"Anh ơi~" - Tôi ngồi trong ô tô, vươn tay ra khỏi cửa cố gắng vẫy tay gọi anh ba đang rời khỏi trung tâm luyện thi.
"Hôm nay em sao rồi? Ổn không?" - Anh ba nhìn thấy tôi liền chạy nhanh tới, balo cũng bị tuột khỏi vai. Mở cửa ghế phó lái ngồi bên cạnh anh hai.
"Hôm nay kết quả kiểm tra tốt hơn rồi, lần này Yuki hồi phục khá nhanh nên cũng đỡ lo. Còn em, thi thử thế nào?"
Anh hai đưa tập kết quả kiểm tra cho anh ba, không vội mở máy xe giống như đang đợi cái gì đó.
"Anh không cần lo, gene nhà mình là học giỏi bẩm sinh. Em không rớt được đâu." - Anh ba cầm lấy sấp kết quả rồi quay xuống xoa đầu tôi đến khi tóc tôi rối tung hết cả lên.
Tôi cố tránh khỏi tay anh ấy, đưa tay vuốt lại mái tóc đang bị xù lên, còn cắn hụt anh ấy một cái. Tôi không thèm để ý anh ấy, quay về cuộn tròn ngồi vào góc kẹt giữa ghế và cửa xe. Tai nghe vẫn đang phát nhạc nhưng tôi cũng không chú ý lắm, chỉ nghe tiếng được tiếng mất.
Từ lúc tôi tỉnh dậy đến bây giờ cũng đã được mười sáu tiếng. Cơ thể có chút mệt mỏi, cộng thêm việc lúc nãy ở phòng khám thử đáp ứng với thuốc mới nên bây giờ có chút buồn ngủ.
Tôi vòng tay ôm lấy hai chân rồi tựa đầu vào đầu gối để ngủ một chút. Nhưng lại không hiểu tại sao bộ não của tôi lại rất tỉnh táo, tôi chìm vào giấc ngủ nhưng lại nhận thức được rất rõ ràng mọi việc xung quanh.
"Ủa, Yuki ngủ rồi."
"Chắc là thuốc có tác dụng rồi, chú Dương kê cho Yuki thuốc mới nhẹ hơn thuốc cũ. Thời gian phát bệnh sớm nên không dùng thuốc liều cao nữa."
"Em xin lỗi, để mọi người phải đợi rồi."
"Mày chậm thật đấy Masato. Đi cửa bên phải tao này, Cửu Ngọc đang ngủ rồi."
Tôi im lặng ngồi nghe các anh nói chuyện, thử cử động cơ thể nhưng không hề có phản hồi. Cơ thể của tôi vẫn đang chìm vào giấc ngủ còn nhận thức thì vẫn còn đang rất tỉnh táo.
Bây giờ thì tôi có thể hiểu được trải nghiệm của bệnh nhân được gây mê trước khi phẫu thuật mà lại rất tỉnh táo trong lúc các bác sĩ đang cắt xẻ trên da thịt rồi.
"Cửu Ngọc hôm nay thế nào rồi ạ?"
"Thằng bé ổn, năm nay phát bệnh sớm chứ mọi năm đều tầm giữa, cuối tháng bảy mới như vậy. Hanzawa, trông em có vẻ không hoảng sợ hay ngạc nhiên gì mấy nhỉ. Em bình tĩnh một cách lạ thường luôn đấy."
"Anh hai, đừng nói nữa. Về nhà trước đã."
"Em ngồi im đó! Cả hai đứa đều là em trai của anh, anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của hai đứa!"
Tôi mơ hồ cảm thấy não bộ của tôi cũng bắt đầu mệt rồi. Âm thanh bắt đầu nhỏ dần rồi biến mất không một chút dấu vết.
"Bởi vì em quen rồi, em so với Cửu Ngọc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu."
Tôi lại mơ thấy giấc mơ đó, giấc mơ đã cùng tôi đồng hành suốt sáu năm qua. Trong mơ tôi vẫn luôn như vậy, nếu không phải là bất lực chờ đợi thì cũng bị người khác cầm kéo đâm vào vai hết lần này đến lần khác. Mũi kéo bằng kim loại lạnh lẽo đâm sâu vào da thịt, máu nóng tuôn ra thấm đẫm vào chiếc áo đang mặc.
Tôi giật mình tỉnh giấc, hai mắt mở to nhìn trân trân lên trần nhà. Hô hấp hỗn loạn, cả cơ thể không hề có sức lực để cử động. Tôi thử cử động tay, chân nhưng hình như chúng chẳng nhúc nhích gì cả.
Tôi nằm yên một lúc, bình tĩnh điều chỉnh lại nhịp thở, cảm nhận dòng nóng đang chảy dưới da. Tôi cứ nằm như vậy cho đến khi có người bước vào phòng.
"Con tỉnh rồi à, thấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không?"
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tôi đã tỉnh liền ngồi xuống giường đưa tay vén lại mấy sợi tóc mái dính trên mặt tôi. Tôi nắm lấy tay mẹ, lắc đầu ý muốn nói tôi không sao. Cổ họng vừa đau vừa khô khiến tôi không muốn nói chuyện.
"Được rồi, con nghỉ đi. Để mẹ ra ngoài gọi Masato vào với con, thằng bé lo cho con lắm đấy."
Mẹ tôi nhỏm người đứng dậy tôi liền nắm chặt lấy bàn tay của mẹ, lắc đầu liên tục. Khó khăn lên tiếng nói được hai từ anh hai thì liền bị sặc, ho đến mức khuôn mặt đỏ nhừ cả lên.
Mẹ tôi hơi hoảng, thấy tôi ho liền vỗ lưng cho tôi nhưng mà từ trước đến giờ cứ mỗi khi mẹ tôi lo lắng thì lại không khống chế được sức lực. Lưng tôi bị mẹ vỗ đau đến chảy nước mắt.
"Mẹ ơi, đừng vỗ như vậy. Mẹ còn vỗ nữa thì em con nguy mất." - Anh ba từ bên ngoài chạy vào, kéo mẹ sang một bên giao cho anh Hanzawa. Còn anh ấy thì ngồi xuống bên cạnh tôi, giúp tôi xoa lưng ổn định lại đường thở.
"Anh mà vào chậm chút nữa em sẽ bị mẹ vỗ đến ho ra máu."
Tôi mệt mỏi dựa lưng vào thành giường, nữa đùa nữa thật bắt đầu nói chuyện với anh ba sau khi đã uống được một chút nước. Mẹ nghe tôi nói như vậy thì hừ một tiếng rồi bỏ ra ngoài, tới cửa phòng cũng không đóng. Xem ra chỉ có thể nhờ ba thay tôi dỗ mẹ hết giận thôi.
"Thôi, hai đứa nói chuyện đi. Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn sủi cảo."
"Được rồi, nằm xuống nghỉ đi." - Anh ba đứng dậy, đặt tay lên đầu tôi vỗ nhẹ mấy cái rồi rời khỏi phòng.
"Anh ơi.., ôm em được không?." - Cửa phòng vừa đóng lại tôi liền quay sang nhìn người duy nhất còn lại trong phòng để làm nũng.
"Chúng ta cần phải nói chuyện đã.."
"Nhưng mà em muốn anh ôm em.."
Tôi nhìn anh với mức cảm xúc đã chạm đáy của chính mình. Tôi muốn được anh an ủi, được anh dỗ dành, tôi muốn ôm lấy anh ấy.
Anh đi tới đỡ tôi nằm xuống giường, sau đó lại nằm đè lên phía trên tôi.
Tôi không dám thở mạnh, căng thẳng đến mức không suy nghĩ được gì. Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, từ trán dọc theo sống mũi rồi dừng lại ở môi. Ngón tay tôi di chuyển trên cánh môi mềm, mân mê đến không biết điểm dừng.
"Em tưởng là anh muốn chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau? Sao bây giờ lại thành thế này rồi?"
Tôi hơi đẩy anh ra, tìm cách tránh khỏi cái lưỡi đang quấn chặt lấy từng tấc da thịt trên cơ thể. Bàn tay tôi không hề thành thật với lời nói, nhanh chóng lần tìm mở từng khuy áo sơ mi của anh.
"Lần nào anh muốn nói chuyện, em cũng đều tìm cách trốn đi. Thay vì mất thời gian cho chuyện đó, anh muốn được chạm vào em nhiều hơn."
Động tác không hề chậm lại, tôi nhìn thấy được ham muốn chiếm lấy tôi trong mắt anh nhưng sự ham muốn đó lại không thể tràn ra ngoài như sự dịu dàng mà anh dành cho tôi.
Điều gì đã ngăn cản nó lại nhỉ, là do tôi chưa đủ tuổi chăng?
"Anh ơi, mình làm đi. Được không?" - Bàn tay tôi len lỏi vào từng sợi tóc của anh trong khi anh đang ngậm lấy phần thân dưới của tôi.
Đầu óc tôi mụ mị dần, hoàn toàn đắm chìm trong bể nhục dục mà anh tạo ra. Bàn tay tôi trượt dần xuống, xoa nhẹ cái gáy của anh. Cơ thể tôi run lên nhè nhẹ, đầu óc nhẹ bẫng đi không ít, cơ thể mệt mỏi lại càng thêm mất sức.
"Trong tình trạng này anh sẽ không làm đến cùng cho dù em đã đủ tuổi. Sức khỏe của em tệ lắm đấy, em có biết không?"
Anh nằm trên bụng tôi, bàn tay lại đùa giỡn với hạ bộ đã mềm nhũn. Bàn tay tôi vuốt ve khuôn mặt anh, lướt đi nhẹ nhàng theo từng đường nét mà khung xương hiện rõ. Từng chút một được khắc hoạ rõ ràng vào trong bộ nhớ của tôi.
"Cửu Ngọc, em có thích anh không?"
"Thích chứ."
Tôi không cần suy nghĩ, ngay lập tức trả lời sau khi nghe anh hỏi. Tôi rất thích anh ấy, thích đến mức mỗi lần nhìn thấy anh thì trái tim tôi đều đập loạn xạ đến đau thắt, thích đến mức mỗi khi nhìn thấy anh đều chỉ muốn dính chặt lấy.
"Vậy, so với những người khác thì sao?"
Trong lòng tôi bỗng nhiên có chút hoang mang khó nói. Tôi chống khuỷu tay xuống giường hơi nhỏm người dậy nhìn người đang nằm trên bụng mình.
"Em không thích nam, cũng không thích nữ. Em chỉ thích anh." - Tôi nói chậm rãi từng chữ một, rõ ràng và rành mạch.
"Em không thấy bất an với anh hay sao?"
"Bất an chuyện gì? Chuyện anh là gay à?" - Tôi ngồi hẳn dậy, đẩy anh nằm xuống giường.
Tôi có bất an không...
Có chứ, tôi đã luôn bất an từ lúc tôi nhận ra bản thân thích anh nhiều đến thế nào. Thậm chí tôi còn cho rằng đây là tác dụng phụ do tôi dùng thuốc điều trị lâu dài mà có, hoặc là tôi lại phát sinh thêm chứng bệnh mới.
Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích cái đẹp, tôi yêu nó đến một cách cố chấp. Tôi không thích nam, cũng không thích nữ. Tôi không hề có cảm xúc đặc biệt với bất kỳ một giới tính nào, tôi chỉ yêu thích cái đẹp mà thôi.
Yêu thích đến một cách cố chấp.
Tôi được sinh ra trong một gia đình mà ai cũng đều có nhan sắc vượt trội hơn bình thường, luôn được chiều chuộng để có thể làm mọi việc theo ý mình. Tuy rằng việc dạy dỗ cũng rất nghiêm khắc nhưng hầu như cũng không ảnh hưởng mấy đến cách mà tôi hưởng thụ cuộc sống.
"Em không giống anh. Chúng ta vốn không phải là cùng một loại người." - Anh nằm lên đùi, úp mặt vào bụng tôi. Vừa hôn, vừa cắn. Ngứa ngáy đến tê dại.
"Là tự anh nói anh yêu em trước, còn nói em đừng đẩy anh cho người khác. Bây giờ mới qua có vài ngày anh lại đổi ý rồi?"
"Anh không có, anh chỉ... Anh chỉ muốn em suy nghĩ kỹ một chút. Anh không muốn em sau này lại hối hận." - Anh ngồi bật dậy, hai tay nắm lấy bả vai của tôi.
Ánh mắt anh trộn lẫn nhiều loại cảm xúc với nhau, có lo lắng, hoảng sợ, có cả tình yêu và sự dịu dàng luôn dành cho riêng tôi.
"Anh thật sự xem em thành một đứa trẻ sẽ mặc kệ cảm xúc của mình để cho anh đùa giỡn đấy à Hanzawa?" - Tôi nhìn anh một lúc rồi đứng dậy rời khỏi giường. Với tay lấy quần áo trên giường mặc lại như cũ.
Cả cơ thể tràn ngập sự tức giận cùng tổn thương. Tôi không nhịn được, nhưng không thể khóc ở đây, nhất là trước mặt người đã làm tôi tổn thương.
Phải rời khỏi cái nơi chết tiệt này trước đã.
"Cửu Ngọc, đợi đã. Anh không nên nói với em những câu như vậy.. anh xin lỗi, đừng bỏ anh lại lần nữa.. xin em đấy."
Anh ôm lấy tôi từ phía sau, còn ôm rất chặt. Tôi không cử động được, cơn tức giận cứ nghẹn chặt lại ở cổ khiến tôi rất khó chịu.
Không khóc ra được, hoàn toàn không khóc được.
Bao tử của tôi lại bắt đầu cồn cào, vị chua của axit dạ dày sộc lên khiến tôi choáng váng. Cảm giác buồn nôn kinh tởm tràn ra cả khoang miệng. Nhưng trong suốt mười tám tiếng đồng hồ qua trừ truyền dịch dinh dưỡng thì trong bụng tôi hoàn toàn không có chút gì bên trong.
"Cửu Ngọc.."
Tôi phải dựa vào anh thì mới có thể đứng vững, dịch tiêu hoá cùng nước theo đường thực quản trào ra ngoài ướt đẫm cái áo thun mà tôi đang mặc. Vẫn may, không làm ướt thảm lót sàn bên dưới. Tôi đưa tay lên lau miệng. Trong miệng vừa chua, vừa chát chỉ khiến tôi càng thêm mệt mỏi.
"Anh bế em đi tắm rửa trước."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ tôi cùng anh xuống nhà ăn tối. Anh hai cũng vừa đi làm về, mẹ lại bận soạn thảo văn kiện nên sẽ ăn sau. Buổi tối trên bàn ăn chỉ có bốn người chúng tôi ngồi ăn với nhau.
"Anh đã quyết định cho em ăn cháo sao lại còn hỏi em muốn ăn cái gì?" - Tôi nhìn chén cháo bát bảo trên bàn rồi lại nhìn anh ba.
"Gần hai mươi tiếng em chưa ăn gì rồi, ăn chút cháo trước đi. Khuya đói bụng thì tự xuống nấu mà ăn, anh làm sẵn để trong tủ lạnh rồi."
"Vâng."
Tôi ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cầm muỗng xúc một thìa cháo lên bỏ vào miệng. Không nếm ra được vị gì cả, chỉ thấy trong miệng vừa chua, vừa chát. Tôi hơi chần chừ, nhưng cũng cố gắng ăn cho hết chén cháo trước mặt rồi chạy về phòng trước.
Tôi mở cửa ra ngoài ban công, kê thêm mấy cái gối vào bên trong ghế quả trứng để có chổ dựa, cẩn thận cầm thêm cái chăn mỏng cho dù đang là mùa hè. Tôi cuộn tròn người trên ghế mở điện thoại xem twitter.
Từ hôm anh tỏ tình với tôi đến nay đã được hai ngày rồi. Trong hai ngày này tôi hết đi bệnh viện để kiểm tra thì lại đến phòng tham vấn nhận trị liệu. Bận đến mức không thể ngủ, hay nói đúng hơn là lại mất ngủ đến khó chịu.
Phần trực tiếp ngày hôm đó anh vẫn chưa xoá đi, theo thói quen mỗi khi stream xong qua một ngày anh đều sẽ xoá. Nhưng bây giờ lại có một ngoại lệ, mà cái ngoại lệ này còn kéo theo cả một trận cãi nhau bên dưới nó nữa.
The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101)
Trực tiếp - dd/mm/yy - R:S 3VS3
Fan1: tôi thất tình rồi ಥ‿ಥ
Fan2: tại sao tỏ tình lại còn phải stream cho người khác xem vậy???? (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Fan3: ngọt chết tôi rồi!! Riru khóc rồi, em bé đáng yêu khóc mất rồi ミ●﹏ミ
Fan4: Riru trong tưởng tượng của tôi là một thiếu gia nhỏ lạnh lùng không thích nói chuyện cơ, nhưng không ngờ được Shinraj ôm lại biến thành em bé mềm mại thích làm nũng thế này.
Fan6: quen nhau trước, tỏ tình sau?? @Shinrajx_1101 anh xem Riru nhà chúng tôi là cái gì vậy hả?
Fan4 reply Fan6: hồi trước bồ kể chuyện bồ gặp được hai người họ ở quán café phải hơm?
Fan8 reply Fan6: Shinraj nhà chúng tôi làm sao? Quý quá thì đem Riru nhà mấy người về mà cất đi!
Fan6 reply Fan4: đúng rồi, là tui nè. Lần nữa được nghe lại giọng em bé tui phấn khích muốn xỉu.
Fan10 reply Fan6: tui cứ tưởng hai người họ không hợp nhưng mà xem stream thấy ngọt xỉu luôn á. Em bé thơm lên má Shinraj một cái mà tui muốn nhào vô đá ổng đi để thế chổ ghê.
Fan4 reply Fan8: thôi biến giùm đi má.
Fan10: Riru nhìn bé xíu, còn mặc cái áo to ơi là to nên càng nhỏ hơn. Không biết có phải đang mặc áo của đại thần không (≧▽≦)
Fan4 reply Fan10: bà nói tui mới để ý, cái áo to chắc phải gấp hai lần thằng bé luôn.
Bai_bling_bling: đại thần à, nếu anh dám bắt nạt Riru thì cả hội Unchanged Heart sẽ không để anh yên đâu! ┻┻︵ヽ(`Д´)ノ︵┻┻
Fan4 reply Bai_bling_bling: không phải Riru ở hội Flawless Crystal sao?
Fan6 reply Fan4: Flawless Crystal tan rồi. Giờ Riru qua bên một hội mới toanh luôn là Unchanged Heart ấy.
Bai_bling_bling reply: mọi người quý Riru thì có thể flw @RiruSilverSnake để cập nhật thông tin nha.
14756 bình luận khác
[Thông báo: The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101) đã đánh dấu bạn trong một trạng thái mới.]
Tôi nhìn thông báo nhảy xuống từ thanh cửa sổ bật lên trên màn hình điện thoại, tôi lại theo thói quen nhấn vào để xem.
The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101)
Everywhere I'm looking now
I'm surrounded by your embrace @(RiruNoReal) Silver Moon
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
Fan1: đại thần đừng phát cơm chó nữa!!
Fan6: ui, twt của Riru kìa.
Fan4 reply Fan6: Riru không duyệt flw thì không xem được đâu.
Fan6 reply Fan4: sầu ಥ‿ಥ
Fan3: (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩___-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩) tôi cũng muốn được yêu đương như người ta lắm.
Fan10: mắt Ruri tròn với trong veo, soi thấy bóng của Shinraj trong đó luôn.
Fan6 reply Fan10: người anh em thị lực tốt đấy.
Fan2 reply Fan10: tải hình về soi thì đúng là thấy bóng của Shinraj thật:))))))
Fan10 reply: mà sao đại thần chỉ đăng mỗi cặp mắt của em bé thôi vậy Ó╭╮Ò
Fan3 reply Fan10: lông mi của ẻm còn dài hơn của tui TT - TT
Fan8: là ai cũng biết hay chỉ có mình tui tới giờ mới biết Riru là con trai vậy??
Fan10 reply Fan8: bồ không cô đơn, tới hôm Shinraj stream thì tui mới biết Riru là con trai.
Fan6 reply Fan8: tui đoán được từ trước rồi. Hồi nữ thần Dance Flower tỏ tình với Shinraj thì anh ấy cũng đã nói rõ bản thân chỉ thích con trai rồi.
Fan8 reply Fan6: là hồi nào vậy???
Fan5 reply Fan6: à lúc game kỷ niệm nữa năm đúng không? Nữ thần bị từ chối xong cũng nghỉ game luôn. Lúc đấy cứ tưởng Shinraj tìm lý do thôi, ai ngờ lại là gay thật.
136 bình luận khác
Tôi vứt điện thoại sang một bên, mệt mỏi tựa đầu vào đầu gối mà nghỉ ngơi một lúc. Nếu còn không giải quyết thì những chuyện này sẽ bóp chết tôi mất.
Tôi im lặng nhìn ra ánh đèn đường phía xa, gió mùa hè đem theo hơi nóng thổi tới tán cây vang lên mấy tiếng ào ào như thác đổ.
"Tối rồi, vào phòng thôi em."
Tôi uể oải quay sang nhìn người đối diện trước mặt, tôi còn chẳng ý thức được anh ấy vào phòng từ lúc nào. Tôi vươn tay chạm vào khuôn mặt đã luôn khiến tôi bối rối suốt một năm qua, cảm xúc hỗn tạp không thể lý giải.
Tôi nhanh chóng rụt tay lại, mùi dầu gội tôi thường dùng vương trên ngón tay. Kì lạ làm sao, cho dù tôi và anh đang ở chung một nhà, dùng chung một bộ sữa tắm và dầu gội, vậy mà tôi vẫn có thể nghe được mùi quýt thoang thoảng toả ra từ da thịt của anh.
Anh nhích tới gần hơn với tôi, không nói tiếng nào liền vòng tay bế tôi lên đi vào trong phòng. Tôi còn cẳng biết có nên phản kháng lại hay không nữa.
"Vẫn giận anh à?"
"Em không có quyền giận anh hay sao?"
"Ý anh không phải như vậy.. Cửu Ngọc, nhìn anh một chút đi."
Anh thả tôi nằm xuống giường, mùi ga giường mới giặt còn thơm mùi nắng, mùi nước xã mềm ngọt như kẹo bông. Tôi vòng tay qua cổ ôm lấy anh, tự nhấn chìm mình vào nụ hôn sâu không có điểm dừng. Thật sự, nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tranh đó của anh thì tôi lại không còn một chút chủ kiến nào hết.
"Đã hết giận anh chưa?"
"Còn lâu đấy!"
Anh không nói thêm gì, chỉ mỉm cười rồi vùi đầu vào hõm cổ tôi. Thật sự đẹp đến khó tin. Tôi luồn tay mình vào tóc anh, suối tóc đen mượt mềm như lụa chảy qua kẻ tay rồi rơi xuống, chỉ để lại mùi dầu gội trên ngón tay.
"Hôm nay anh không stream à?"
"Nếu em không thích thì anh sẽ không stream. Đó chỉ là thú vui cá nhân thôi, em quan trọng hơn nhiều."
Tôi vòng hai chân lên hông anh rồi siết chặt lấy, ép sát người anh vào cơ thể của tôi. Thật muốn đem anh ấy nuốt vào bụng, vĩnh viễn ở trong cơ thể tôi như cách anh đã trốn trong lòng tôi rồi khiến tôi nhung nhớ suốt một năm qua vậy.
"Vậy thì cứ lấy máy em đi, em xem anh chơi. Em vẫn còn mệt không muốn ngồi máy đâu."
"Mai anh không cần phải đến lớp ôn thi, trễ một chút rồi mình chơi nhé."
"Vâng~"
Anh kéo tôi ngồi dậy, bởi vì tóc tôi vẫn còn ẩm nên anh liền tìm máy sấy tóc rồi sấy giúp tôi. Cảm giác từng ngón tay của anh luồn vào tóc khiến tim tôi mềm đi không ít, trong lồng ngực giống như có dòng nước ấm đang len lỏi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, từ từ làm dịu đi sự khó chịu mà tôi phải chịu đựng.