nên suýt chút nữa hút đến mắc nghẹn.

Bạch Lập Nhân trừng mắt, sức nặng và cảm giác ướt át từ môi truyền đến vô cùng chân thật, chân thật đến mức khiến anh buồn nôn, tim nảy lên một cái, mà Liêu Diệu Trăn vẫn như đỉa đói dùng sức hôn anh, đẩy cỡ nào cũng không ra.

Kinh khủng hơn là, anh thậm chí có thể khủng khiếp cảm giác được cả khoang miệng đều là nước miếng của cô.

Bạch Lập Nhân tức giận nắm bả vai của cô, giật mạnh ra.

“Bịch” một tiếng.

Diệu Diệu nghiêng ngả ngã xuống đất, bên hông truyền đến một cơn đau nhói đến tận ót, kẻ “lưu manh” là cô cuối cùng cũng bị “người bị hại” xô mạnh.