Mặt Trăng

Chương 11: Little beast




Tôi dựa đầu vào khung cửa, để cho gió lạnh của trời đêm phả thẳng vào mặt. Gần đây cho dù có uống thuốc thì triệu chứng của tôi vẫn không hề thuyên giảm. Có lẽ tôi nên đi tái khám để được kê thuốc mới rồi.

Bởi vì không thể ngủ lại được nên tôi đành lục lọi một lúc, lôi chiếc máy tính xách tay đang nằm phủ bụi trên nóc tủ xuống. Sau một hồi kiểm tra, khởi động, cập nhật thì tôi cũng vào được R:S để giải khuây một chút.

[Hệ thống: Thần chủ Huyền Cực hệ phái pháp sư Ruru Riru trực tuyến.]

Thời gian này trong R:S không có mấy người chơi. Tôi đi dạo xung quanh, đợi đến hơn bốn giờ máy chủ tái khởi động làm mới toàn bộ nhiệm vụ.

Bang hội - Peach Macaron: Riru dậy sớm vậy.

Bang hội - Ruru Riru: chị ơi 。⁠:゚⁠(⁠;⁠´⁠∩⁠`⁠;⁠)゚⁠:⁠。

Bang hội - Peach Macaron: làm sao đấy? Đứa nào chọc em? CMN, bà đây chỉ vì trái múi giờ không online được thôi mà tụi nó dám lật trời rồi à?

Bang hội - Ruru Riru: không phải, tại lâu rồi em mới được gặp chị í. Em nhớ chị lắm.

Bang hội - Peach Macaron: thằng nhóc này, muốn bị đập lắm à?

Bang hội - Ruru Riru: he he (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

Bang hội - Matcha Lava: í Riru kìa (⁠ㆁ⁠ω⁠ㆁ⁠)

Bang hội - Ruru Riru: chào anh ạ (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

Không nghĩ tới chơi game giờ này lại có thể gặp được vợ chồng chị Thanh. Khi tôi mới bắt đầu tập chơi R:S đa phần đều là tự bản thân mò mẫm, cũng đã gặp rất nhiều khó khăn. Anh trai chỉ dạy tôi những cái cơ bản và kỹ năng để PvP. Những thứ còn lại anh ấy hầu như chẳng dạy gì cho tôi.

Chị Thanh là người bạn đầu tiên tôi có ở R:S. Lúc đó tôi là người chơi mới rất dễ trở thành mục tiêu của những người chơi khác. Là chị Thanh đã cứu tôi và hướng dẫn cho tôi rất nhiều. Với tôi mà nói chị ấy giống như người thầy vậy.

Sau khi tôi cứng cáp hơn chị Thanh đã gởi tôi cho chồng chị ấy để rèn thêm cho tôi những kỹ năng khác. Chơi cùng nhau bốn tháng tôi liền trở thành cái đuôi nhỏ luôn chạy theo sau lưng và cả hai anh chị đều chưa từng bỏ rơi tôi lại phía sau.

Bang hội - Matcha Lava: buồn quá đi mất, cây cải thảo sau vườn tốn công chăm sóc, cuối cùng vẫn là bị con heo nào đó ủi đi mất rồi.

Bang hội - Ruru Riru: cải thảo?

Bang hội - Peach Macaron: em kệ ảnh đi, ảnh lại lên cơn thôi.

Bang hội - Peach Macaron: mà em đang quen với Shinraj thật đấy à? Lúc trước thấy hai đứa đánh nhau dữ lắm mà.

Bang hội - Ruru Riru: cũng đâu phải là kiểu không đội trời chung đâu chị. Do chung rank nên ghép PvP hay gặp thôi.

Bang hội - Matcha Lava: mà em quen Shinraj rồi mới biết hay là biết trước rồi mới quen?

Bang hội - Ruru Riru: biết cái gì ạ?

Bang hội - Peach Macaron: ý ảnh là hai đứa quen nhau rồi mới biết chơi cùng game hay là ngược lại đó.

Bang hội - Matcha Lava: đúng vậy đó. Tuy anh mới gặp Shinraj có một lần nhưng mà cảm giác em và Shinraj không phải là người cùng một thế giới đâu.

Bang hội - Ruru Riru: tụi em quen nhau ở ngoài trước rồi mới biết. Anh ấy tốt với em lắm nên anh, chị không cần phải lo lắng quá đâu. Chị Rafa cũng đã gặp anh ấy vài lần rồi.

Bang hội - Matcha Lava: Riru này, không phải là anh chị muốn can thiệp vào chuyện riêng của em. Chúng ta quen nhau cũng đã hơn một năm rồi, anh chị đều xem em như đứa em trai trong nhà. Nếu có chuyện gì xảy ra mà không biết phải làm sao thì nhớ nói với anh chị nha em.

Bang hội - Ruru Riru: vâng ạ ╰⁠(⁠⸝⁠⸝⁠⸝⁠´⁠꒳⁠`⁠⸝⁠⸝⁠⸝⁠)⁠╯

Bang hội - Ruru Riru: em nhớ rồi ạ (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠

Bang hội - Peach Macaron: em thấy anh chỉ đang lo chuyện dư thừa thôi. Anh lên twitter của Shinraj mà xem, nổ rần rần rồi kìa.

Bang hội - Matcha Lava: rõ ràng chúng ta đang ở chung một nhà nhưng mà sao vẫn phải nói chuyện qua game vậy bà xã (⁠╯⁠︵⁠╰⁠,⁠)

Bang hội - Peach Macaron: (⁠눈⁠‸⁠눈⁠)

Bang hội - Matcha Lava: (⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠

Bang hội - Ruru Riru: chị cho em xin twitter của anh ấy với ⁄⁠(⁠⁄⁠ ⁠⁄⁠•⁠⁄⁠-⁠⁄⁠•⁠⁄⁠ ⁠⁄⁠)⁠⁄

Bang hội - Matcha Lava:!!!!!

Bang hội - Peach Macaron: ôi đứa nhỏ này!!

Bang hội - Matcha Lava: yêu đương kiểu gì mà đến mạng xã hội của người yêu em cũng không biết vậy hả?

Bang hội - Ruru Riru: tại em cũng không thường xài twitter mấy í (⁠。⁠•́⁠︿⁠•̀⁠。⁠)

Tôi thu nhỏ màn hình game, ra ngoài mở trình duyệt đăng nhập vào tài khoản twitter cá nhân đã bị vứt xó từ lâu của mình. Ban đầu tôi mở tài khoản twitter chỉ là để theo dõi lịch trình của nhóm nhạc mà tôi yêu thích, sau khi họ giải tán thì tôi cũng không dùng nhiều nữa.

[Thông báo: The Sun rise in the Night (@Shinrajx_1101) muốn theo dõi bạn]

Là thông báo của hơn bốn tháng trước. Tài khoản của tôi vốn là tài khoản khoá, nếu không được phê duyệt sẽ không nhìn thấy bài đăng trên tường. Tôi khoá tài khoản vì không thích bị soi mói, với lại tôi cũng không thường xuyên cập nhật, bài đăng mới nhất cũng đã là chuyện của nữa năm trước. Là hồi giáng sinh, tôi chụp lại cảnh tuyết rơi ở Hokkaido khi đi du lịch với mẹ và anh trai.

Tôi ngồi ngẩn người ra một chút, chần chừ không biết có nên bấm vào xem tài khoản của anh hay không. Đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bấm vào xem.

Bài đăng mới nhất của anh cũng được mấy hôm rồi, là tấm ảnh chụp góc dàn máy tính của anh, trên ghế còn có người khác đang ngồi. Không thấy rõ dáng người lắm vì đa phần đều đã bị ghế che khuất, chỉ thấy được một phần cánh tay đang vuốt tóc do nghiêng người ra khỏi lưng ghế. Trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng ngọc trơn màu lam nhạt.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ cái vòng trên cổ tay của mình. Hình này chỉ có thể được chụp lúc tôi ở nhà của anh, nhưng bức ảnh này được chụp vào lúc nào mà tôi lại mất tập trung như vậy?

[The Sun rise in the Night

(@Shinrajx_1101)

Em ấy còn đang bận, hôm nay không stream.]

Tôi mở xem chuỗi hội thoại, đa phần đều có thể đoán được phản ứng của những người theo dõi anh. Có một số cái bị báo cáo, cũng có một số cái bị ẩn đi.

Fan1: tới idol cũng bắt đầu yêu đương rồi, tôi thì vẫn FA như vậy.

Fan2: không thể nàoooooo

Là ai cướp đi nam thần của tôi?????

Fan3: nhìn mỗi cánh tay thôi cũng đủ biết đây là một cô nàng xinh đẹp rồi.

Fan4: thay vì thấy mặt thì tôi muốn biết danh tính người đã cưa đổ được @Shinrajx_1101 hơn.

Fan6 reply Fan4: bồ không biết à? Là Ruru Riru hồi trước hay PK với ảnh đó.

Fan4 reply Fan6: đùa nhau à?

Fan3 reply Fan6: sao tui nghe nói Ruru Riru là con trai mà?

Fan4 reply Fan6: bà đừng giả chết, bà ra đây nói rõ ràng cho tui nghe với!!!

Fan9 reply Fan6: đừng giả chết nữa, thở đi bồ tèo ơi!!

Fan6 reply Fan4: thứ 7 của hai tuần trước tôi nhìn thấy Shinraj ở quán cafe Black Angles, đi bên cạnh ảnh còn có một bạn nhỏ rất xinh nữa. Tôi bị hút hồn nhìn em ấy mất một lúc luôn, rồi ẻm phát hiện ra có người đang nhìn thì liền xấu hổ trốn phía sau lưng Shinraj, sau đó có người tới gọi tên Ruru Riru. Giọng ẻm nhẹ nhàng lắm luôn, vừa ngọt ngào vừa thanh mát như kẹo bạc hà vậy. Tôi là con gái tôi còn mê chứ đừng nói gì Shinraj.

Fan6 reply Fan3: cái này thì tôi không chắc nha nhưng mà ẻm đẹp lắm đó, gu thời trang cũng đỉnh nữa. Tôi lo ngắm ẻm mà quên luôn cả việc lấy điện thoại chụp lại luôn TT - TT

136 trả lời khác....

Tôi nhìn lại thông báo yêu cầu theo dõi, suy nghĩ một chút rồi cũng di chuyển con trỏ sang bấm đồng ý. Đến khi nhìn lại đồng hồ thì cũng đã hơn năm giờ, tôi tắt trình duyệt vào lại game. Trong bang cũng đã có thêm vài người lên nói chuyện rồi.

Bang hội - Peach Macaron: Riruuuuuuu @RuruRiru

Bang hội - Peach Macaron: Riruuuuuu

Bang hội - Matcha Lava: bà xã em bình tĩnh một chút, đừng có làm Riru sợ.

Bang hội - Olong Volka: bà ấy làm như là bản thân vừa gả con gái đi vậy.

Bang hội - Honey Moon: vậy tấm hình đó là chụp Riru thật à?

Bang hội - Peach Macaron: Riru ơi, em đâu rồi (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

Bang hội - Ruru Riru: em đây

Bang hội - Peach Macaron: em ơi, sao chưa gì đã ở cùng nhà với nhau rồi hả???



Bang hội - Ruru Riru: em sang chơi thôi, nhà anh ấy cách nhà em cũng không xa mấy.

Bang hội - Honey Moon: ở gần nhau tới vậy luôn hả?

Bang hội - Ruru Riru: anh ấy còn là bạn học với anh trai em nữa.

Bang hội - Peach Macaron: còn có cái kiểu nghiệt duyên như này nữa hả?

Bang hội - Ruru Riru: em đi ngủ đây, mọi người chơi đi nhé. Lát em còn có việc.

Bang hội - Matcha Lava: Riru nếu có gì không ổn thì nhớ nhắn tin cho anh, chị nhé.

Bang hội - Ruru Riru: vâng ạ (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠⁠*

Bang hội - Peach Macaron: Riru em đợi đã!!!

Tôi thoát game rồi tắt máy. Lê thân mệt mỏi thả người nằm xuống giường. Bả vai và cổ của tôi mỏi nhừ cả lên. Trong lúc tôi đang mơ màn điện thoại lại liên tục rung lên. Tôi đưa tay quơ quào xung quanh mất một lúc mới tìm thấy điện thoại đang bị đè dưới chăn.

"Ai vậy ạ?"

"Là anh, có làm mất giấc ngủ của em không?"

Tôi giật mình đến quên mất là bản thân đang buồn ngủ. Vội vàng hạ điện thoại xuống để xem ai gọi đến. Khi nhìn thấy tên anh trên màn hình điện thoại, tôi lại mơ hồ ngửi thấy mùi hương vô cùng quen thuộc.

"Không.. em dậy được một lúc rồi. Bây giờ lại thấy buồn ngủ." - Tôi mở loa ngoài của điện thoại, đưa tay lên xoa xoa mặt cố gắng duy trì sự tỉnh táo.

"Vậy.. lát nữa em có lên trường không?"

"Có chứ, hôm nay bạn trai của em tốt nghiệp mà làm sao em có thể không đi được."

"Anh biết rồi. Lát nữa gặp em nhé."

"Lát nữa gặp."

Tôi xoay người, nằm úp mặt xuống giường cố gắng ngủ thêm một chút. Cho dù rất buồn ngủ nhưng lại chẳng thể nào ngủ được. Tôi rời giường đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó lại chuẩn bị một chút đồ bắt đầu cắt bớt mái tóc dài của mình.

Tôi điều chỉnh nhịp thở, cố gắng bình tĩnh, tính toán một chút để tránh đưa cây kéo lên quá cao. Sao khi xác định được độ dài mong muốn tôi cầm lấy cây kéo bên cạnh, tim tôi bỗng nhiên đập rất nhanh, tay cũng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

"Mẹ ơi." - Tôi cất lại cây kéo về vị trí cũ, thu dọn lại những gì bản thân bày ra rồi đi sang phòng mẹ.

Tôi đi ngược xuống lại lầu một, phải nhanh chóng tìm mẹ để cắt được mớ tóc này trước khi bản thân tôi hối hận. Tôi gõ cửa phòng nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, có lẽ mẹ tôi vẫn chưa dậy.

"Có chuyện gì vậy em?"

"A, anh hai.."

Tôi bước về phía anh hai, ôm lấy anh ấy rồi bắt đầu làn nũng. Anh hai lớn hơn tôi tám tuổi, khoảng cách khá xa nên mọi chuyện anh ấy đều rất ưu tiên cho tôi.

"Em muốn cắt tóc, cắt lên tới tầm này."

Tôi ngước mặt lên nhìn anh hai, tay cầm theo lọn tóc đã được cột sẵn lúc nãy khi tôi định tự mình cắt tóc.

"Em suy nghĩ kỹ chưa? Không phải em thích tóc dài lắm sao?" - Anh hai xoa đầu tôi, nhẹ giọng hỏi han.

"Tóc em gần đây bị hư nhiều lắm, cắt đi cũng tốt mà. Em muốn cắt đến vai, không ngắn hẳn mà cũng không còn dài quá. Chứ lỡ cắt ngắn quá em lại không quen với việc không có tóc để vuốt hay để cột nữa."

"Để anh hai cắt tóc cho em. Hôm qua mẹ soạn bản thảo đến gần sáng mới ngủ, để cho mẹ ngủ thêm chút nữa đi."

"A, dạ.."

Anh hai nắm lấy tay tôi dắt tôi đi xuống nhà tắm lớn dưới tầng trệt. Anh hai mở tủ âm tường lấy ra bộ kéo cắt tóc mà mẹ cất bên trong cùng áo choàng, đợi tôi ngồi ổn định rồi thì choàng khăn, xem lại độ dài và bắt đầu cắt tóc cho tôi.

"Nếu sợ thì em cứ nhắm mắt lại, anh hai sẽ làm xong nhanh thôi."

"Vâng ạ."

Tôi nắm chặt hai tay được giấu sau áo choàng, hai mắt nhắm lại không dám nhìn thẳng. Hơi lạnh kim loại từ cây kéo sượt qua cần cổ khiến tôi ớn lạnh, ngực trái bỗng nhiên có cảm giác ân ẩn đau.

"Anh hai đang làm gì vậy?"

"Natsu à, vào đây đi em."

"Năm nay cắt tóc sớm vậy? Bình thường toàn cuối tháng bảy em mới cắt mà."

"Tóc hư nhiều lắm rồi nên em muốn cắt để kịp nuôi mới."

Tôi vừa nhắm mắt vừa nói, tiếng kéo ma sát với tóc kêu lên mấy tiếng xoẹt, xoẹt khiến tôi gai người. Sống lưng cứ lúc nóng lúc lạnh.

"Vậy cắt tới tầm này đi, dài qua cổ áo là được rồi. Vẫn đủ tóc cho em cột đấy."

Anh ba luồn tay vào trong áo choàng, gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy của tôi ra rồi đan tay của anh ấy vào tay tôi. Tôi thở nhẹ một hơi nhưng cơ thể thì vẫn chưa dám thả lỏng vì sợ hãi.

"Yuki, hít thở đi. Em mà còn nín thở nữa là anh sẽ nói với thằng bồ mày nên sớm đi tìm đứa khác được rồi đấy."

"Anh thử nói thêm một câu nữa xem!"

Tôi mở mắt nhìn chằm chằm vào anh ba, nhưng tiếng xoẹt xoẹt từ cây kéo đang chạy trên tóc khiến tôi ớn lạnh, phải vội vàng nhắm mắt lại thật nhanh.

"Xong rồi đó, em đi tắm đi để khỏi bị ngứa. Còn Natsu thì chuẩn bị lên trường làm lễ đi em." - Anh hai dùng lược chải lại tóc cho tôi. Tóc vụn rơi xuống áo choàng nhiều vô kể, có cái rơi vào cổ áo khiến tôi ngứa ngáy.

Tôi đợi hai anh dọn dẹp xong thì nhảy xuống ghế, đứng trước tấm gương lớn treo trên tường cẩn thận nhìn ngắm mái tóc mới vừa được anh hai cắt tỉa xong. Tôi lạ lẫm tự nhìn bản thân trong gương, thử lấy một ít tóc đúng là vẫn có thể cột được như anh ba nói nhưng nếu muốn đẹp thì chắc chỉ nên cột một nữa lượng tóc thôi. Tôi đi về phòng lấy quần áo rồi nhanh chóng đi tắm.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp cho khối mười hai, cũng là tổng kết năm học. Khối mười một và khối mười sẽ đến trường lúc chín giờ, còn trước đó là thời gian cho khối mười hai.

Đến khi tôi chuẩn bị xong thì anh ba đã tới trường trước, anh hai thì vào phòng gọi mẹ thức dậy để lát nữa cùng đi. Tôi ôm điện thoại nằm dài trên sofa bắt đầu lướt twitter cho đỡ chán.

"Yuki ơi, cho mẹ xem tóc mới với nào~"

Tôi uể oải ngồi dậy, mẹ tôi hết xoa rồi vuốt còn nói mãi chuyện tại sao lại cắt ngắn tới như vậy làm tôi váng hết cả đầu.

"Mẹ ơi, chúng ta đi thôi. Đâu thể để Natsu đợi được."

"Đúng rồi nhỉ, mẹ quên mất."

Anh hai cố gắng tách mẹ ra khỏi tôi, sau khi đợi mẹ chuẩn bị xong thì chúng tôi cùng nhau ra khỏi nhà.

Trên trường rất đông người, tôi lấy cho mẹ và anh hai tờ sơ đồ hướng dẫn đường đi đến hội trường của khối mười hai, còn tôi thì đi lên lớp đợi đến giờ tập trung.

"Chà, ai đây ta?"

"Ai biết đâu, chắc tao đi lộn lớp rồi!"

"Cửu Ngọc cắt tóc rồi này, nhưng mà vẫn còn khá dài nhỉ."

Khi tôi vừa bước chân vào lớp, nhóm bạn của tôi đã bắt đầu vây lấy tôi để nhìn cho rõ, sau đó là kéo theo cả lớp ồn ào như ong vỡ tổ. Tiếng loa thông báo tập trung vang lên đã cứu tôi một mạng, nếu cứ để cả lớp vây lấy tôi chắc chắn sẽ bị đè đến ngộp thở.

"Cửu Ngọc, sao tự nhiên lại cắt tóc vậy?"

"Không có gì, tóc hư rồi thì cắt thôi."

"Mà này, tao nhớ năm lớp chín mày ngất xỉu vì bị thầy giám thị cắt tóc mà. Bây giờ mày có ổn không đấy?" - Chuuya thì thầm vào tai tôi, cố gắng nói nhỏ nhất có thể.

"Không sao, hai anh trai của tao giúp tao cắt tóc nên là tao không sao đâu." - Tôi vỗ vai Chuuya, mỉm cười một chút để cậu ấy yên tâm hơn.

Cả khối mười di chuyển về phía hội trường, sân trường đông đúc học sinh cùng phụ huynh đang đứng đợi. Tôi nhìn thấy mẹ và anh hai liền vẫy tay với họ.

Toàn bộ học sinh của ba khối đều tập trung bên trong hội trường lớn, phụ huynh thì ngồi phía trên khán đài. Tôi phải liên tục ngồi nghe các bài diễn văn khác nhau, từ ban giám hiệu đến khách mời nghe đến ngáp ngắn, ngáp dài.

Nói hơn một tiếng cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Ngay sau loạt pháo giấy chúc mừng là giờ hoạt động tự do, học sinh đứng tụm vào nhau thành từng nhóm nói chuyện rôm rả.

"Cửu Ngọc, cậu muốn qua xem câu lạc bộ Cung Đạo không?" - Nguyên Diệp không biết từ chổ nào chạy đến vỗ vào lưng tôi.

"Cung Đạo? Trường mình cũng có câu lạc bộ đấy à?"

"Anh Hanzawa trước đây là thành viên của câu lạc bộ Cung Đạo, bây giờ anh ấy đang ở bên đó họp mặt với mọi người trong câu lạc bộ." - Nguyên Diệp nắm lấy tay tôi kéo đi một mạch ra khỏi hội trường.

Bên ngoài nắng rất lớn, tôi bị ánh nắng mặt trời làm cho chói mắt nhưng vẫn phải ráng nhìn đường để đi theo cậu ấy.



Câu lạc bộ Cung Đạo nằm ở khối nhà thể thao cách khu học chính một sân bóng mini. Bên ngoài tụ tập rất đông, đa phần đều là học sinh nữ.

Nguyên Diệp kéo theo tôi len lỏi một lúc cũng tìm được một góc có thể nhìn thấy khoảng sân trống trước mặt. Anh ấy đứng trên mặt sàn gỗ, dọc theo đường bắn thẳng hàng với bia mục tiêu. Hai chân mở rộng, lưng và cổ thẳng tắp một đường. Tay trái cầm cung, tay phải cầm tên. Động tác lắp mũi tên vào dây cung vào kéo dây hoàn hảo đến mức không một chút dư thừa.

Mũi tên rời khỏi dây cung xé gió lao nhanh về phía trước rồi cắm thẳng vào hồng tâm của bảng mục tiêu. Dáng vẻ tập trung đó của anh thật sự rất thu hút, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi trên tóc anh long lanh như nước. Từng động tác thu cung, bước đi nhẹ nhàng mà dứt khoát, chậm rãi mà duyên dáng, kết hợp với cung tên tạo nên một hình thể đẹp đến mức tôi không thể nào rời mắt.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh mặc Hakama với Nagajuban mà chắc có lẽ cũng là lần cuối cùng rồi. Tôi âm thầm rời đi trước khi bị tiếng ồn của mọi người ở sân nhấn chìm. Tôi thơ thẩn đi tìm mẹ và anh hai, lúc này chắc cả nhà đang ở cùng với anh ba rồi.

Tôi chạy một mạch lên lớp của anh ba nhưng lại không thấy anh ấy trong lớp mà chỉ gặp anh Ishika Yoshiki. Con người này lần nào gặp cũng khiến tôi phát phiền, mỗi lần gặp là anh ta lại nói rất nhiều, nói đến khi đầu tôi ong ong hết cả lên.

Tôi chen vào dòng người cố gắng cắt đuôi anh ấy. Tôi trốn vào dòng học sinh đông đúc, so với nam sinh tôi lại khá nhỏ con nên rất nhanh đã trốn được khỏi anh Yoshiki. Tôi đi ngược lại với dòng người chạy đến khu C, đi lên lầu rồi trốn vào phòng thực hành hoá ngồi nghỉ một lúc.

Vẫn không có cơ hội được gặp riêng anh ấy.

"Em nghe nè."

"Em đang ở đâu đấy? Anh với anh hai tìm em nãy giờ."

"Em đang ở khu thực hành, cả nhà đang ở đâu để em chạy qua."

"Ở khu A gần phòng giám thị."

"Em biết rồi, qua liền đây."

Tôi tắt điện thoại để lên bàn, đứng dậy vươn vai một chút, cả cơ thể mỏi nhừ, tâm trạng cũng thật tệ. Tôi cầm lấy điện thoại rồi rời khỏi phòng thực hành, đi qua dãy hành lang vắng tôi dừng lại bên lan can rồi nhìn xuống phía dưới.

Thật muốn mau chóng về nhà ngủ một giấc.

Chuyện yêu đương rõ ràng không hề phù hợp với tôi một chút nào hết.

Tôi nhanh chóng chạy đến khu A gặp mẹ và hai anh, bên cạnh mọi người còn có thêm một người khác. Người này đứng bên cạnh anh hai tôi còn cao hơn hẳn nữa cái đầu. Nhìn biểu cảm hạnh phúc trên khuôn mặt của mẹ thì người đó chỉ có thể là ba tôi mà thôi.

"Ba ơi~" - Tôi chạy tới ôm chầm lấy ba từ phía sau. Với một đứa chưa đến mét bảy như tôi, đứng cạnh người cao hơn mét chín như ba thật sự chênh lệch vô cùng lớn.

"Con chó con, chạy đi đâu nãy giờ để hai anh đi tìm vậy hả?" - Ba nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng ra phía trước.

"Hehe nếu con nói là con lạc đường thì ba có tin con không?"

"Được rồi, buổi chiều anh còn phải đi tiếp mà. Cả nhà mình chụp ảnh rồi đi ăn trưa thôi."

Ba mẹ tôi ngồi vào băng ghế được trường đặt sẵn ở trước phông nền, anh ba đứng ở giữa, tôi và anh hai đứng bên cạnh. Tôi còn tưởng sau khi chụp ảnh gia đình xong sẽ được về ngay, ai mà ngờ mẹ với ba tôi lại đứng nói chuyện với mấy phụ huynh khác, anh ba cũng không biết lại chạy đâu mất.

Tôi ngồi trên ghế đá dưới gốc cây để tránh nắng, số lượng người trong sân cũng đã bớt đi nhiều.

Lúc nãy nhà tôi còn gặp Nguyên Diệp và ba, mẹ cậu ấy. Chẳng ai nói gì mà ông anh trai của tôi đứng bên cạnh cứ động đậy không yên. Có vẻ Nguyên Diệp vẫn chưa nói gì với ba, mẹ cậu ấy về chuyện yêu đương của hai người bọn họ cả.

Tôi phóng tầm mắt ra xa, quan sát khung cảnh xung quanh một chút. Bỗng nhiên tôi nhìn trúng một người, có lẽ là phụ huynh của ai đó. Toàn thân mặc đồ tây nhưng lại vô cùng hút mắt, mái tóc còn được vuốt lên gọn gàng. Ngực nở, vai rộng, eo thon, tỉ lệ lưng và chân lại hoàn hảo. Quả đúng là thân hình hoàn mỹ để mặc những bộ suit công sở.

"Em đang nhìn cái gì vậy?"

Trước mắt tôi bỗng nhiên tối sầm lại, mùi hương quen thuộc, giọng nói hạ thấp thì thầm bên tai. Cuối cùng cũng bị anh ấy bắt được rồi.

"Anh muốn biết à?" - Tôi kéo tay anh xuống, ngửa cổ ra phía sau nhìn anh. Anh vẫn còn đang mặc bộ Hakama của câu lạc bộ Cung Đạo.

"Ừ, anh rất tò mò. Ngoài anh ra thì còn ai lại có thể lọt vào mắt xanh của em như vậy." - Anh nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên má tôi. Đi vòng ra phía trước ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Đằng kia kìa, có một chú mặc đồ tây màu xanh đậm. Ở phía bờ tường chổ cổng phụ đó " - Tôi ngồi thẳng dậy, ngón tay chỉ về phía trước không xa lắm.

"Em đúng là tham lam thật, đã nhìn trúng anh rồi còn nhìn trúng cả ba của anh." - Anh vươn tay xoa đầu tôi, cố ý làm rũ tóc mái xuống che đi tầm nhìn.

"Em chuồn trước đây!" - Nói là làm, tôi gạt tay anh ra, nhanh chóng đứng dậy rồi bỏ chạy về phía chổ ba mẹ đang đứng. Lúc nãy nếu như dưới chân tôi có một cái hố tôi sẵn sàng nhảy xuống dù cho nó có đâm sâu đến tận tâm Trái Đất.

Tôi trốn sau lưng anh hai, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Lần này thì hay rồi, nhìn trúng ai không trúng lại nhìn trúng ngay ba của người yêu.

"Yuki làm sao đấy? Con mệt à?"

Tôi ậm ừ nhìn mẹ, không biết nên nói thế nào với mẹ về chuyện mà bản thân vừa mắc phải. Trong lúc tôi còn đang lưỡng lự thì anh Hanzawa và ba của anh ấy đã đi về phía tôi rồi.

"Chà, từ sao khi mày rời câu lạc bộ thì không thấy mày mặc lại Hakama nữa đấy Masato. Chào chú Haruka." - Anh ba không biết từ chổ nào chạy về, vừa tới thì liền bám lấy anh Hanzawa.

"Chào cả nhà, tôi là ba của Masato. Cảm ơn cả nhà đã chăm sóc con trai tôi trong thời gian qua." - Ba anh ấy bước tới bắt tay với ba tôi. Sau khi cúi đầu chào tôi lại tiếp tục trốn sau lưng anh hai.

"Không cần thiết phải khách sáo như vậy đâu, dù sao công việc của vợ chồng tôi cũng bận. Đều là tụi nhỏ tự chăm sóc cho nhau thôi." - Mẹ tôi ôm lấy cánh tay của ba, vừa cười vừa nói.

"Em vẫn định trốn sao?" - Trong lúc tôi không chú ý anh ấy đã đi đến bên cạnh rồi thì thầm vào tai tôi.

Tôi bị doạ đến suýt nữa thì vấp té, vẫn là anh ấy phản ứng kịp nhanh chóng vươn tay đỡ lấy tôi. Tôi ngã vào lòng anh ấy, cũng không có gì quá lớn chỉ là mông hơi đau một chút thôi.

"A, em muốn tìm cái hố mà chui xuống quá đi mất." - Tôi đưa tay ôm lấy mặt, dây thần kinh bên trong bắt đầu căng ra khiến tôi mệt mỏi.

"Hai đứa không sao chứ? Yuki, đưa tay cho anh nào." - Anh hai ngồi xuống trước mặt tôi, rất nhanh đã bế tôi lên nhẹ nhàng như bế trẻ nhỏ.

Tôi ôm lấy cổ anh hai, giấu mặt vào vai anh ấy. Tôi có thể cảm giác được mặt mình đang đỏ bừng lên, cả cảm giác nhộn nhạo khó chịu trong bao tử nữa. Bỗng nhiên tôi nhớ lại chuyện lúc nãy tôi nhìn thấy khi đứng trên hành lang của khu thực hành. Cảm giác tức giận xen lẫn vào sự khó chịu khiến tôi buồn nôn và sợ hãi. Cả người nôn nao, cứ cảm thấy lúc nóng lúc lạnh không rõ ràng.

"Không ổn rồi. Mình về thôi mẹ, Yuki không ổn rồi." - Anh hai ẵm theo tôi đi trước, những chuyện sau đó như thế nào tôi hoàn toàn không biết.

Tôi cứ như vậy mà ngủ một giấc đến tận chiều, đến khi thức dậy cảm giác nôn nao không hề vơi bớt. Tôi cố gắng ngồi dậy, nôn khan vài tiếng. Vị chua của axit từ bao tử xộc lên đến tận khoang mũi khiến tôi càng thêm buồn nôn.

"Em ổn chưa? Đột nhiên em ngất đi, mọi người đã lo lắm đấy."

"Anh... Ở đây suốt luôn sao?"

Anh giúp tôi kê gối sau lưng, để tôi tựa lưng vào đầu giường. Uống xong một ít nước dạ dày của tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi không biết phải nói gì hay nên bắt chuyện như thế nào. Thà rằng tỉnh dậy chỉ có một mình, hoặc là không tỉnh lại nữa thì tốt hơn.

"Được một lúc thôi. Anh ở bên cạnh em được khoảng hai mươi phút, trong suốt thời gian đó anh thấy em ngủ ngon lắm, không nỡ chạm vào em."

Anh ngồi xuống giường, nhưng khoảng cách lại có chút xa. Bỗng nhiên tim tôi thắt lại, một nhịp, rồi lại một nhịp. Đau đớn đến khó thở. Tôi quay mặt đi, tự mình bình tĩnh như bao lần khác, những chuyện này đều là những chuyện quen thuộc với thân thể này của tôi rồi.

"Em khó chịu ở đâu sao? Hay là do anh khiến em thấy không thoải mái?"

"Không phải đâu, tự em làm mình khó chịu thôi... Em không phân biệt nổi tình cảm của mình. Rõ ràng rất thích anh nhưng từ lúc chúng ta yêu nhau, chỉ cần là chuyện có liên quan đến anh thì em chỉ cảm thấy tim mình đau thắt từng cơn."

Tôi co đầu gối tự ôm lấy mình, cảm xúc hỗn tạp khiến tôi không thể suy nghĩ một cách rành mạch, từng chút câu chữ chắp vá lại với nhau thành những câu vô hồn, vô nghĩa.

"Em bối rối vì thích anh sao? Nhưng chúng ta đã hôn nhau, còn ngủ chung với nhau. Em có ghét chuyện đó không?" - Anh vươn tay ra, ngón tay chạm vào tóc tôi cũng gạt đi vài sợi tóc rơi vào mắt.

"Em không, thậm chí em còn muốn nhiều hơn như vậy. Mỗi lần nhìn thấy anh, em chỉ muốn được ở một mình với anh, chỉ cần một mình anh." - Giọng nói của tôi ngày một nhỏ dần, càng nói lại càng mất sức.

Tôi cảm giác được tấm nệm bị lún xuống, mỗi lúc môt gần. Mùi quýt thơm mát toả hương dịu dàng trong không khí giúp tôi dễ chịu hơn, cơn buồn nôn cũng dịu đi bớt. Anh ngồi đối diện tôi, cứ như vậy mà ôm lấy tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi tôi.

"Là chuyện gì đã khiến em đau lòng nhiều như vậy?"

"Anh biết hết mọi thứ về em, đúng không?"

"Anh chỉ biết một chút thôi, không phải mọi thứ đâu."

"Nhưng mà anh đã biết em là Ruru Riru đúng chứ, thậm chí anh còn tìm được cả twitter của em dù cho lúc đó chúng ta chưa hề xác nhận mối quan hệ với nhau. Anh còn biết lúc nào em cần anh bên cạnh, anh thậm chí còn biết rõ cả thói quen ngày thường của em. Vậy mà em lại chẳng biết một chút gì về anh cả, cho dù đó là chuyện nhỏ nhất."

Tôi cứ như vậy mà khóc nấc lên, kìm nén quá lâu đã khiến tôi rất khó chịu. Giống như bị mắc kẹt trong hồ nước, không thể nổi lên cũng chẳng thể chìm xuống, cả cơ thể đông cứng không thể vẫy vùng.

"Anh chỉ là giỏi quan sát thôi. Từ lúc anh nhìn thấy em, thì anh đã không thể nào rời mắt khỏi em, cứ như vậy mà âm thầm quan sát em. Em thể hiện mọi thứ ra ngoài rõ ràng hơn em nghĩ đấy, chỉ có tình cảm của em đối với anh là không thôi. Em luôn cố tỏ ra mọi chuyện đều bình thường, với anh và với cả những thằng con trai khác. Anh đã rất đau lòng đó."

Qua một hồi lại thôi, mắt tôi đỏ lên vì khóc quá nhiều, mí mắt sưng lên vừa rát, vừa đau. Anh xuống dưới nhà giúp tôi lấy túi đá để chườm mắt, cũng tiện tay đem một ít đồ ăn nhẹ cho tôi. Tôi cứ nằm trên giường mà thút thít, nấc lên từng hồi không thể dừng được.

"Cửu Ngọc, em ngồi dậy đi anh lau mặt cho này." - Anh đỡ tôi ngồi dậy, cẩn thận dùng khăn bông đã được làm ẩm trước lau mặt cho tôi.

"Lúc sáng ở khu C, em ở trên lầu có nhìn thấy anh và một bạn nữ. Cô ấy tỏ tình với anh đúng không?"

"Ừ, anh đã từ chối rồi."

"Cứ như vậy mà từ chối sao?"

"Cửu Ngọc, anh thích em. Thật sự rất thích em."

"..."

"Em không thích anh, cũng được. Nhưng đừng đem anh giao cho người khác."