Mắt Trái

Quyển 2 - Chương 8




Sáu năm nay, cô đặc biệt sợ quỷ, còn quỷ lại đặc biệt thích dây dưa với cô.

May mà cô có vũ khí bí mật.

Diệu Diệu kìm lòng không được sờ sờ bùa hộ mệnh bên mình.

“Chị Diệu Diệu, người mẫu này là chị à? Chụp đẹp quá!” Tiểu Ứng cầm sổ tay quảng cáo từ mấy năm trước ngắm ngía rồi hô to.

Trước kia tóc chị ấy để thẳng, còn bây giờ đã nhuộm thành màu rám nắng, uốn thành lọn, so với trước kia còn thu hút hơn nhiều.

Diệu Diệu thở dài, cũng cầm lật xem lại hình mình khi còn thanh xuân.

Năm ba và năm Tiểu Ứng đại học mọi người làm gì cũng tụ tập một chỗ, nhưng gần tốt nghiệp lại càng có nhiều vấn đề cần lo lắng.

Tiểu Vĩ và Hiểu Vũ chia tay.

Hạ Thiên muốn theo đuổi sự nghiệp của riêng mình.

Ninh Ninh không thể nắm bắt được Bạch Lập Nhân như gần như xa, dự định ở lại Thượng Hải.

Chỉ còn cô.

“Chị Diệu Diệu, năm đó chị làm gì tổng giám đốc mà để anh ấy nắm thóp thành ra như vậy?” Mới nhận việc nửa ngày, cơn gió sôi nổi mang tên Tiểu Ứng đã ngọt ngào gọi cô một tiếng chị Diệu Diệu, như thể đã thân quen lâu ngày.

Nói đến điểm ấy, cô cũng nghi hoặc.

Không phải chỉ nuốt của anh ta một hơi sao? Lúc ấy cô cũng bị báo ứng mà, không cẩn thận nuốt phải nước miếng của anh ta cũng kinh khủng lắm chứ. Dù gì cô cũng thành ý đầy mình đi xin lỗi rồi mà.

Nhiều lúc cô hoài nghi Bạch Lập Nhân vì chuyện năm đó mà thỉnh thoảng cố ý chỉnh cô.

“Chị Diệu Diệu, thật ra…” Tiểu Ứng do dự một lúc, cẩn thận nói: “Chị không định qua công ty khác làm à? Dù gì với năng lực của chị, em thấy không nên dậm chân tại chỗ thế này.”

Hai năm đầu thật sự rất gian khổ, lúc đấy công ty không có lấy một nhân viên, chỉ có cô và mấy người cùng phòng, với bọn Tiểu Vĩ và Bạch Lập Nhân.

Mỗi lần nhận đơn hàng, cô làm thư kí, Ninh Ninh làm nhân viên bán hàng, đám Hiểu Vũ mỗi người một chức vụ riêng, cũng có mời thêm một số bạn bè, cùng nhau dùng chiến thuật biển người mà hết lần này đến lần khác vượt qua phong ba.

Đến năm thứ ba, gần đến tốt nghiệp, xuất phát từ đủ loại lo lắng, Bạch Lập Nhân và Tiểu Vĩ thống nhất dời công ty từ Thượng Hải đến Ôn Châu phát triển sự nghiệp.

Lúc ấy tài chính công ty đã có chút đỉnh, vì vậy sau khi đến Ôn Châu, bọn họ chính thức chấm dứt kiếp nhận gia công, chân chính tiến vào thương trường.

Diệu Diệu không nỡ xa gia đình nên không ở lại Thượng Hải làm việc, nên lập tức bị bọn họ lôi đến công ty mới.

Vì sau vài năm tiếp xúc, bọn họ đều nhận ra cô có thể chịu khổ được.

Cho nên vào tháng tám, đương lúc thời tiết nóng nhất, cô không ngừng chạy qua chạy lại giữa công ty và thị trường lao động, đầu tắt mặt tối cả ngày.

Công ty lúc đó chỉ là một căn dân cư hai tầng, tầng dưới là xưởng sản xuất còn tầng trên là văn phòng cho bọn họ làm việc, cô và Bạch Lập Nhân mồ hôi đầm đìa ngồi trong phòng, không có điều hòa, chỉ dùng một cái quạt máy.

Làm việc đến sứt đầu mẻ trán, Tiểu Vĩ gần như không thấy bóng dáng, còn Bạch Lập Nhân tính tình kì cục, cô hì hục làm, ra sức làm toàn bộ công việc của phòng hành chính, thậm chí kéo dài hơi tàn đến giờ nghỉ ngơi còn bị Bạch Lập Nhân đuổi xuống phân xưởng giám sát dây chuyền sản xuất.

Năm thứ tư, công ty dần được cải thiện.

Nhưng cô không định tiếp tục làm việc ở đây nữa.

Thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn, cho dù anh ta có là dương nam đại lão gia cũng không thể hấp dẫn cô thêm, cô muốn ra ngoài thế giới tung hoành một lần.

Liêu Diệu Trăn, cô an tâm lưu lại đi, tôi và Tiểu Vĩ quyết định sẽ san 3% cổ phần trên danh nghĩa cho cô.

Năm thứ năm.

Công ty không ngừng lớn mạnh, con số kiếm được càng ngày càng xinh đẹp, nhưng, cô lại không có lấy một đồng hoa hồng.

Bạch Lập Nhân người ta nói, toàn bộ tài chính phải dùng cho việc cao cả hơn, thế là bọn họ lại chuyển nhà xưởng, mở rộng buôn bán.

Cô thấy được ý chỉ mạnh mẽ của họ, nhưng không thấy được tương lai của bản thân, nên lại dãy dụa nghĩ đến chuyện từ chức.

Liêu Diệu Trăn, cô hẹn hò thất bại, vẫn chưa tìm thấy người đàn ông nào thích hợp sao? Lo lắng cho quãng đời cô độc còn lại của mình không có lấy một căn nhà che mưa?

Cô vừa đệ đơn từ chức, đã bị Bạch Lập Nhân nả pháo vào nỗi đau bấy lâu của mình.

Mấy năm nay Diệu Diệu quen vài người bạn trai, không phải không tốt, mà không thể “vào cửa” được.

Cô ở lại, vạn nhất nếu không gả được cho ai, chờ cô già đi, tôi mua cho cô một căn phòng.

Tuy rằng tên Bạch Lập Nhân đáng ghét kia chưa hề nói đợi cô “già” đi, càng chưa hề nói mua cho cô một căn phòng, nhưng anh ta quả thật đã thông minh vẽ ra một cái bánh thơm ngon, hướng về giá phòng ở Ôn Châu, còn cô rất không có tiền đồ bị lừa gạt, lại tiếp tục bị giữ lại.

“Chị muốn tiếp tục ở lại, thay tổng giám đốc cống hiến!” Nhịn xuống cơn tức đến hộc máu, Diệu Diệu hô to lời thề với người mới.

Có thể do biểu tình của cô rất giả dối, Tiểu Ứng bèn cẩn thận xác nhận: “Chị Diệu Diệu, chị thật sự không phải vì thích tổng giám đốc mới ở lại?”

Còn hỏi nữa!

Diệu Diệu nghiêm mặt: “Tiểu Ứng, em nghe cho rõ đây…quy định thứ nhất của công ty là không cho nhân viên phát sinh bất cứ quan hệ yêu đương nào!” Cô nghi ngờ điều thứ nhất này là do Bạch Lập Nhân phòng bị mình mới ban hành.

Dù sao thành tích cưỡng hôn của cô cũng ghi lại dấu ấn không tốt.

Nhưng mà, thật lòng mà nói…

“Cho dù đàn ông trên đời này có chết sạch, chỉ còn lại duy nhất một mình Bạch Lập Nhân thì…tôi – Liêu Diệu Trăn, tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình!”