Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!

Quyển 4 - Chương 37-2




:



Ðầu đau quá đi mất, Dương Dưong mở mắt khó chịu xoa huyệt thái dương, ánh mặt trời chói mắt từ cửa sổ chiếu vào khiến mắt cô phải híp lại.



"Em tỉnh rồi à?". Một giọng nói vang lên bên cạnh làm cô giật mình, cô lúc này mới chú ý tới đây không phải là nhà mặt trắng nhỏ, mơ hồ nhớ lại chuyện say rượu tối qua.



"Phương Văn? Sao em lại ở đây? Ðây là nhà anh?". Cô nhìn Cố Phương Văn, hai đầu lông mày cau lại với một tâm sự nặng nề.



"Dương Dương, tối qua chúng ta..." Cố Phương Văn hỏi một đằng, trả lời một nẻo.



"Chúng ta làm sao?". Cô trở mình, bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng, hình như cô không có mặc quần áo! Cái này liền dọa cô, ngay cả lời cũng tắc trong miệng, cô nhấc chăn ra nhìn thì ngây người, một lúc lâu sau mới yếu ớt hỏi, "Chúng ta... Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra phải không?"



"Dương Dương, đều là lỗi của anh, anh không có cự tuyệt em, biết rõ là em say, nhưng mà khi em gọi tên anh, đầu óc anh liền trở nên mơ hồ, anh...". Cố Phương Văn quỳ xuống trước mặt cô, cầm tay cô đánh vào đầu mình.



Cô tức khắc như bị sét đánh, ba hồn sáu phách đều bay đi hết, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần như một con búp bê bị vỡ vụn.



"Dương Dương, anh sẽ chịu trách nhiệm". Cố Phương Văn lo lắng nghiêm túc nhìn cô.



"Em muốn yên lặng một chút". Ngay khi tay Cố Phương Văn xoa nhẹ lên mặt cô, cả người cô chợt run lên, xoay tay lại gạt di.



Cố Phương Văn do dự một chút vẫn là đi ra ngoài.



Hắn vừa đi xong thì Dương Dương túm lấy tóc, cả người chôn vào trong tấm chăn.



Sao lại như vậy? Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Say rượu mất lý trí ư? Cô không phải đã buông tay tình cảm năm đó với Phương Văn rồi hay sao? Vì cái gì còn gọi tên hắn mà không phải mặt trắng nhỏ, hai tay cô đập lên đầu mình, nhưng mà vẫn không có cách nào nhớ bất cứ chuyện gì tối qua.



Cô như vậy còn có mặt mũi nào mà đi gặp mặt trắng nhỏ, mặt trắng nhỏ mà biết sẽ còn muốn cô nữa sao? Cô đúng là một đứa con gái mà ai cũng có thể làm chồng, thật không biết nhục mà!!



"Dương Dương, em đừng tự trách mình, em cứ đánh anh đi". Chẳng biết lúc nào mà Cố Phương Văn lại chạy vào, gạt tấm chăn ra rồi cầm lấy hai tay cô, không cho cô tiếp tục tự làm hại mình nữa.





"Anh buông em ra, em là cái đứa không biết xấu hổ, em có lỗi với Tiểu Bạch có lỗi với anh ấy, chẳng trách anh ấy lại không tin em, bởi vì em căn bản không đáng để tin tưởng!". Cô hét lên với hắn, nước mắt rơi xuống như mưa.



"Em không sai, em là một cô gái tốt, là lỗi của anh, anh sẽ nói rõ ràng với anh ta"



"Không muốn không muốn! Em sẽ tự mình nói với anh ấy, anh đi ra ngoài đi"



Cố Phương Văn vẫn nắm tay cô, lo lắng không yên, tay kia thì không ngừng lấy giấy lau nước mắt cho cô.



Không biết qua bao lâu, tiếng khóc trong phòng mới dần nhỏ lại.



"Anh đi ra ngoài đi, em sẽ không làm chuyện điên rồ nữa đâu, em muốn mặc quần áo". Khóc đủ rồi, lau khô nước mắt, cô mặt không đổi lên tiếng.



Cố Phương Văn lúc này mới buông cô ra, nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.



Cô mặc quần áo tử tế xong, cự tuyệt ý tốt Cố Phương Văn muốn đưa cô về, mượn hắn mấy chục đồng rồi ngồi xe về nhà.



Lên xe, cô ngồi núp cả người ở băng ghế sau, nhìn cảnh bên ngoài mà trong đầu không ngừng nghĩ về chuyện từ mấy ngày trước tới nay, cảm giác cứ như một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, cô vẫn là bị hoàng thái kiền áp bức trong công ty, Lý Ninh không có xảy ra tai nạn, sẽ véo tai cô mắng cô là heo, mặt trắng nhỏ tiếp tục con đường nhân sinh của mình, trên con đường ấy không có cô.



Nước mắt vẫn lăn dài trên má, cô không ngừng lau đi nhưng nước mắt lại cứ như một cái van nước bị hở, lau thế nào cũng không hết.



Về đến nhà, ba mẹ cô đang cùng xem ti vi, thấy cô quay về mà cứ như gặp người ngoài hành tinh, ngây ngốc hồi lâu.



"Ba Dương Dương, hôm nay mặt trời mọc phía đông hả?"



"Ðúng vậy, mẹ Dương Dương"



"Cái này kì nha, con gái chúng ta sao lại về nhà"




Nếu bình thường cô sẽ theo chân họ đấu võ mồm, nhưng hôm nay cô lại không có tâm tình đó, không để ý tới bọn họ liền trực tiếp về phòng, chạy ào vào buồng tắm, đổ lên người một đống xà phòng, chà đi chà lại khắp người từ trên xuống dưới, cơ hồ khiến da dẻ tắm đến đỏ bừng mới thôi.



Những vết bẩn trên thân thể có thể rửa trôi, nhưng còn trong nội tâm?



Dương thị dường như nhận ra được có điều không bình thường, qua phòng hỏi cô có chuyện gì, cô nằm trên giường giả chết, Dương thị định dùng sét đánh thần chưởng nhưng thấy đôi mắt cô sưng vù liền dừng lại, sửa thành dịu dàng cầm tay con gái, nói: "Có chuyện gì có thể nói với mẹ, không nên giấu ở trong lòng, mẹ và ba con chỉ có một đứa con gái là con thôi, không thương con còn có thể thương ai?"



"Mẹ...". Cô cảm động, nhưng vẫn chưa muốn nói thật ra, chỉ nói là mình bị cướp, trong lòng buồn bực, nếu như để ba mẹ biết cô cùng lúc dây dưa không rõ với hai người đàn ông, e rằng sẽ chửi chết cô mất, từ bé bọn họ đã làm gương dạy dỗ cô phải nghiêm túc đối với tình cảm của bản thân.



"Hóa ra là cái này, mẹ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì chứ, không có gì đâu, con bé ngốc này, của đi thay người, ngày kia mẹ lên miếu xin thần linh phù hộ cho con"



Cô cười gật đầu, giục bà đi ra ngoài.



"Vậy con ngủ đi, có cái gì cũng đừng gánh chịu một mình, chúng ta chính là người một nhà đấy"



"Con biết rồi, mẹ, con yêu mẹ"



Dương thị run rẩy, vội vàng ra cửa, hai giây sau lại quay về, thò đầu vào: "Mẹ cũng yêu con" Sau đó lại run rẩy chạy đi.




Cô ôm gối cười, nhưng khi Dương thị vừa đi thì miệng lại xẹp xuống.



Ngày thứ hai đi làm, đến muộn.



"Nhìn bộ dạng em thế này, thật đúng là thê thảm". Vu Lỵ lên tiếng bình luận vành mắt đen cùng với sắc mặt tái nhợt của cô.



Cô vừa muốn nói gì đó, lại thấy Phan Thừa Hi và Lâm Viễn cùng vào nhà ăn, đang đi tới bên này.



Cô cúi đầu giả vờ như không thấy.




"Hai người cãi nhau à?". Vu Lỵ thử dò xét, kỳ thực trong lòng đã sớm có đáp án.



Cô uống nốt bát canh, lúc mà Lâm Viễn và Phan Thừa Hi ngồi xuống thì đứng dậy, "Em ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn nhé". Sau đó bưng khay nhỏ quay di.



Lâm Viễn và Vu Lỵ đưa mắt nhìn nhau.



Phan Thừa Hi kéo ghế ra đuổi theo.



"Chúng ta nói chuyện một chút". Kéo tay cô đi lên tầng thượng.



"Buông tay em ra, đừng có lôi lôi kéo kéo, tự em đi". Ðẩy hắn ra, cô cố tình giữ một khoảng cách với hắn, chính là nói rõ, đau dài không bằng đau ngắn, vậy thì hôm nay đi.



Tối qua cô nghĩ hết cả đêm, cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng với hắn, cho dù không nói với hắn, cô cũng không qua được cửa ải kia của bản thân.



Phan Thừa Hi nhíu mày nhìn cô, cũng không nói gì thêm, tay ấn lên tầng cao nhất.



"Hôm qua em đi đâu?". Tối hôm qua hắn ngồi ở nhà cả đêm, liên tục gọi cho cô nhưng vẫn không có tín hiệu. Kỳ thực sau khi hắn bỏ ra ngoài cả ngày hôm đó thì đã bình tĩnh lại, giữa những người yêu nhau xảy ra chuyện cãi vã là không thể tránh khỏi, mấu chốt là xem xử lý thế nào, giữa hắn và Dương Dương phát triển quá nhanh; lại hiểu nhau quá ít, ngày đó, hắn cũng có sai, không nên vừa thấy cô và mối tình đầu ở với nhau đã mất lí trí, nghĩ rõ những cái này xong hắn liền quay về, định bụng sẽ tâm sự với cô, nhưng đợi cả đêm cũng không có tin tức của cô, hôm nay vừa gặp lại không chào hỏi gì, ngược lại tránh né hắn.



"Về nhà, về nhà suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta"



"Vậy kết luận cuối cùng là gì?"



"Em đã nghĩ rồi, chúng ta không hợp nhau nữa thì có lẽ nên chia tay tại đây". Lúc nói những lời này, vẫn không có dũng khí nhìn vào mắt hắn.



Phan Thừa Hi không giận mà cười, cô nhìn hắn, nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc, một chút tiếu ý cũng không có truyền vào trong đôi mắt.