Mặt Trăng

Chương 16: Little BEast




"Dấu ấn nổi lên rồi? Con nói với em không sao đâu. Bây giờ mấy đứa đi ngủ đi, đừng thức nữa. Con sắp phải thi đại học rồi, phải chú ý sức khỏe."

Tôi nằm trên giường càng nghĩ càng khó chịu, chỉ có thể điều chỉnh lại tư thế nằm trốn sau lưng anh Hanzawa, vòng tay ôm lấy eo của anh ấy, cảm giác ôm rất vừa tay.

"Con biết rồi. Mẹ đừng lo, Yuki hơi sốc một tí thôi. Bây giờ cả phòng con toàn mùi sơn trà nồng đến khó tin luôn." - Anh ba mở loa ngoài rồi để điện thoại xuống giường để tôi cũng có thể nghe được giọng của mẹ.

"Rõ ràng tới vậy rồi à.. Yuki sinh vào tháng mười hai ngay mùa sơn trà đỏ nên mùi hương cũng sẽ nồng hơn những người khác sinh vào tháng mười một.."

"Có cần phải gọi về cho cậu không mẹ?"

"Đợi hai hôm nữa mẹ về rồi mình nói chuyện nhé cục cưng. Hai đứa ngủ sớm đi, nhắc em đừng có suy nghĩ lung tung."

"Vâng, con biết rồi.."

Anh ba tắt điện thoại rồi kéo tôi đứng dậy, trực tiếp muốn kéo áo tôi lên. Nhưng khi tay anh ấy chỉ mới vừa chạm vào vạt áo thì tôi liền bị anh Hanzawa kéo ngược về phía anh ấy.

"Mày định làm cái gì?"

"Mày lại lên cơn à? Nó là em trai tao đấy, mày nghĩ tao sẽ làm gì?" - Hai hàng lông mày của anh trai tôi nhíu lại như muốn dính chặt vào nhau, bàn tay vô định giữa không trung rút về rồi thả xuống.

"Xin lỗi.. do tao không muốn thấy người yêu của mình bị đụng chạm thôi."

"Thế thì xui cho mày rồi, thằng nhóc này thích ôm ấp lắm đấy. Về nhà lớn còn kinh khủng hơn, một đám con nít bu vào trái ôm, phải ấp nhìn như một dàn hậu cung luôn."

"Anh nói ít thôi Tần Phong Diệt!"

Tôi với chân đá anh ba một cái nhưng anh ấy lại nhanh chóng né được. Tôi bị anh Hanzawa ôm cứng lại nên cũng chẳng động vào được anh ấy.

"Vậy mày chụp lại cái vết bớt cho tao đi."

Anh ba đưa điện thoại cho anh Hanzawa, cứ như vậy tôi tự giác kéo áo lên để anh chụp lại vết bớt màu hồng ở phía dưới thắt lưng bên trái.

"Hình đuôi cá, còn có trăng lưỡi liềm. Chúc mừng em đã trúng giải độc đắc của cả họ nhé." - Anh ba nhận lại điện thoại, chăm chú nhìn vào tấm hình vừa được chụp.

"Nghe giọng anh hào hứng như thế, hay là em đổi cho anh nhé." - Tôi ngồi trên đùi anh Hanzawa, vừa nghịch bàn tay của anh ấy vừa nói chuyện với anh ba.

"Nếu đổi được thì anh cũng muốn đấy nhưng mà anh không thích bị thiên lôi đánh đâu."

Tôi ủ rũ rời khỏi phòng anh ba, tâm trạng không có cách nào tốt lên được. Đoạn đường về phòng chỉ cách có vài bước chân nhưng lại cảm thấy vô cùng xa vời.

"Cửu Ngọc, em muốn đi ngủ chưa?"

Tôi nhìn anh Hanzawa đang đi bên cạnh rồi lắc đầu. Đi trước một bước mở cửa vào phòng nằm dài xuống giường. Trong phòng không mở đèn, chỉ có đèn ngủ màu vàng mờ đến mức cái gì cũng không nhìn rõ.

Tôi nhìn lên trần nhà, rồi lại lật người nhìn về phía cửa kính dẫn ra ban công. Đèn đường màu vàng cam hiu hắt rơi vào trong phòng qua kẻ hở của rèm cửa màu xám nhạt, tạo thành một vệt sáng trên thảm lông trải sàn.

"Ha, cứ muốn chọn ai thì chọn sao.." - Tôi ngồi dậy, nhìn quanh quẩn trong phòng để tìm xem anh Hanzawa đang ở đâu.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt của anh, làm cho sống mũi cao và thẳng kia càng thêm hiện rõ. Đôi mắt hoa đào hẹp dài chăm chú nhìn vào màn hình không rõ là đang xem cái gì.

Tôi chớp mắt mấy cái, sau đó lại rời khỏi giường tới bên cửa kính, kéo cửa mở để đi ra ngoài ban công. Trời cũng đã khuya, hơi lạnh trong không khí cũng dần hiện rõ.

Tôi ngồi co chân trên cái ghế trứng cút yêu thích rồi phóng tầm mắt về nơi xa xăm, cũng không rõ bản thân đang chờ mong chuyện gì.

"Giận anh rồi sao?"

Tôi thu lại tầm mắt nhìn người trước mặt, bàn tay không thể khống chế đưa đến vuốt ve sống mũi của anh.

"Em không có giận anh."

"Vậy có thể nói cho anh nghe chuyện gì đã khiến em phiền lòng được không?"

Anh nắm lấy bàn tay của tôi, nhìn bàn gầy nhỏ của mình nằm trong lòng bàn tay của anh bỗng nhiên tôi cảm thấy thật lạ lẫm. Tôi cử động ngón tay cái, vuốt ve mu bàn tay của anh.

"Em chỉ.. hơi buồn một chút thôi."

Trong đầu tôi có rất nhiều thứ không rõ, rất muốn nói ra. Nhưng mà cho dù có cố gắng sắp xếp câu từ như thế nào đi chăng nữa thì những thứ đó vẫn kẹt lại trong đầu và nghẹn ứ nơi cổ họng.

"Hơi buồn ngủ rồi sao?"

"Em cắn anh bây giờ!"

Tôi hơi quạu lên, đánh một cái vào vai anh. Vậy mà lại không giận, còn dịu dàng xoa đầu tôi.

"Anh biết là em đang khó chịu, nhưng mà mẹ cũng nói đợi mẹ về thì sẽ nói chuyện với em. Đi ngủ thôi nào, còn thức nữa thì em không cao lên được đâu."

"Đừng có lấy chuyện cao, thấp ra đè em! Ba và hai anh trai em cao như vậy thì em không thể nào thấp được, em vẫn còn trong tuổi ăn, tuổi lớn đấy!"

Nghe anh nhắc tới chuyện chiều cao tôi lại có chút bực mình. Hai anh trai của tôi sớm đã cao hơn mét tám, anh hai cao hơn anh ba một chút. Còn tôi hiện tại vẫn chưa được mét bảy.

Ôi cái tính di truyền chết tiệt, có khi nào việc phân chia gene của tôi bị lỗi ở khâu bắt cặp rồi không?..

"Đi ngủ thôi nào bé con. Khuya lắm rồi, nếu khó ngủ thì để anh ôm em."

"Em muốn hôn anh."

"Gần đây em bạo dạn quá nhỉ. Vào phòng đã, anh không muốn em bị cảm lạnh đâu."

Tôi ngoan ngoãn đứng dậy theo anh vào lại trong phòng. Cửa kính đóng lại, tấm rèm dày cũng được thả xuống ngăn cách mọi âm thanh và ánh sáng bên ngoài đang cố len lỏi vào phòng. Tôi mau chóng trèo lên giường nằm vào phía trong để lại chỗ bên ngoài cho anh.

"Bé con, còn chơi điện thoại nữa sao?"

Tôi vừa cầm điện thoại lên, còn chưa kịp làm gì thì đã bị anh bắt quả tang. Tôi chậm chạp đưa điện thoại cho anh, sau đó ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp ngang ngực.

"Ngoan lắm, bé ngoan thì phải được thưởng chứ nhỉ.. em muốn bắt đầu từ chổ nào?"

Anh nằm xuống bên cạnh tôi, mùi quýt thoang thoảng cứ bám lấy tôi không buông. Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của anh chạm vào gò má, tôi liền kéo mền lên cao thêm một chút, kéo lên tới tận chóp mũi.

"Em muốn.. được ở trong tim của anh.. Giống như anh hằng ngày đều trốn trong tim của em vậy.."



Tôi ôm lấy anh, hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng mà anh dành cho tôi. Hạnh phúc cho đến tận bây giờ vẫn không thể nhìn thấy được điểm khởi đầu cũng như kết thúc.

Tựa như sáng sớm vén bức rèm cửa sổ, ánh dương chiếu rọi vào bên trong, tuy rằng không thể chạm lấy nhưng cũng đủ ấm áp cả căn phòng.

Tôi gối đầu trên tay anh, dần dần chìm vào giấc ngủ một cách rất dễ chịu.

Tôi ngủ một giấc dài cho đến khi tự mình tỉnh lại. Tôi đã có giấc ngủ bình yên đầu tiên sau sáu năm phát bệnh. Một giấc ngủ đầy đủ, không nằm mơ, không tỉnh giấc nữa chừng và cũng không bị kiệt sức khi tỉnh dậy.

Tôi rời khỏi giường, lấy một bộ đồ mới rồi đi tắm. Lúc tôi đưa tay lên dụi mắt liền bị cộm đau, nhìn lại thì trên ngón giữa không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một chiếc nhẫn.

Tôi hoang mang nhìn cái nhẫn không biết ở đâu ra lại ở trên tay mình. Chiếc nhẫn màu đen tuyền, thiết kế giống như những cành cây khô đan vào nhau. Trên nhẫn có một viên đá nhỏ màu xanh lam đậm ở giữa, xung quanh còn có bốn viên đá nhỏ xíu nằm rải rác trên thân.

Sau khi tắm rửa xong tôi liền quay về phòng, lục trong tủ trang sức lấy ra một sợi dây chuyền bạc trơn. Lồng chiếc nhẫn vào dây chuyền rồi đeo lên cổ, tôi giấu chiếc nhẫn phía sau cổ áo thun để tránh bị chú ý. Chuẩn bị xong rồi tôi mới cầm theo điện thoại đi xuống dưới lầu.

"Dậy rồi à? Đói bụng chưa, anh nấu sủi cảo cho em."

"Vậy cho em xin một chén."

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ba, ôm lấy tay anh ấy rồi dựa vào. Trên người anh ba có mùi hoa quỳnh rất nhạt, thơm dìu dịu rất khó phát hiện.

"Này, ôm cứng như thế thì ai nấu nướng được gì nữa hả?"

"Một tí thôi. Cho em ôm một tí." - Tôi vẫn ôm chặt lấy tay anh ba, mặc kệ việc bị anh ấy đẩy ra.

"Thằng nhóc này, sao em thích mấy trò ôm ấp thế hả? Mười sáu tuổi rồi đó, có còn nhỏ nữa đâu?"

"Em thích!"

Tôi ôm anh ấy thêm một lúc rồi mới buông tay, nằm dài xuống sofa nghịch điện thoại. Tôi vào discord xem thông tin mới của hội. Sau hôm bang hội chiến tôi gần như chẳng vào game và cũng không nói chuyện với ai trong hội.

Kể cả chị Rafa và Bailing.

Trong hội lại có thêm vài người mới, lực chiến và trang bị cũng khá ổn. Nếu đưa vào đội chủ lực của trận chiến sắp tới thì cũng có thể tránh được tình trạng bị thủng hàng phòng ngự như trận đánh trước đó. Nhưng tôi lại không có thói quen dùng người mà bản thân không thấy chắc chắn.

Tôi thoát discord chuyển sang twitter. Từ sau Noel năm ngoái twitter của tôi không hề được cập nhật thêm gì. Tôi vốn không thích mấy trò tương tác trên mạng xã hội này lắm, cảm giác bị xoi mói từng chút một thật sự không dễ chịu chút nào.

Tôi kiểm tra thông báo của twitter, cả ba và mẹ đều không có gì mới đáng để xem. Anh hai thì càng khỏi, ngoài việc chụp lại một góc mỗi nơi anh ấy đi rồi đăng lên thì cũng không có gì mới mẻ cả. Anh ba thì đang tạm khoá tài khoản đợi thi đại học xong sẽ mở lại sau.

Vẫn còn một người tôi vẫn chưa xem qua. Nhưng lại chần chừ không biết nên hay là không nên xem. Anh ấy có quá nhiều mặt mà tôi không biết, có quá nhiều mặt mà tôi chưa từng tiếp xúc đến.

Tôi chỉ quen thuộc với một Hanzawa luôn phớt lờ nhưng vẫn ân cần chăm sóc tôi.

Tôi chỉ quen biết với một Shinraj tuy lạnh lùng nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho tôi những điểm tôi không hiểu.

Tôi chỉ thân thiết với một Masato luôn dành cho tôi sự dịu dàng ngọt ngào và ấm áp như dòng nước.

Tôi vô thức lướt xem dòng thời gian của anh. Bài đăng mới nhất là vào rạng sáng nay, nhìn vào tấm hình anh đăng tôi lặng lẽ ấn lưu về điện thoại. Cũng đã biết được chiếc nhẫn trên tay mình là từ đâu mà xuất hiện.

The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101)

Yêu chỉ là yêu, nắm chặt rồi liền không muốn buông tay ra nữa… @(RiruNoReal) Silver Moon

[Hình ảnh]

Fan4: tôi xin từ chối chén cơm chó này!!!

Fan6: tay Riru bé tí kìa!!!! Đáng yêu quá trời ơi!!!

Fan5: rất tò mò không biết hai người ở nhà của đại thần hay là nhà của Riru?

Fan4 reply Fan5: bộ ga giường này chắc chắn là ở nhà Riru. Đại thần thường dùng màu tối chứ không có dùng màu sáng thế này đâu.

Fan6 reply Fan5: ông xem mấy tấm hình cũ ấy, đại thần thường dùng mấy màu đen, xám, xanh dương đậm.. còn trong hình là màu xanh nhạt nên chắc chắn là ở nhà của Riru rồi.

Fan10: nhìn tay là biết con nhà giàu không quen chịu khổ rồi.

Fan4 reply Fan10: bây giờ đồ dưỡng da đầy ra đấy, siêng năng một chút thì ai cũng là con nhà giàu.

Fan9: nhẫn đẹp ghê, thiết kế đơn giản mà nhìn sang phết.

Fan2: muốn biết Riru dùng kem dưỡng da tay hãng nào ghê (⁠ㆁ⁠ω⁠ㆁ⁠)

Silver Moon (@RiruNoReal) reply Fan2: là January của In.FH ạ

Fan4 reply RiruNoReal: em bé rep bồ kìaaaaaa @Fan2

Fan3 reply RiruNoReal: giá một týp 100g tới tận sáu trăm luôn đó bé ơi ಥ⁠‿⁠ಥ

RiruNoReal reply Fan3: nếu mua vào hoạt động mùa xuân thì sẽ có chiết khấu và tặng thêm sample đấy ạ.

Fan2 reply RiruNoReal: chời ơi~ cảm ơn em bé~

Fan3 reply RiruNoReal: cảm ơn bé bi, hun một cái nè (⁠っ⁠˘⁠з⁠(⁠˘⁠⌣⁠˘⁠ ⁠)

"Anh ơi, em đói bụng rồi." - Tôi tắt điện thoại, đưa chân ra khều anh ba đòi ăn.

"Lên gọi anh hai dậy đi, anh đi nấu sủi cảo."

"Vâng~"

Anh ba tắt tivi rồi đi vào trong bếp. Tôi cũng nhanh chóng ngồi dậy rồi chạy lên tầng một tìm anh hai.

Tôi gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng anh hai trả lời. Tôi gõ thêm lần nữa rồi trực tiếp mở cửa đi vào. Bên trong phòng khá tối, tôi bước tới kéo mở một bên rèm cửa rồi nhảy lên giường nằm bên cạnh anh hai.

"Anh hai ơi, dậy đi nè." - Tôi dùng tay nắm lấy vai anh hai mà lắc, cố gắng gọi anh ấy tỉnh dậy.

"Không dậy, anh vẫn còn muốn ngủ." - Anh hai trở mình cố gắng tránh khỏi tôi, còn kéo chăn lên trùm kín đầu.



"Dậy đi anh, em đói bụng rồi. Anh không dậy thì ai ăn cơm với em?" - Tôi kéo chăn ra khỏi tay anh hai. Trực tiếp ngồi lên bụng anh ấy, liên tục dùng ngón tay chọt vào má anh.

"Được rồi, anh dậy đây cục cưng.. ôm một cái nào~"

Tôi leo xuống khỏi người anh hai, đứng xuống sàn nhà cố gắng kéo anh ấy ngồi dậy, rồi mới ôm anh ấy một cái.

"Yuki à, mùi sơn trà nồng lắm rồi. Mấy hôm tới em tạm thời ở nhà đừng ra ngoài, đợi Hana đem thuốc ức chế tới đã."

"Bình thường em cũng toàn ở nhà mà.. nói như vậy thì bình thường thuốc mẹ uống đều là thuốc ức chế mùi hương ạ?"

"Ừ, bởi vì mùi hương quá đặc trưng nên gây ra rất nhiều phiền phức. Do em không biết thôi, mùi sơn trà trên đảo nhà chúng ta không giống với mùi sơn trà được trồng ở những nơi khác đâu." - Anh hai thả tôi ra rồi bắt đầu vươn vai để thư giãn gân cốt.

Tôi chạy bước nhỏ theo sau lưng anh hai vào tận nhà vệ sinh, đứng ở ngoài cửa đợi anh ấy đánh răng, rửa mặt. Trong đầu treo đầy những câu hỏi linh tinh nhưng tôi lại chẳng nói được câu nào.

"Khác nhau ở điểm nào ạ?"

"Sơn trà ở Kujirai là hoa được dùng để dâng lên thần linh. Em còn nhớ bụi sơn trà phía sau nhà chính không?"

"Chính là bụi sơn trà lớn ơi là lớn mọc thành vòm dẫn ra khu biển tư nhân nhà mình ạ?"

"Ừ, bên dưới bụi sơn trà đó chính là huyệt của Thánh Vương. Còn chính xác là nhà mình thờ ai thì đợi mẹ về rồi nói cho em biết."

Tôi có chút đứng không vững, lượng thông tin cần phải tiếp nhận thật sự quá nhiều. Tôi cố gắng sắp xếp lại chúng, cũng nhứ tìm cách lục lọi trong trí nhớ xem từ nhỏ cho đến tận bây giờ tôi có quên mất điều gì hay không..

"Em.. em thật sự có một chút không tiêu hoá nổi số thông tin này.."

"Anh nhớ lúc hồi ông ngoại còn sống có kể, lúc mẹ nhận quyền kế thừa cũng nói giống như em vậy đó. Hoàn toàn chẳng biết gì, cứ như vậy mà ngồi lên cái ghế chủ gia tộc. Sau cùng mẹ vẫn làm rất tốt đấy thôi nên em đừng quá lo lắng. Em vẫn còn anh và Natsu bên cạnh mà."

Anh hai thay đồ rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, nắm lấy tay tôi kéo tôi rời khỏi phòng đi xuống lầu. Trong nhà bếp anh ba sớm đã nấu xong xủi cảo, chỉ còn đợi tôi với anh hai xuống ăn nữa thôi.

"Chà, đúng là chỉ có Yuki mới gọi được anh dậy thôi nhỉ. Bình thường em gọi anh đều không dậy, còn dùng gối đánh em!"

"Em nói ít thôi, lo mà ăn phần của em đi!"

Anh hai búng vào trán anh ba một cái rồi mới ngồi vào ghế. Thấy tôi vẫn còn đứng yên một chổ liền kéo tôi ngồi xuống ghế bên cạnh. Mùi thơm của nước dùng cùng nhân tôm, thịt bốc lên lấp đầy cả căn phòng khiến tôi nhận ra bụng mình đang đói đến mức nào.

"Em chỉ muốn cả đời được làm một con cá mặn thôi." - Tôi ngồi vào bàn, bắt đầu ăn sủi cảo. Nước dùng nóng hôi hổi, vỏ mỏng, nhân nhiều cắn đến ngập răng. Nước ngọt từ thịt và tôm được vỏ bánh giữ lại tràn đầy trong khoang miệng.

"Em bây giờ không phải đã là một con cá mặn được cưng chiều rồi à? Đừng nói tới khối tài sản nhà mình, mỗi sổ tiết kiệm của Masato thôi cũng đủ cho em làm cá mặn tới hết đời rồi." - Anh ba vừa nói, vừa múc thêm vào chén của tôi một vá sủi cảo đầy ú ụ.

"Xem có ai làm anh trai như em không? Yuki là người thừa kế đấy, một cái đảo thôi cũng đủ nuôi ba đời ăn không cần làm rồi. Tự làm cá mặn không sướng sao? Còn cần phải chờ vào tiền của người khác?"

Anh hai dùng đũa gắp một miếng đồ chua bỏ vào miệng, sau đó liền trở đầu đũa gõ vào đầu anh ba kêu "cách" một tiếng. Tôi không dám lên tiếng, lặng lẽ ngồi yên ăn sủi cảo trong chén, còn len lén múc bớt mấy viên bỏ qua chén của anh hai.

Thời gian chậm chạp trôi qua, cứ yên bình như vậy hết một ngày, rồi lại một ngày.

Đến rạng sáng ngày thứ ba, mẹ tôi trở về. Không nói không rằng đi thẳng lên phòng, kéo tôi ngồi dậy chuẩn bị quần áo với vài món đồ cần thiết.

Tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, chỉ vội vàng gom theo laptop, điện thoại và vài món đồ điện tử khác bỏ vào balo rồi mơ màng cùng mẹ đi xuống lầu.

"Thánh nữ, máy bay và tàu cá nhân đều đã chuẩn bị xong. Có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

"Rei xếp đồ lên xe đi, chúng ta cố gắng về sớm một chút. Mùi hương trên người Yuki nồng quá rồi, phải về đảo tẩy rửa trước đã."

Tôi phải dựa vào người anh ba thì mới có thể đứng vững, hai mắt vừa đau vừa rát đến khó chịu. Nhìn giờ trên điện thoại chỉ mới hơn hai giờ sáng càng làm tôi cáu điên, răng nghiến chặt đến mức phát ra mấy tiếng đến lạnh sống lưng.

"Bình tĩnh đi nào, thi xong anh sẽ về đảo chơi với em. Bây giờ em về cũng sẽ có cả đống việc để làm đấy."

"Em đang ngủ rất ngon luôn í." - Tôi xoay người lại ôm chặt lấy anh ba, đầu nặng như chì vì cơn buồn ngủ khiến tôi khó chịu.

"Yuki đi thôi con, tranh thủ đi sớm một chút. Natsu ở nhà nhớ giữ sức khỏe để còn thi đại học đấy."

"Con nhớ rồi. Em đi ngoan, nhớ nghe lời mẹ đó."

Mẹ nắm lấy tay tôi, cố gắng tách tôi ra khỏi anh ba. Dù muốn hay không muốn tôi vẫn phải miễn cưỡng thả tay ra để đi theo mẹ.

Vừa ngồi lên xe tôi đã tựa vào góc ngủ đến không biết gì. Xe chạy đến chổ nào, dừng ở đâu, làm cái gì tôi cũng không biết. Ngủ say đến mức không thể nhận thức rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Cho đến khi tỉnh lại thì tôi đã ở trên du thuyền cá nhân của mẹ, hơn nữa tuyến đường về đảo Kujirai cũng đi được hơn một nữa đoạn đường.

"Cậu chủ tỉnh rồi. Thánh nữ cũng đoán cậu chủ sẽ tỉnh dậy sớm, cậu đợi một lát để tôi đi gọi thánh nữ."

Tôi nhìn theo bóng người làm vừa đi ra khỏi phòng, không vội ngồi dậy, chỉ cố gắng tìm xem điện thoại ở đâu. Mất một lúc tôi mới phát hiện điện thoại được đặt trên ghế sofa cùng với balo đựng laptop.

Tôi uể oải ngồi dậy, vươn vai vài cái rồi mới thong thả xuống giường đi đến sofa lấy điện thoại. Hơn hai giờ chiều, không ngờ chỉ ngủ một giấc thôi mà đã mất hết mười hai tiếng rồi.

[Tin nhắn - Mon Soleil: đi chơi vui nhé bé con, tới nơi nhớ gọi cho anh.]

[Tin nhắn - Le frère aîné: nhớ nghe lời mẹ, đừng có ôm Silver đi ngủ đấy!]

[Tin nhắn - le frère aîné: đợi anh thi xong sẽ về chơi với em, nhớ ăn uống đầy đủ nha.]

"Yuki dậy rồi à? Có bị mệt lắm không con?"

"Không đâu ạ.."

Tôi cầm điện thoại quay trở lại giường nằm úp xuống. Tranh thủ trả lời mấy tin nhắn được gởi tới chật cứng.

"Mẹ xem nào, mùi hương ổn định hơn nhiều rồi. Còn hai tiếng nữa là về đến nhà, con ráng thêm một lúc nhé." - Mẹ bước tới, ngồi xuống giường bên cạnh tôi cẩn thận đánh giá mùi hương sơn trà trên người tôi.

"Vâng... Mà mẹ ơi, chính xác là con cần phải làm cái gì vậy ạ?" - Tôi đặt điện thoại qua một bên, nghiêng đầu sang nhìn mẹ. Trong lòng tôi, mọi chuyện đều rối như một đống tơ vò không biết phải bắt đầu tháo gỡ từ điểm nào.

"Đợi về nhà rồi chúng ta nói chuyện sau nhé."

Mẹ xoa đầu tôi rồi đi ra ngoài. Tôi lại như cũ, đổi một tư thế này khác thoải mái hơn để tiếp tục nghịch điện thoại. Sắp được trở về nhà, ngọn sóng trong lòng tôi bình yên đi rất nhiều. Từ lúc được sinh ra cho đến khi tròn ba tuổi tôi đều sống trên đảo như bao đứa trẻ khác.

Đến tuổi đi học, toàn bộ những đứa trẻ trên đảo đều phải vào đất liền để học tập dưới sự tài trợ của tập đoàn Jinja. Sau khi học hết cấp ba, những đứa trẻ đó có thể lựa chọn học lên đại học hoặc quay lại đảo làm việc trong dinh thự nhà Jinja.

Tôi rời khỏi phòng đi lên boong tàu, cảm nhận gió biển mang theo mùi muối mặn chạm vào làn da. Trời trong xanh, gió dịu nhẹ tôi thoải mái hít một hơi đầy lồng ngực mùi gió biển mặn chát mang theo sự quen thuộc từ lâu vẫn luôn chảy trong huyết quản của mình.